Nơi cũ của riêng chúng tôi, nơi mà cả hai đứa đều không muốn quay về nhất. Nơi đây chỉ là một vạt cỏ dài bên cạnh một cái hồ xinh đẹp, nước trong đến mức có thể soi rõ bản thân mình dưới mặt nước. Đã gần 3 năm chúng tôi đã không trở lại nơi đây, kể từ lần rạn nứt tình cảm khi Tay phát hiện ra Time âm thầm qua lại với cậu Tem. Nơi này quá đẹp, thật sự đẹp đến mức một người chẳng để ý gì trời đất như tôi cũng phải động lòng. Nó nằm sâu trong rừng, nên cũng chẳng mấy ai biết đến. Và một điều nữa, tôi ghét nơi này, cực kì ghét. Vì mỗi khi Tay đến đây, em ấy đều sẽ...
"Nine này."
Tôi nhìn sang em, em đang ngước đôi mắt ướt của bản thân lên để chiêm ngưỡng bầu trời đêm. Đen kịt. Không có một ánh sao nào cả, trong đêm nay. Em chớp chớp mắt, cố gắng để ngăn cản thứ chất lỏng ấy tràn ra.
"Tao đang xấu đi, phải không mày?"
"Mặt tao bắt đầu có nếp nhăn nhỉ?"
"Tao tệ lắm đúng không mày?"
"Tao làm sai gì đó rồi thì phải...?"
"Tao là kẻ duy nhất không xứng đáng có được hạnh phúc..."
Tôi nhào người tới, ôm lấy đôi vai đang run lên từng cơn. Vỗ nhẹ lưng Tay, rồi đưa hai bàn tay lên, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước nóng hổi đang một lúc càng tuôn nhiều hơn:
"Tay, mày rất xinh đẹp, mày rất tốt... Ngoan, đừng khóc."
"Thật vậy ư? Tại sao tao chẳng được gì hết...? Tại sao lại chẳng được gì thế này...?"
Em run rẩy ôm lấy gương mặt của mình mà gục xuống hai đầu gối. Em vò đầu, em căng thẳng, em bực dọc, em tủi thân. Em khóc cho sự cố gắng của em trong hơn 6 năm qua, cho sự trông mong vốn không nên hi vọng quá nhiều, và cho những đứa con thơ bé của em.
Mắt tôi bỗng thật cay. Tôi tách hai bàn tay của em ra, nâng niu gương mặt vẫn rất xinh đẹp dù mascara đã nhòe đi, màu son trên môi cũng loang ra ít nhiều, thủ thỉ:
"Ngoan nào, nghe tao nói này, nghe tao nhé. Từ trước tới giờ, chỉ có một người sai, và người đó chưa bao giờ là mày. Nhớ nhé...? Đâu có ai sai khi trông chờ vào tình yêu đâu, phải không?"
Em vẫn chưa bình tĩnh được, nước mắt vẫn rơi lã chã, em nắm chặt lấy hai bàn tay mình mà cay nghiệt: "Tại sao vậy hả Nine...? Tại sao vẫn là chọn lừa dối tao...?"
"Tay! Nó không xứng đáng! Sao mày vẫn chưa chịu hiểu vậy!? Nó vốn không xứng... Nào đừng khóc... Mắt sẽ sưng, tao đau lòng..." - Trong chốc lát, từ tức giận bỗng chuyển qua đau lòng chỉ trong vỏn vẹn ba giây, tôi không nỡ mắng em, cũng chẳng dám giận lẫy lên. Tim tôi như mềm nhũn ra mỗi lần em khóc, tôi luôn tức giận khi lý do đằng sau đó là hắn, nhưng lại càng không nỡ lớn tiếng với em. Chỉ đơn giản vì thương em quá nhiều.
"Tao không muốn yêu nó nữa... Tao đau lắm, Nine... Nơi này... thật sự không thể chịu được nữa rồi..." - Em bấu chặt nơi hõm cổ bên trái, trái tim em vốn vô cùng sắt đá, nay lại vì hắn mà rỉ thêm chút máu nơi tâm hồn.
