Editor: Yang1002
Cơ Tùng vào triều từ lúc sáng sớm, nên thời gian tan tầm cũng sớm hơn, không đến giờ Mùi, y đã xuất hiện tại Văn Chương Uyển.
Vừa tiến vào sân, không đợi Nhan Tích Ninh nói chuyện, Cơ Tùng liền mở miệng: "Thu thập vài món quần áo, đi theo ta."
Nhan Tích Ninh lần đầu tiên cảm nhận được sự cấp bách trong giọng nói của Cơ Tùng, hắn khó hiểu hỏi: "A? Đi nơi nào nha?"
Ngón tay Cơ Tùng nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn: "Đi sẽ biết."
Cùng Cơ Tùng ở chung không lâu, nhưng Nhan Tích Ninh vẫn biết được một ít thói quen nhỏ của Cơ Tùng.
Liền tỷ như lúc ngón tay y không tự giác gõ nhẹ lên tay vịn, chứng minh y đang rất không vui.
Nhan Tích Ninh buông chuyện trong tay: "Được, ngươi chờ ta một lát."
Lúc Nhan Tích Ninh mở tủ quần áo, Bạch Đào nơm nớp lo sợ bước vào: "Thiếu gia, vừa nãy Nghiêm thị vệ nói ta thu thập một chút đi cùng với ngươi.
Ta hỏi hắn chúng ta muốn đi đâu, sắc mặt hắn rất đáng sợ!"
Nhan Tích Ninh một bên thu thập quần áo một bên hỏi: "Nghiêm thị vệ nói cái gì không?"
Bạch Đào khẩn trương nuốt nước miếng: "Hắn nói chúng ta đi sẽ biết, là một địa phương tốt.
Nhưng thiếu gia, lúc Nghiêm thị vệ nói ba chữ ' địa phương tốt ', bộ dạng rất đáng sợ a."
Thái độ che che giấu giấu của đám Cơ Tùng làm cho hắn có chút nghi ngờ, Nhan Tích Ninh buồn bực quay đầu xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Cơ Tùng đang trong viện, mưu đồ nhìn ra tâm tình của Cơ Tùng từ trên biểu tình y.
Nhưng mà hắn mới vừa nhấc đầu liền phát hiện Cơ Tùng đang nhìn theo hắn, Cơ Tùng bổ sung thêm: "Không cần mang đồ vật quá quý trọng, mang đồ thường dùng là được."
Nhan Tích Ninh không có gợi ý gì: "Kỳ quái, tại sao đang êm đẹp lại nói ta thu thập đồ vật, còn không cho chúng ta mang đồ quý trọng."
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một sự kiện: sáng hôm nay hắn nhờ Cơ Tùng mang mơ giòn cho Cơ Đàn, hay là mơ giòn hắn làm cho Cơ Đàn có vấn đề gì? Liên tưởng đến Cơ Tùng rời Văn Chương Uyển cả một buổi, Nhan Tích Ninh cảm thấy lạnh cả người: chẳng lẽ tiểu Hoàng tử ăn mơ giòn xong thân thể không thoải mái?
Không không không, nếu thật như vậy, người đến Văn Chương Uyển sẽ không phải là Cơ Tùng, mà là thị vệ trong cung.
Hoặc là mơ giòn của hắn không thành vấn đề, nhưng hành vi đưa đồ cho Cơ Đàn khiến cho vài người trong cung không thoải mái.
Phải biết rằng Thái hậu không thích Cơ Tùng, vậy nên cũng sẽ không thích hắn......!
Nhan Tích Ninh thuyết âm mưu đầy đầu, nhưng hắn không am hiểu mưu kế, trong nhất thời đầu óc lộn xộn hết lên.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, lấy hiểu biết của hắn với Cơ Tùng, y sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp mình.
Đột nhiên trong đầu Nhan Tích Ninh chợt lóe linh quang, Cơ Tùng có phải muốn đưa hắn đuổi khỏi phủ dàn xếp đến thôn trang? Để trước khi bị người trong cung làm khó dễ thì ngăn chặn miệng bọn họ trước?
Lúc này hốc mắt Bạch Đào bắt đầu phiếm đỏ: "Chúng ta gặp chuyện rồi phải không? Thiếu gia, ta có điểm sợ."
