Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh ngay từ đầu không phản ứng lại kịp, chờ sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận, trong lòng mừng như điên: "Ngươi là nói, ngươi muốn đi làm ở Công bộ?"
Đây không phải nghĩa là Cơ Tùng sẽ chuyển ra khỏi Văn Chương Uyển? Thật sự là quá tốt, gần đây Văn Chương Uyển lui tới nhiều người như vậy, hắn không quá thích ứng.
Có Cơ Tùng ở, hắn ngại nằm yên.
Cơ Tùng đi rồi, hắn có thể đóng cửa lại sống cuộc sống tạm bợ của chính mình.
Hơn nữa......!sau này lúc hắn ngủ nướng trên giường, chỉ cần tưởng tượng đến giờ này Cơ Tùng đã phải dậy đi làm, sự hoan hỉ trong lòng hắn không thể dùng từ để biểu đạt.
Mùa hè mặt trời chói chang, hắn nằm hong gió, Cơ Tùng thì cực khổ buồn bực phê sổ con; mùa đông gió lạnh gào thét, hắn ôm noãn lô mà Cơ Tùng vượt gió tuyết đi làm.
Loại cảm xúc hạnh phúc chảy xuôi toàn thân này, thật sự quá tuyệt vời!
Hạnh phúc cần đối lập, nhìn người khác bất hạnh, mới có thể nổi bật hạnh phúc của chính mình a.
Khóe miệng Nhan Tích Ninh kéo tới tận mang tai, tươi cười đè cũng đè không được.
Hắn cười lên cả người liền đặc biệt linh động, khiến cho người khác nhìn thấy nụ cười của hắn cũng nhịn không được cười theo.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh cười đến vui vẻ như vậy, Cơ Tùng buồn cười: "Như thế nào? Biết được ta đi Công bộ nhậm chức, ngươi cao hứng như vậy?"
Nhan Tích Ninh lập tức ý thức được chính mình thất thố, hắn như thế nào có thể ở trước mặt khổ chủ cười đến vui vẻ? Vậy không tốt a.
Nếu để cho Cơ Tùng biết được suy nghĩ thật sự của mình, chỉ sợ tương lai người mạo hiểm gió tuyết đi làm chính là hắn.
Vì không để bản thân sa vào con đường xã súc, Nhan Tích Ninh vắt hết óc: "Công bộ tốt lắm a, Công bộ đề cập đến mọi mặt của Sở Liêu, là một ngành phục vụ vì dân chúng.
Ngươi đi Công bộ rất tốt a, có thể làm chút chuyện thực tế, không phải so với ở Lại bộ cùng người khác lục đục thì tốt hơn sao?"
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên nhận ra mình nói lỡ, vì thế hắn vội vàng lắc đầu: "Ta không phải có ý này, ta cũng không có ý nói Lại bộ không tốt......" Nói xong hắn ngượng ngùng nhìn về phía Cơ Tùng, xong rồi, hắn không phải là phạm vào kiêng kị gì đi?
Cơ Tùng nở nụ cười, tươi cười từ đáy mắt y chảy xuôi ra ngoài: "Ta cũng nghĩ như vậy.
Lại bộ cùng Công bộ, Lại bộ có quyền lực lớn hơn, có thể tích lũy nhân mạch rất nhanh.
Nhưng chính như ngươi nói, Lại bộ gắn liền với phe phái, vào Lại bộ lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt là không thể thiếu.
Công bộ là một ngành nhàn tản trong lục bộ, nhưng nhàn tản của nó là nhằm vào triều đình mà nói, đối với dân chúng, Công bộ so với bất kì bộ nào cũng đều có tác dụng lớn hơn."
Nhan Tích Ninh nhanh chóng vỗ mông ngựa: "Đúng vậy đúng vậy, Công bộ quản nhiều thứ lắm, lớn như thành thị, nhỏ đến công cụ.
