🌺Dịch: Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 270
Quãng đường vốn dĩ chỉ cần lái xe 20 phút, lúc này lại phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ mới đến được điểm cứu hộ của quân đội. Thây ma xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, binh lính ra ra vào vào để tìm kiếm và cứu hộ trong thành phố. Cũng có thể trông thấy vài người tự lái xe hoặc đang đi bộ đến, nhưng nhìn họ đều có vẻ rất chật vật.
Ngoài cổng có người phụ trách canh gác để đăng ký. Nhóm Lạc Ninh đậu xe ở khu vực quy định bên cạnh, đi đến cổng đăng ký. Nhìn thấy họ đều mang theo vũ khí, tình trạng có vẻ khá khẩm hơn, cán bộ phụ trách đăng ký âm thầm đánh giá họ. Sau đó hỏi:
"Các đồng chí muốn đến căn cứ của những người còn sống, hay hỗ trợ chúng tôi đi cứu hộ?"
Không còn cách nào, chỉ cần nhìn thấy người có một chút khả năng chiến đấu đến đăng ký, họ đều sẽ dò hỏi theo quy trình, thật sự là quân đội của bọn họ cũng đang thiếu nhân lực trầm trọng.
Bặc Hiên trả lời: "Chúng tôi tới đăng ký góp sức cứu hộ."
Người cán bộ kinh ngạc, cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp được người nghe theo lời kêu gọi đến đăng ký cứu hộ. Anh ta lập tức mỉm cười: "Vậy thì quá tốt rồi! Chúng tôi đang thiếu nhân lực trầm trọng, có các đồng chí gia nhập mọi chuyện có thể cải thiện rất nhiều."
Anh ta viết tên của Lạc Ninh và những người khác vào bảng ghi chú.
"Các đồng chí cứ vào trong nghỉ ngơi trước đi. Một tiếng sau, có một đội ngũ của chúng tôi sẽ đi ra ngoài cứu hộ, các đồng chí cứ đi theo họ là được."
Cán bộ làm thủ tục xong, đưa cho Bặc Hiên một mảnh giấy có đóng dấu, "Đây là giấy thông hành tạm thời, hơi sơ sài, mong các đồng chí thông cảm."
Bặc Hiên nhận tờ giấy và cất đi, cười nói: "Với tình hình như hiện nay, chúng tôi có thể hiểu được."
Cậu ta lại giả vờ hỏi han: "Chúng tôi tham gia cứu hộ, các đồng chí có phát vũ khí không?"
Cán bộ đăng ký cười gượng: "Không có cách nào, quân đội chúng tôi bây giờ cũng đang khan hiếm vũ khí. Hiện tại, súng ống đều đã được phân chia xong cả rồi, nhiều người cũng giống như các đồng chí đi ra ngoài cứu hộ và đều dùng dao cả."
"Mà thật ra lúc này đến dao cũng khó tìm nốt, còn có nhiều người của chúng tôi vẫn sử dụng ống thép và những thứ linh tinh khác, xem như vũ khí thôi."
Kho vũ khí và khu quân sự tách biệt, một vài cứ điểm nằm ở vùng ngoại ô và bọn họ bên này đều chưa nhận được chi viện.
Bặc Hiên gật đầu: "Thế à, chúng tôi đành phải tạm thời thích nghi vậy."
Nhưng cậu ta cũng không hỏi xem có thể tham gia vào đội ngũ di chuyển đến kho vũ khí hay không. Dù sao họ cũng vừa mới đến, người ta không biết còn tưởng rằng bọn họ đến đây để gây phiền phức. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải thể hiện thật tốt, giành được sự chấp thuận của quân đội tại điểm cứu hộ này, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Họ nối đuôi nhau đi vào, dựa theo sự sắp xếp của người ở đây mà nghỉ ngơi. Một tiếng nữa còn phải đi ra ngoài, mọi người cũng đã mỏi mệt, vì vậy quyết định ngủ một giấc để lấy lại sức.