Nhan Tích Ninh mím môi ổn định cảm xúc: "Đừng hoảng hốt, ngươi hỏi Nghiêm Kha một chút, có phải chúng ta sẽ tới thôn trang không."
Bạch Đào ứng tiếng chạy ra ngoài, không lâu sau cậu lại chạy vào.
Lúc này cậu chảy nước mắt: "Nghiêm thị vệ nói......!Đúng vậy.
Hắn cực kỳ giật mình, hỏi ta từ đâu biết được.
Thiếu gia, hai chúng ta phải chuyển tới thôn trang, ô ô ô, ta muốn, ta muốn mang theo Tiểu Tùng."
Nhan Tích Ninh tiếc nuối thở dài một cái: "Aiz, không ngờ tới."
Thật vất vả đứng vững gót chân ở Văn Chương Uyển, kết quả bận rộn mấy tháng, hắn lại phải đổi bản đồ.
Bất quá tới thôn trang cũng không sao, cùng lắm thì bắt đầu lại.
Chuyến này đi rồi còn có thể quay lại hay không, không biết trước được.
Cơ Tùng kiên nhẫn chờ Nhan Tích Ninh soạn đồ, nhìn thấy hắn đi cho gà vịt ngỗng ăn, lại đóng cửa sổ Văn Chương Uyển lại.
Y nhịn không được nói: "Không cần thu thập cẩn thận như vậy."
Nhan Tích Ninh ngẩng đầu liếc Cơ Tùng một cái, trong mắt có khổ sở mà bản thân chưa phát giác.
Cơ Tùng không hiểu chuyện gì, y chỉ để cho Nhan Tích Ninh thu thập một chút đồ vật này nọ cùng đi với y, hắn vì sao đột nhiên không vui?
Chờ lúc hai người Nhan Tích Ninh, Bạch Đào cõng theo một bao đồ thật lớn trên lưng đi ra, Nghiêm Kha cùng Cơ Tùng đều kinh ngạc.
Khóe môi Nghiêm Kha giật giật: "Vương phi, ngài mang theo thật nhiều đồ."
Nhan Tích Ninh khổ sở khoát tay: "Không nói nữa, các ngươi đều hiểu đi.
Chúng ta thu thập xong rồi, đi thôi."
Cơ Tùng:......!
Đã xảy ra chuyện gì? Vương phi của y như thế nào đột nhiên chán nản như vậy?
Xe ngựa đỗ ở ngoài cửa Dung Vương phủ, Bạch Đào ôm chó muốn leo lên xe ngựa, kết quả cậu vừa định đi vài bước đã bị Nghiêm Kha nắm lấy cổ áo: "Xe ngựa là cho Vương gia cùng Vương phi ngồi, ngươi muốn ôm chó lên? Hợp lý không?"
Nhan Tích Ninh áy náy trong lòng, hắn cúi đầu nhìn về phía Cơ Tùng: "Kỳ thật ngươi không cần tiễn, ta có thể tự mình đi."
Cơ Tùng khó hiểu: "Tự ngươi đi?" Tự hỏi một lát Cơ Tùng biến sắc, rốt cuộc là ai nói lỡ miệng? Y muốn cho Nhan Tích Ninh một cái kinh hỉ, vì cái gì luôn có người không có mắt phá hư kế hoạch của y?
Trong nhất thời sắc mặt Cơ Tùng không được tốt lắm, hai người sau khi lên xe ngựa liền nhìn nhau không nói gì, không khí trầm mặc quỷ dị hạ xuống.
Xe ngựa "đát đát" lăn bánh, lúc này Nhan Tích Ninh thoải mái xốc mành lên nhìn phong cảnh bên đường.
Một bên nhìn một bên thương tâm.
Đáng thương hắn sau khi tới Sở Liêu chỉ rời cửa được ba lần, lần thứ ba đã phải rời kinh thành, đời này cũng không biết có cơ hội trở về hay không.
Cuối cùng vẫn là Cơ Tùng đánh vỡ trầm mặc: "Là ai nói cho ngươi biết?"
Nhan Tích Ninh có chút ủ rũ: "Ta tuy không thông minh nhưng cũng không ngốc, loại sự tình này dùng ngón chân suy nghĩ một chút sẽ biết."
Khóe môi Cơ Tùng gợi lên độ cong: "Nga? Là ngươi tự mình nghĩ ra sao? Vậy hiện tại ngươi có cảm giác gì?"
