"Thần linh sẽ ngủ say.
Không hiểu biết sẽ bị phong ấn.
Nhân loại sẽ được sủng ái.
Kẻ dòm ngó vĩnh viễn không thể nhìn trộm.
"
...
" Meo meo meo meo meo meo meo..." ( Đại nhân, mời ngài dùng bữa.)
Âm Sư nhìn những thứ trước mắt, chỉ cảm thấy đờ đẫn.
Cô ta chưa từng biết sinh vật ở Tử giới sẽ phát ra âm thanh mèo kêu!
Cô ta cũng chưa từng biết sinh vật ở Tử giới chỉ cần đánh một lần thì sẽ trở thành fan cuồng!
Cô ta càng không biết bị Trí Tuệ Chi Thần ô nhiễm rồi sẽ không có dục vọng thế tục!
Không muốn ăn cơm, không muốn lăn giường, không muốn lười biếng...!Cuộc sống này không có lạc thú!
Mẹ! Ta mà cạo đầu thì trực tiếp lập địa thành phật rồi!
" Meo meo meo meo!!!"
" Dám khi dễ ngươi? Đi, chúng ta đi đánh đám Ác ma kia! "
Âm Sư sắn tay áo, rất bao che cho mèo...!Người...!Ác ma...!Sinh vật nhà.
" Chậm một chút, ăn chút đồ ăn rồi đi!" Dung Tiếu Tiếu kéo bản thân lại, giọng điệu thân mật mà hoạt bát.
...
Người Cầm Cờ rũ đầu, rất là buồn rầu nhìn quân cờ trong tay.
" Ma Lang không cắn chết Ngôn Linh Sư.
"
" Ngôn Linh Sư đuổi Người Cầm Cờ ra khỏi bàn cờ.
"
" Thời Gian Đứt Đoạn chết ở Băng Tuyết Thập Ngũ Khu.
"
" Ảo thuật gia ( Philips), Người Thủ hộ ( Cố Thương Vinh), Mặt Trời ( Cố Minh Minh), Ma Lang ( Âm Sư) bị Trí Tuệ Chi Thần ô nhiễm thành tín đồ của Trí Tuệ.
"
" Mặt Trời Mới đã quay về bầu trời ( Cố gia).
"
" Kỳ Tích Chi Tử là tự móc mắt.
"
" Thẩm Ninh Hạ là "người" rời đi.
"
"...!Chẳng giống bày bố chút nào...!" Người Cầm Cờ buồn rầu lẩm bẩm.
Vì tính toán nào đó, Vận Mệnh Chi Thần không giết Người Cầm Cờ, nhưng Người Cầm Cờ biết rõ mình bị đuổi ra Lan An.
Hơn nữa trước khi rời đi lại bị Quân Phong Ảnh gõ cửa một lần, ban cho một đồ vật và thu hồi một đồ vật.
Có được hệ thống nhưng bị lấy đi ký ức Người Cầm Cờ vui vẻ trở thành một phần tử của hội nhân vật chính xuyên không.
...!
Thời gian + may mắn = gì?
Quân Phong Ảnh nói, lão hóa ngược.
...
Cả Cục Quản Lý ngồi xổm trước mặt ba "bé con", biểu cảm long trời lở đất.
Ba người đã bị thời gian của Thẩm Thần Tinh ô nhiễm, mặc dù sau đó bị Trí Tuệ ô nhiễm lại lấy lại lý trí nhưng mà không giải trừ được thời gian của Thẩm Thần Tinh, Trí Tuệ Chi Thần chỉ có thể ban cho họ sự may mắn, vì vậy ba kẻ vốn nên bị thời gian làm cho lão hóa trở nên lão hóa ngược.
Trở thành bé con.
Cố Thương Vinh nghiêm mặt nhìn bé con trong gương, con mắt dại ra.
Bé con gương mặt mũm mĩm, đôi mắt đen láy to tròn, ăn mặc một bộ chế phục, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Cố Minh Minh ghé đầu qua xem cùng.
Chỉ thấy trong gương xuất hiện một bé con gương mặt 4,5 phần tương tự, nhưng mắt to hơn, màu nâu, biểu cảm cũng vui vẻ lạc quan hơn, siêu đáng yêu.
Philips cũng hớn hở chen vào, gương mặt lấm lem, mái tóc bị nhuộm hai màu tím và xanh, ăn mặc mộ bộ quần áo trắng giống một ảo thuật gia - cosplay, con ngươi sáng rực, giống như đang nghĩ ra ý tưởng nghịch ngợm nào đó.
" Đây...!Đây là con của đội trưởng sao? Đội trưởng đi một ngày...!Đã sinh con rồi sao?" Liliana sững sờ nhìn Cố Thương Vinh, có chút không tin tưởng.