-Wattpad: Autumnnolove-
Bên kia, liên tục có những đội tuyển chạy đến Quảng trường trung tâm. Nhưng tình huống giống như Lạc Ninh và Bặc Hiên đã phán đoán, số lượng thây ma càng lúc càng nhiều. Mấy đội tuyển đó không có chuẩn bị pháo hay những thứ tương tự, đành phải tiến hành nhiều đợt tấn công. Nhưng sau khi họ xông vào được Quảng trường trung tâm, tìm một vòng trong đó cũng không phát hiện ra manh mối nào. Sau đó, lại bị đám thây ma bao vây, họ chỉ có thể rút lui khỏi quảng trường.
Nhìn thấy tình huống như vậy, cũng có người thông minh nghĩ ra cách tiếp cận tương tự Lạc Ninh. Họ lái xe đến những cửa hàng xung quanh, tìm thấy loa sạc hoặc loa khuếch đại âm thanh,...dùng chúng để hấp dẫn sự chú ý của thây ma.
Cuối cùng cũng có một đội phát hiện những chữ viết trên bia đá ẩn chứa manh mối, nhưng họ đã tốn thời gian gấp mấy lần đội Lạc Ninh. Sau khi phát hiện ra manh mối, họ vội vàng tìm đến cửa hàng trang sức. Tiếp tục lục tung mấy lần ở đó mà vẫn không tìm ra manh mối, lúc này họ mới nghĩ đến chuyện mở máy tính. Khi họ nghe xong manh mối quan trọng nhất của nhiệm vụ chính, các thây ma bên ngoài cũng đã tụ tập xung quanh.
Mặc dù thây ma lúc này di chuyển có phần chậm chạp, sức chiến đấu yếu ớt, nhưng họ cũng không thể đánh lại số lượng đông. Vì vậy, sau khi đội này phá được vòng vây, có hai thành viên trong đội suýt nữa thì bị loại vì thây ma cào. Sau khi trốn được lên xe, trông ai cũng có vẻ vô cùng chật vật.
Những đội tuyển sau đó càng đáng thương hơn, quá trình tìm kiếm vô cùng gian khổ. Thậm chí đã có đội có thành viên bị thây ma cào, trực tiếp bị loại.
Lúc này, đội của Lạc Ninh đang say giấc nồng. Vì vậy mọi người đều chạy đi xem những đội tuyển khá mạnh tìm manh mối. Phát sóng trực tiếp mới bắt đầu, đã có trang web tổng hợp thực lực và số liệu của 120 đội tuyển, đưa ra một bảng xếp hạng năng lực tổng hợp. Đội của Lạc Ninh được dự đoán xếp thứ bảy, lúc này mọi người mới để ý, thực lực trong bảng xếp hạng này khá trùng khớp với số thẻ mà ban tổ chức đã phát. Nói cách khác, phía chính phủ cũng đánh giá rằng thực lực của đội Lạc Ninh có khả năng xếp thứ bảy.