Nhan Tích Ninh nói lời thật lòng: "Có thể có cảm giác gì, liền......!rất khổ sở đi."
Tươi cười trên khóe môi Cơ Tùng lại tiêu thất: "Khổ sở? Vì sao?"
Nhan Tích Ninh có chút hối hận: "Kỳ thật những lời trước đây ngươi nói với ta rất đúng."
Cơ Tùng nhướng mày: "Nói gì?"
Nhan Tích Ninh khó chịu đến không muốn nói chuyện, nhưng lại không thể không nói: "Ngươi nói cho ta biết, phải cách xa Cơ Đàn một chút, hắn là Hoàng tử được sủng ái, có rất nhiều người theo dõi hắn.
Là ta tự mình ảo tưởng, cảm thấy chỉ cần ta đối tốt với hắn, người bên ngoài sẽ không làm được gì.
Sớm biết người có tâm trong cung sẽ hành động nhanh như vậy, ta sẽ không để ngươi mang mơ giòn đưa cho Cơ Đàn.
Là ta gây phiền phức cho ngươi, hôm nay ngươi nhất định đã bị Thánh Thượng răn dạy đi?"
Cơ Tùng:......!
Chuyện loạn thất bát tao gì đây?
Nhan Tích Ninh tiếp tục kiểm điểm: "Nước trong cung quá sâu, xin lỗi a, là ta làm việc không cẩn thận.
Ngươi rõ ràng đã nhắc nhở ta, nhưng là ta không chịu ghi nhớ."
Cơ Tùng rốt cuộc nhịn không được: "Ngươi đang nói cái gì?"
Trong lòng Nhan Tích Ninh thật sự rất khó chịu, tuy hắn đã chuẩn bị tâm tình làm lại từ đầu, nhưng rời đi đất đai cực cực khổ khổ khai khẩn mấy tháng, trong lòng hắn cực kỳ không nỡ.
Trong nhất thời hốc mắt hắn đỏ ửng: "Tiểu Tùng ta mang đi, gà vịt ngỗng trong nhà nếu ngươi nguyện ý, chờ sau khi ta dàn xếp xong có thể đưa tới cho ta không? Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ít nhất hãy nuôi lớn bọn nó rồi mới giết được không?"
Cơ Tùng chấn động tại chỗ, vị Dung Vương luôn bình tĩnh từ trước đến nay vậy mà cũng có lúc không biết nói gì.
Trong lòng Nhan Tích Ninh càng khó chịu: "Tùng Tùng, thực xin lỗi a.
Ta không phải muốn gây thêm phiền toái cho ngươi, về sau ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn, không gây thêm chuyện cho ngươi nữa."
Cơ Tùng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, y dở khóc dở cười: "Ngươi suy đi nghĩ lại, liền kết luận là ta muốn đem ngươi đến thôn trang? Nhan Tích Ninh a, trong đầu ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"
Nhan Tích Ninh thành thật kiểm điểm: "Ta sai rồi."
Cơ Tùng phiền não đến đen mặt: "Ai......!Ta là muốn mang ngươi tới biệt viện ngoài kinh, nhưng ta chỉ muốn mời ngươi đi hái nấm hương a."
Nhan Tích Ninh mở to hai mắt, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: "A?" Hắn vừa mới nghe được hai chữ nấm hương phải không?
Cơ Tùng quay đầu nhìn về phía sàn xe ngựa: "Ngươi không phải nói muốn hái nấm hương làm dầu nấm sao? Mấy ngày trước mới mưa một trận, nấm hương mọc không tồi."
Nhan Tích Ninh:!!!
Nấm hương? Không phải bởi vì mơ giòn, hắn phải đi lánh nạn ngoài Vương phủ sao?
Cơ Tùng tức giận đến nở nụ cười: "Ngươi là Dung Vương phi đã được vào ngọc điệp(*), mơ giòn qua tay ta đưa cho Cơ Đàn.
Cho dù thực sự gặp chuyện không may, cũng là chúng ta hai cùng nhau gánh, bổn vương sao có thể để ngươi chịu trách nhiệm một mình?"
(*)ngọc điệp: gia phả làm bằng ngọc.
Cơ Tùng rất tức giận, đến mức tự xưng bổn vương.