" Tiểu cố đội trưởng thật đáng yêu! Đội trưởng đưa em ấy đến đây cho chùng ta nuôi sao?" Phí Lạc nhảy nhót ngồi xổm trước mặt Cố Thương Vinh, trong mắt đều là sự dùng bái.
" Đội trưởng không gì không làm được! Ngay cả sinh con cũng không làm khó ngài ấy!"
An Lộ Nhiên rụt rè hít hít vài cái, ngửi được toàn là mùi của Cố Thương Vinh: " Bé con tên gì...!Đội trưởng đi đâu rồi? Không chăm lo gì cho bé con hết!"
Ngay cả Thích Dã cũng ngồi xổm xoa xoa đầu Cố Thương Vinh, vẻ mặt an ủi.
"...!Tôi là Cố Thương Vinh.
" Bé con đẩy tay Thích Dã ra, vẻ mặt nghiêm túc.
" Ôi, thật đáng yêu! Bé con, không cần đi theo đội trưởng, sau này đi theo chị Trần đi!" Trần ca hậu ôm trái tim, vẻ mặt tràn ngập sự từ ái của mẹ.
Cố Minh Minh lần đầu chứng kiến cảnh tượng anh trai bất đắc dĩ, đứng ở một bên hớn hở cười khi người khác gặp họa.
Philips thì trực tiếp mở điện thoại gọi cho Tần Thanh - Giờ ma thuật sư tiên sinh là bé con, có thể ăn vạ người khác!
Hahaha, khúc cây kia nhất định sẽ bị dọa sợ!
...
Quân Phong Ảnh ngồi trên sân khấu, du dương đánh đàn piano.
Là một Trí Tuệ thần sử, à không, là một thần linh, Quân Phong Ảnh học gì cũng nhanh, khiến fan ngao ngao kêu gào bệ hạ toàn năng.
Đây là một chương trình phát sóng trực tiếp được gọi là [ Con Đường Vương Giả ], đúng vậy, Quân Phong Ảnh vì hai chữ Vương giả mà đến đây, hơn nữa kẻ chiến thắng trong chương trình sẽ được ngồi trên ghế rồng, đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng.
Cho dù là thần, Quân Phong Ảnh vẫn là vị thần có bệnh thích làm vua.
Đạo Diễn chương trình này là Ninh Phong - Đúng vậy, là đạo diễn của Kỷ Nguyên Hoa Hồng Trắng.
Đạo diễn giống như quên mất kịch bản của Kỷ Nguyên Hoa Hồng Trắng - Quân Phong Ảnh nghi ngờ vị thần linh nào đó vô tình nhìn thấy kịch bản, trong lúc tức giận nên đã xóa sạch nó.
Vì vậy Ninh Phong trở thành đạo diễn của [ Con Đường Vương Giả].
Con Đường Vương Giả là một chương trình phát sóng trực tiếp với phần thi chủ yếu liên quan đến lĩnh vực nghệ thuật - Đàn tấu nhạc cụ, ca hát, nhảy múa.
Thấy mục ca hát, Lưu Lệ đã liều mạng kéo chân Quân Phong Ảnh, nhưng không biết ai cho cô ấy tự tin, cảm thấy giọng hát của mình rất ổn.
Lưu Lệ bi thương trong lòng, khóc ròng ròng nhìn Quân Phong Ảnh lên sân khấu, nghĩ thầm đây sẽ vĩnh viễn là hắc lịch sử của thiên tài toàn năng Quân bệ hạ.
Bởi vì hôm nay đã là phần thức hai, tức đã đến mục ca hát, Lưu Lệ sợ lát nữa Quân bệ hạ bị đả kích quá đau lòng nên dẫn cả nhà đi đến hiện trường, chuẩn bị an ủi cô ấy.
Lưu Lệ, Tiêu Lan, Thẩm Ninh Hi, Philips, Tần Thanh và Thẩm Đức ngồi trên ghế khán giả, khẩn trương thay Quân Phong Ảnh.
Bắt đầu rồi...
Lưu Lệ nắm chặt tay, ngừng hô hấp.
Chỉ nghe thấy...!
" Trường giang cuồn cuộn chảy về đông ~ Giục ngựa chạy trên cát vàng hoang mạc ~ "
" Nhớ về băng tuyết lạnh giá của Nguyệt Triều ~ "
Cả khán đài im lặng, bình luận cũng im thin thít.
Thật lâu, thật lâu sau đó, không biết ai mở miệng đầu tiên.
[ Giọng hát của bệ hạ thật hào hùng! Khẳng khái! Mạnh mẽ! Không hổ là người nam nhân của ta! ]
...
Không ngoài dự đoán, Quân Phong Ảnh bị loại.