[ Sao lúc tôi xem anh Ninh tìm manh mối, cảm thấy đơn giản như đang giỡn. Nhưng bây giờ nhìn những đội tuyển kia, tôi lại cảm thấy khó nhằn vậy nhỉ? ]
[ Đúng vậy, không biết còn tưởng rằng bọn họ không đến cùng một địa điểm nữa. ]
[ Quả nhiên chỉ có anh Ninh là lợi hại. Tôi vừa mới xem phát lại để tính thời gian, cô ấy chỉ mất hơn 1 phút đã có thể phát hiện ra manh mối được giấu ở tấm bia đá. Người nhanh nhất ở các đội khác cũng phải mất đến 5 phút. ]
[ Những đội khác còn đang loay hoay tìm manh mối, nhóm anh Ninh đã ngủ khò khò rồi. Không biết những đội tuyển khác thấy được cảnh này, họ có cảm thấy cay không ta? ]
[ Tôi cảm thấy họ chắc chắn sẽ cay cú rồi. Đội Lạc Ninh thật sự dễ làm cho đội khác ghét, nhưng mà tui thích quá rồi, phải làm sao, phải làm sao? ]
[ Sao bọn họ vẫn còn chưa phát tin tức để bán manh mối nhỉ? Tôi thật nôn nóng muốn xem phản ứng của các đội khác. ]
[ Gấp gáp gì chứ? Vẫn còn rất nhiều đội đang lần lượt chạy đến Quảng trường trung tâm, chờ họ trải nghiệm xong hết, có lẽ là đến ngày mai. ]
[ Hình như tất cả các đội đều có thể tìm được Quảng trường trung tâm, nhưng lại mất quá nhiều thời gian để lang thang trong thành phố tìm biển chỉ đường. ]
[ Cậu cho rằng ai cũng thông minh giống anh Ninh của chúng tôi sao? ]
[ Nhắc mới nhớ, đột nhiên nghĩ lại anh Ninh đã lấy hết bản đồ ở sạp báo đi rồi. Có khi nào cô ấy sẽ dùng nó để lừa điểm tổng với các đội khác không? ]
[ Lừa cái gì mà lừa? Đây rõ ràng là giao dịch sòng phẳng, giúp đỡ lẫn nhau. ]
[ Ha ha, thực sự mong đợi anh Ninh "giúp đỡ" những đội khác. ]
-Editor: Autumnnolove-
Khán giả trong nước đang ở khu bình luận trò chuyện nhàn nhã, không quá lo lắng như khán giả của các nước khác. Tất nhiên, khu bình luận hoàn toàn đang thảo luận "anh Ninh" như thế này như thế nọ, làm cho Bạc Tương Tương và Phùng Ngọc Tiêu vẫn luôn chú ý phát sóng trực tiếp tức giận muốn ngất xỉu.
Chẳng phải cô ta sẽ bẽ mặt và bị đuổi khỏi đội sao?
Tại sao bây giờ lại được nhiều người khen ngợi như vậy?
Ả Lạc Ninh này thật sự đáng giận, lần nào cũng có thể xoay chuyển tình thế một cách kỳ lạ. Nhưng dù cho các cô ấy có tức giận, ghen tị, hâm mộ hay căm phẫn đến đâu, cũng chẳng có cách nào ngăn cản.
Lúc Phùng Ngọc Tiêu bên này đang ghen tức với Lạc Ninh, cô ta lại bị cảnh sát bắt với tội danh cố ý gây thương tích cho người khác. Hoặc Duệ đã tra ra được, cô ta là người xúi giục và cung cấp axit cho Dư Văn, cho nên lập tức báo cảnh sát. Tất nhiên Phùng Ngọc Tiêu sẽ không nhận tội, nhưng Hoắc Duệ đã đưa ra chứng cứ xác thực, cô ta không thừa nhận thì tội danh vẫn được thành lập.
Cô ta cầu cứu nhà họ Phùng, nhưng không có kết quả. Cô ta tiếp tục cầu cứu nhà họ Cẩu, Phùng Nham Bách lại giáng cho cô ta thêm một đòn nữa. Ông ta tố cáo Phùng Ngọc Tiêu đã cấu kết với hai quản lý cấp cao ở Cẩu thị làm giả chứng từ, biển thủ hơn 1,000 vạn.
Sau khi Phùng Ngọc Tiêu biết chuyện này, cô ta chẳng những hận Lạc Ninh, cũng ghi hận Phùng Nham Bách và nhà họ Phùng. Sau cùng, Phùng Ngọc Tiêu phải chịu trách nhiệm vì những việc làm của cô ta, mối quan hệ cha con khắng khít ban đầu cũng hoàn toàn tan vỡ.
---
Góc khoe con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...