Tôi lấy hết dũng khí mà ôm lấy khuôn mặt lấm lem vì nước mắt hòa với lớp makeup nhẹ, vừa thì thầm vừa chỉnh lại mái tóc đang rối bù kia: "Để tao giúp nhé...? Tao sẽ giúp mày xoa dịu hết những vết thương lòng... Đánh cược với tao chứ? Tao tự tin rằng tao có thể xóa nhòa hắn ra khỏi trái tim mày. Mày chưa cần phải thích tao ngay luôn đâu... Nhưng làm ơn, mở lòng với tao một chút nhé... "
Tay im lặng, em không trả lời. Em khẽ chạm nhẹ nơi bàn tay tôi, ngầm đồng ý với lần cược này. Em muốn quên đi hắn, nên mới đồng ý. Biết, tôi biết chứ. Chẳng hề gì cả. Chỉ cần giúp được em, tôi có ra sao cũng chẳng hề gì. Có sợ bị tổn thương không ấy à...? Có chứ, rất sợ là đằng khác. Nhưng tôi sợ em đau lòng hơn tất cả.
Tôi tiến lại gần trán em thật chậm rãi, hôn nhẹ lên, rồi mỉm cười: "Không sao nữa rồi, có anh đây rồi."
Đúng vậy. Từ trước tới giờ, vốn dĩ chỉ có một người sai, và người đó luôn là tôi. Sai vì đã giao em cho hắn, sai vì đã nghĩ em vẫn luôn hạnh phúc như vẻ bề ngoài của em, sai vì đã không cho chính bản thân mình một cơ hội để chữa lành trái tim nhỏ bé ấy. Và tôi đang ở đây, để sửa chữa lại lỗi lầm của mình. Lần này, chắc chắn sẽ không nhượng bộ nữa.
_______________________________________
Tôi về nhà khi trời vừa sáng, tất nhiên là cùng với Nine. Tôi ngồi vào băng ghế, đợi chờ cậu ấy vào tủ lạnh để lấy túi chườm mắt. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, chăm chú chườm cho tôi, lâu lâu lại ré lên lo lắng khi tôi khẽ giật mình vì lạnh. Vừa khi ấy, Time bước vào, khẽ nhăn mặt rồi ngồi xuống bên tôi.
"Haizzz, đưa đây tôi làm cho. Cậu về nghỉ ngơi đi. Em đi làm mệt lắm sao? Mắt sưng cả rồi!?"
"Con đâu rồi?"
Hắn à lên một tiếng, rồi kể rằng đã đưa hai bé về nhà ngoại chơi, hắn nói bố mẹ đã gọi cho tôi, nhưng không nghe thấy phản hồi nên mới nhờ Time.
"Ba mẹ nói nhớ hai tiểu quỷ lắm, nên anh đã dọn chút đồ, cho chúng qua ở với ba mẹ mấy ngày cho họ vui." - Hắn vui vẻ nói, rồi nắm lấy đôi tay tôi: "Hôm nay anh qua đây ở được không?"
Tôi chưa kịp phản ứng đã nhận thấy tay mình như có thêm một sự ấm áp khác bao trùm lấy.
"Xin lỗi, thưa cậu Time. Nhưng làm ơn đừng đụng vào người yêu tôi như vậy."
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn Nine, đôi mắt cậu ấy sắc lạnh mà đáp lên gương mặt Time, rồi dịu dàng quay sang tôi: "Anh đưa em về phòng nhé? Em nên ngủ một chút."
"Gì vậy? Cậu lại đùa rồi Nine. Tôi mới là---
"Đưa... em về phòng."
Tôi nắm lấy bàn tay đang chờ sẵn, rồi nhìn Time, mệt mỏi mà khẳng định lại lời 'người yêu' tôi vừa nói:
"Nó là người yêu tao. Mày mới là người tự mình đa tình."
Anh ta đờ người một lúc, rồi tức giận mà túm lấy cổ áo Nine mà thét lên:
"Mày! Mày tính dở trò gì!? Mày tính làm gì hả thằng khốn!??"
BỐP!
"Mày làm loạn đủ chưa!? Chưa chứ gì? Nữa đi, thằng tệ bạc! Mày không trân trọng em ấy thì để tao!" - Sức chịu đựng của Nine dường như đã đạt đến đỉnh điểm. Cậu lao đến đấm liên tục vào mặt Time mà gào lên:
"Đều là cho mày cơ hội nhưng có khi nào mày nắm bắt lấy chưa!? CHƯA BAO GIỜ! Cứ giữ bên người, lúc vui thì quay về, lúc chán thì quay đi tìm nhân tình? Mày coi em ấy là đồ vật vô tri sao!? Mày coi nước mắt của em ấy rơi vì mày bởi mày xứng đáng sao!? Bây giờ người khác đến bên em ấy thì lại thấy tiếc? Mày ích kỉ đến mức còn không quan tâm đến cảm giác của em ấy! Mày vốn chỉ luôn nghĩ cho mình!"