Lúc xuống sân khấu Quân Phong Ảnh còn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn về phía ban giám khảo.
Ba giám khảo:...!Khụ khụ, thí sinh này, mặc dù chúng tôi đã rất cố gắng, nhưng giọng hát của bạn thực sự quá khó khăn!
Trong phòng nghỉ ngơi, Quân Phong Ảnh đờ đẫn ngồi trước gương trang điểm, bị đả kích nặng nề.
Thẩm Đức dẫn người đến thăm cô thấy vậy không chút do dự lên tiếng an ủi.
" 002 cô đừng buồn...!Cô là hoàng đế anh minh thần võ! Chút tỳ vết này không đáng để ý!"
" Bệ hạ ngài đừng khóc! Ta, ta nhường lãnh cung cho ngài?" Tiêu Lan từng bị bạo hành, vì vậy cô rất sợ ai xâm phạm không gian riêng của cô, việc chủ động nhường ra lãnh cung (phòng) giống như việc một tên tham tiền đưa tiền cho bạn vậy đó.
" Quân, hoàng thượng cô đừng khóc! Ma thuật sư tiên sinh sẽ kể chuyện cười cho cô!" Hai người bên trên vẻ mặt nghiêm túc khiến Philips cũng tưởng Quân Phong Ảnh đang rất khổ sở, vội vàng đề nghị.
" Mẫu hoàng đừng buồn! Hi Hi sẽ nướng bánh ngọt cho ngài ăn!" Thẩm Ninh Hi nâng lên đôi tay ngắn an ủi Quân Phong Ảnh.
" Không có chuyện gì, không phải một ghế rồng thôi sao.
Tôi sẽ tìm mấy kịch bản làm hoàng đế, nữ vương, ma vương cho cô.
" Tần Thanh dùng tiền an ủi.
" Bệ hạ ngài đừng thương tâm! Bảo trọng long thể a!" Lưu Lệ lo lắng.
Thợ quay phim vốn muốn đi vào an ủi và quan tâm nghệ sĩ bị loại:...
Cư dân mạng vốn đang chờ nhìn Quân Phong Ảnh khóc lóc đau lòng:...
[...!Quá ngọt.
Bệ hạ thật được sủng ái!]
[ Quân Phong Ảnh cô không biết xấu hổ sao? Mau nhường cho ta! * ghen ghét ghen ghét ghen ghét*]
[ Đây là hiện trường quy tắc ngầm?
Nam nhân nào đó: Không phải chỉ là một cái ghế rồng thôi sao? Tôi sẽ tìm mấy kịch bản có ghế rồng cho em!]
[...!Không, quan trọng là Quân Phong Ảnh có con rồi!
Bé con nào đó: Mẫu hoàng đừng buồn! Hi Hi sẽ nướng bánh ngọt cho người ăn! ]
[ Có thứ gì trộn lẫn vào trong này vậy?
Nữ nhân nào đó: Bệ hạ ngài đừng khóc! Ta, ta nhường lãnh cung cho ngài?]
[ Đội hình này...!( chỉ chỉ trỏ trỏ)
Hai nam nhân thật soái.
( Thẩm Đức Tần Thanh)
Một đôi bé con thật đáng yêu.
( Philips, Thẩm Ninh Hi.)
Hai mỹ nhân thật đẹp.
( Tiêu Lan, Lưu Lệ.)
Thấy không, đây là hai gia đình ba người, Bệ hạ ra rìa rồi!]
[...!Tôi vừa tra thử.
Nam nhân mặc âu phục là Tổng tài Tần thị - Tần Thanh.
Nam nhân mặc sơ mi trắng là con dòng chính nhà họ Thẩm - Thẩm Đức.
Bé shota đáng yêu là con của người kế thừa (đã bỏ quyền) của gia tộc Marcus - Philips Marcus.
Bé loli đáng yêu là con nuôi của Thẩm Đức.
Nữ nhân mặc đầm trắng thì không rõ nhưng người còn lại mọi người đều rất quen thuộc Lưu Lệ - Người đại diện kim bài đã rời khỏi Thanh Lan.
]
[ Lầu trên trâu bò...!]
[ Thì ra không phải con của bệ hạ...!Phù, bệ hạ vẫn là đóa hoa một mình mỹ lệ.
]
[ Trọng điểm không phải là mấy nam nhân này thật trâu bò sao?! Ba gia tộc kia đều là quái vật trên bảng xếp hạng Hoa Hồng Trắng nha!]
[ Bé shota đáng yêu ~ Chị chờ em trưởng thành! ]
[ Lầu trên...!Liêm sỉ rớt chắn đường tôi nè.
]
Quân bệ hạ nghe an ủi của mọi người, nội tâm dâng lên ngọn lửa kiên trì.
Trẫm phải học ca hát!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...