Nhan Tích Ninh còn có chút lờ mờ, Cơ Tùng hừ lạnh một tiếng: "Mơ giòn mà bổn vương mang đi, nếu xảy ra chuyện, làm sao có thể trở về? Ngươi yên tâm đi, Cơ Đàn không có việc gì, hắn rất thích mơ giòn ngươi làm."
Ánh mắt Nhan Tích Ninh chậm rãi sáng lên: "Cho nên Tùng Tùng, ta không phải đi lánh nạn, mà là cùng ngươi đi hái nấm hương sao?"
Cơ Tùng phụng phịu: "Không thì sao?"
Nhan Tích Ninh hoan hô một tiếng từ bên cạnh ôm lấy bả vai Cơ Tùng: "Cám ơn ngươi! Ta yêu ngươi chết mất! Ai nha, ta vừa nãy rất khó chịu!"
Tâm tình trong lòng Cơ Tùng còn chưa kịp phóng thích, đã bị cái ôm đột nhiên của Nhan Tích Ninh đánh bay đi.
Hai má y nóng bỏng vành tai đỏ bừng thân thể cứng ngắc, trong đầu ngập tràn năm chữ "Ta yêu ngươi chết mất" này.(ghẹo con nhà lành không hà)
Nhan Tích Ninh một chút cũng không cảm giác được biến hóa của Cơ Tùng, hắn cảm thấy tâm tình của mình từ trong vũng bùn bay thẳng lên trời.
Hắn xốc mành vui vẻ hô với Bạch Đào: "Bạch Đào ngươi biết không? Vương gia muốn dẫn chúng ta đi hái nấm hương! Chúng ta mang theo sai đồ rồi, chúng ta hẳn là mang theo rổ và ba lô."
Niềm vui của Nhan Tích Ninh lây nhiễm lên người khác, trong nhất thời trong ngoài xe ngựa một mảnh tiếng cười.
Cơ Tùng vươn tay vuốt ve gò má mình, dừng ở chỗ mà hai má Nhan Tích Ninh đã chạm qua, ý cười trên khóe môi làm sao cũng đè không nổi nữa.
Ra cửa thành Nam dọc theo quan đạo đi hơn nửa canh giờ, có thể nhìn thấy một mảnh đồi núi chạy dài, thôn trang của Dung Vương phủ ngay tại trong đó.
Lúc xe ngựa ở trên quan đạo quẹo một cái tiến vào đồi núi, Nhan Tích Ninh chờ mong tới cực độ.
Đương mùa cỏ mọc chim bay, lá cây ven đường xanh như quét một lớp mỡ.
Phơi dưới ánh nắng ấm áp, trong không khí lơ lửng mùi hoa nồng đậm.
Nhan Tích Ninh tâm tình hứng khởi, hắn xốc mành lên chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài: "Thật tốt a.
Một mảnh núi rừng này đều thuộc Dung Vương phủ sao?"
Thanh âm Cơ Tùng ôn nhu: "Không phải.
Núi rừng nơi này thuộc về Hoàng thất, còn có một bộ phận của nhà giàu trong kinh."
Phía Nam thành đất đai phì nhiêu, phần lớn núi rừng đều là trang viên Hoàng gia do Nội Vụ phủ quản hạt.
Sau khi Cơ Tùng được phong là Dung Vương, Hoàng Thượng vung tuyệt bút lên trực tiếp đem khối đất có phong cảnh tốt nhất, sản lượng nhiều nhất cho y.
Lúc này thanh âm của Nghiêm Kha truyền đến: "Chủ tử, Vương phi, biệt viện của chúng ta ngay phía trước, lên đến đỉnh núi là sắp tới rồi."
Xe ngựa lên tới đỉnh núi, trước mắt liền sáng bừng thông suốt.
Chỉ thấy vờn quanh dưới chân núi là những thửa ruộng, giữa ruộng đất có một tòa nhà phong cách cổ xưa.
Sóng lúa cuồn cuộn trong ruộng, bốn phía đỉnh núi là rừng cây dày đặc.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào trong sơn cốc, giờ khắc này Nhan Tích Ninh không khỏi nghĩ tới tám chữ "Bờ ruộng thông giao gà chó tương thính"(*), đây là thế ngoại đào nguyên a!
(*) nguyên văn là "阡陌交通鸡犬相闻 " ý chỉ dân cư đông đúc, cảnh vật hài hòa.
Nghiêm Kha giương giọng nói: "Chủ tử, Vương phi, đây là biệt viện ngoài kinh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...