"Cái gì...?" - Hắn lồm cồm đứng dậy, nhìn tôi rồi run run nói: "Em... Không... Vừa hôm qua em còn nhận hoa của anh mà... sao có thể---"
"Chỉ cho phép anh lừa tôi, còn tôi thì không sao...?"
2
____________________________________________
Tôi ngồi bất động trên băng ghế trắng tinh, ngẩn ngơ nhìn Tay đang bận rộn xức thuốc cho tôi. Chỉ là chút vết thương nhỏ, có hề gì với tôi - người đảm nhận vị trí vệ sĩ trưởng gia tộc Kanponterot này chứ? Tôi bảo không sao đâu, nhưng em lại không nghĩ vậy. Em im lặng đã quá năm phút rồi. Đột nhiên, Tay ngước mặt lên, thở dài:
"Lần sau đừng vậy nữa. Rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức mà đến mức tím bầm thế này vậy?"
Tôi bỗng thấy họng mình sao khô quá, nhìn xuống bàn tay phải gân guốc của mình, rồi cười toe toét mà nói: "Hơiii! Chút vết thương này có là gì! Không sao không sao."
"Nhưng mà tao lo."
...
"À ừm... Hôm nay cậu chủ nhỏ cô chủ nhỏ không có ở nhà... liệu...."
"Gọi tên chúng là được rồi. Giữ kẽ hoài mà đòi làm người yêu ba của chúng à?"
...
"Rồi muốn gì thì nói lẹ coi, ấp a ấp úng." - Tay nhếch miệng cười nhẹ, em có vẻ có chút thỏa mãn khi nhìn thấy khuôn mặt đang thộn ra và đỏ lên từng cơn vì câu bông đùa của em đây mà!
"Ta ra ngoài ăn Tom Yum được không ạ?"
"Không chịu. Nóng, nổi mụn." - Em cất số thuốc vừa lấy ra vào hộp sơ cứu trong lúc nghe và đáp lời tôi.
"Cà ri cá được không? Hay xiên gà, hay---
"Hôm nay ăn ở nhà."
Tôi giận dỗi nhìn em mà có chút muốn làm nũng, nhỏ giọng nói: "Cứ tưởng làm 'vợ bé bỏng' của chủ tịch sở hữu chuỗi khách sạn sẽ được cưng chiều ấp ủ bảo bọc!"
Em nhìn sang tôi, phì cười: "Cái thây mày mà đòi làm 'vợ bé bỏng' ấy hả? Hơn tao cả một cái đầu, cân nặng cũng gần gấp đôi tao mà bé bỏng ha =)))" - Rồi em ngồi xuống, nhéo nhéo má tôi thật "nhẹ nhàng" :"A, aaaa. Để tao nấu cho vợ bé bỏng nhé. Đừng dỗi nhé. Thằng quỷ này."
_______________________________________
Note của au: Nếu mọi người nghĩ mối quan hệ của Nine và Tay diễn biến quá nhanh (từ khúc sơ cứu vết thương cho Nine đến cuối chap này) thì tớ xin khẳng định là không nhé ạ. Họ bông đùa với nhau, nào là "vợ bé bỏng", "đòi làm người yêu ba của chúng" mà không hề ngại ngùng sao? Tớ xin trả lời là không nhé, vì họ vốn dĩ đã quen và thân thiết từ bé đến lớn, nên mấy câu nói ấy có thể làm Nine thấy xao xuyến, bởi lẽ cậu thương thầm Tay của chúng ta đã lâu rồi mà, nhưng với Tay của hiện tại, à, tớ xin nhấn mạnh là HIỆN TẠI nhé, vài câu đùa ấy chỉ là vui vẻ giữa hai người bạn thân thôi. Còn sau này thì như nào thì... Đón chờ nhée <33
Au: Hẹn gặp mọi người sau 1 tuần nhé :(( từ mai tớ phải chú tâm thi cử rồi. Chúc các độc giả của tớ thi tốt nhéeee. Lak maaaa chúp chúpppp 💋
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...