Kỳ thật đại đa số thời điểm, dân chúng cũng không quan tâm quan viên trên đỉnh đầu bọn họ là ai, bọn họ chỉ quan tâm có thể ăn được hay không, ăn no mặc ấm.
Chỉ cần vó thể vì dân chúng làm việc, ở nơi nào mà không phải là làm việc đâu?"
Nghiêm Kha kinh ngạc: "Vương phi lại có kiến giải như thế."
Cơ Tùng nghiêm túc nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Nhan Tích Ninh."
Nhan Tích Ninh run run: "Ai." Làm sao vậy? Đột nhiên gọi tên đầy đủ khẳng định không phải chuyện tốt.
Cơ Tùng nói: "Trải qua quan sát của ta trong khoảng thời gian này, trói buộc ngươi ở Văn Chương Uyển quả thật là nhân tài không được trọng dụng.
Ngươi có hứng thú theo ta đi Công bộ nhậm chức không? Ta có thể an bài cho ngươi một thân phận giả, tương lai chờ thời cơ thích hợp, ta trả ngươi tự do, ngươi còn có thể nhập sĩ."
Nhan Tích Ninh cảm giác trời muốn sập, hắn lắc đầu thành trống bỏi: "Không phí tài không phí tài, không có hứng thú không có hứng thú." Hắn thật vất vả mới thoát khỏi vận mệnh xã súc, Cơ Tùng đừng hòng khiến cho hắn quay lại mệnh cũ.
Trên đầu Nhan Tích Ninh chảy xuống mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ, hắn nên nghĩ ra lý do gì mới có thể cự tuyệt ý tốt của Cơ Tùng?
Cơ Tùng thấy Nhan Tích Ninh kháng cự như thế, y chỉ có thể than nhẹ một tiếng: "Cũng được, ngươi nếu không muốn, quên đi."
Nhan Tích Ninh thở phào một hơi, lúc này hắn chỉ hy vọng Cơ Tùng có thể rời đi sớm một chút, vì thế hắn nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, ngươi chuẩn bị khi nào thì rời Văn Chương Uyển?"
Bởi vì chột dạ, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Cơ Tùng.
Không biết vẻ mặt của hắn rơi vào trong mắt Cơ Tùng chính là không nỡ, trong lòng Cơ Tùng phức tạp một trận, y vốn định mấy ngày nữa sẽ dọn khỏi Văn Chương Uyển, chỉ là hiện tại y có chút không đành lòng.
Tự hỏi một lát y nói: "Chờ một chút."
Nhan Tích Ninh khổ trong lòng, y rốt cuộc còn muốn ngốc ở Văn Chương Uyển bao lâu.
Hôm nay y đã nghĩ đến cho mình đi làm xã súc, quỷ mới biết mấy ngày nữa còn có thể nghĩ ra chuyện quan trọng gì nữa.
Mấy ngày kế tiếp Cơ Tùng bắt đầu bận rộn lên, nghe nói y muốn đi Công bộ nhậm chức, quan viên Công bộ đều đến bái phỏng y trước tiên.
Hiện giờ Công bộ Thượng thư ở Đại Lý tự còn không biết có thể trở về hay không, việc của Công bộ dồn lại từng tí từng tí một rốt cuộc cần phải có người quyết sách, vì thế Cơ Tùng bị bắt nhậm chức sớm.
Trừ bỏ quan viên Công bộ, các Hoàng tử khác đều đưa tới đại lễ.
Các loại đồ cổ tranh chữ kỳ trân dị bảo như nước chảy vào Dung Vương phủ, mấy thứ này Cơ Tùng toàn bộ thu vào theo lệ.
Chỉ có nhận mấy thứ này, con đường của y trong tương lai mới có thể đi được an ổn.
Đương nhiên, chỗ mà Cơ Tùng xử lý công vụ cũng không phải ở Văn Chương Uyển, mà là ở chính điện và Thính Tùng Lâu.
Mỗi ngày sáng sớm trời còn tờ mờ sáng, Nhan Tích Ninh còn đang trong giấc mộng, y liền lăn xe lăn xuất phát, chờ ánh trăng lên đến ngọn cây, y mới có thể trở về.
Nhan Tích Ninh cảm giác Cơ Tùng thành khách thuê trọ ở Văn Chương Uyển, hắn không hiểu, Cơ Tùng đều vội thành như vậy vì cái gì còn muốn chạy tới nơi này của hắn.
Ngươi trong cung đã không còn thường đến đây, cho dù vì duy trì nhân thiết cũng không đáng làm đến bước này đi?
Bất quá như vậy cũng có chỗ tốt, mấy ngày nay Nhan Tích Ninh nói không được mấy câu với Cơ Tùng, Văn Chương Uyển lại khôi phục an bình ngày xưa.
Vài buổi sáng gần đây phụ cận bến thuyền mà Nhan Tích Ninh thả vịt phát hiện trên tảng đá nằm úp sấp rất nhiều ốc nước ngọt.
Ốc mùa này là phong phú nhất, phỏng chừng ốc trong hồ Lãm Nguyệt cũng cực kì phì nhiêu.
Nhan Tích Ninh chỉ sờ soạng mấy tảng đá, đã gom được nửa rổ ốc nước ngọt.
Ốc nước ngọt có màu xanh đen, trên đuôi ốc mọc ít rêu xanh.
Nhan Tích Ninh đem mấy con ốc lớn ngâm trong bồn gỗ, Bạch Đào ngồi xổm bên cạnh bồn chọc chọc vòi ốc: "Thiếu gia, phải chờ tới khi nào a?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không nóng vội, ngâm một chút."
Tuy nói ốc trong hồ rất sạch sẽ, nhưng Nhan Tích Ninh vẫn như cũ muốn để cho chúng nó phun ra chất bẩn này nọ.
Đợi đến lúc chạng vạng, hắn lấy một cây kéo ngồi dưới mái hiên cắt đuôi ốc.
Cùng với tiếng kéo đóng mở, đuôi của ốc nước ngọt đều rơi xuống.
Đang lúc Nhan Tích Ninh cắt đến nhập tâm, hắn nghe được thanh âm của xe lăn.
Hắn ngẩng đầu lộ ra nụ cười sáng lạn: "Hôm nay trở về thật sớm."
Vẻ mặt Cơ Tùng có chút mỏi mệt, y xoa xoa huyệt Thái Dương rồi nhìn về phía bồn gỗ: "Ngươi đang làm cái gì?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Buổi tối chuẩn bị xào ốc nước ngọt ăn."
Mày Cơ Tùng hơi hơi nhăn lại, y nhìn chằm chằm đống ốc màu xanh đen trong bồn: "Ngươi trước kia đã ăn cái này?"
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Ta cũng không phải vịt, như thế nào có thể chỉ ăn cái này.
Yên tâm đi, ốc nước ngọt ăn ngon lắm, chờ ta nấu xong ngươi có thể nhấm nháp được vị ngon của ốc nước ngọt."
Cơ Tùng ứng tiếng, y lăn xe đến dưới mái hiên.
Nhìn thấy Cơ Tùng, Bạch Đào trộm trốn đi.
Cơ Tùng lặng im không nói, trong nhất thời dưới mái hiên chỉ nghe được thanh âm cắt ốc của Nhan Tích Ninh.
Lại một hồi lâu sau, Cơ Tùng mở miệng: "Thái hậu truyền lời, để cho chúng ta ngày mai vào cung nhận thức vài người."
Tay Nhan Tích Ninh run lên, ốc trong tay "Phốc" một tiếng rơi vào trong nước.
Đến rồi, ngày này vẫn là đến rồi, nên tới thì trốn cũng trốn không thoát.
Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ cười nói: "Được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...