Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói
Tòa điện này có hai tầng, trung tâm cửa điện, hết sức sang trọng.
Mặc dù khoảng cách như vậy không thấy rõ chi tiết, thế nhưng mặt ngoài một mảnh rườm rà, cũng lộ rõ uy nghiêm.
Lực chú ý của Như Ý cũng không có dừng lại quá lâu ở đại điện, rất nhanh, âm thanh giết chóc bên trái từng bước lại gần đã hấp dẫn nàng.
Nử hài kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, không hiểu tại sao ở chỗ Mạnh, còn có thể có cái loại chuyện này xảy ra.
Hắn là Tôn chủ nơi này, ai dám can đảm đánh nhau trước mặt hắn?
Nhưng, khi nhìn sang thì tuy cũng là Khanh Như Ý, cũng không thể không theo bản năng phát ra một tiếng kêu.
Mạnh nghiêng người sang , hướng về phía nàng nói:
"Đừng sợ!"
Nàng lại không tâm tư nghe hắn nói, mà là dời hai bước hướng bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm tới trước một ít người đang giết chóc bên này.
Nhóm người kia không sai biệt lắm chừng ba mươi, có có chút lớn, xem ra không quá lớn, nhỏ nhất dường như cũng bằng tuổi nàng bây giờ.
Cũng mặc kệ là ai, tay đều cầm lưỡi dao, mắt cũng không nháy mắttừng phát từng phát vung hướng người bên cạnh.
Có máu phun ra ngoài, thậm chí còn lẫn vào thịt bị binh khí cắt đi!
Càng ngày càng gần thì có người dẫn bọn họ vào đại điện vẫn còn chém giết.
Mùi máu tươi càng thêm nồng đậm, luồn vào mũi xông thẳng đến cổ, làm cho người ta ghê tởm không dứt.
Dĩ nhiên, Như Ý cũng sẽ không bởi vì mùi vị này mà sinh ra khó chịu, mặc kệ là hai mươi mấy năm kiếp trước sống kiếp sát thủ, hay là tám năm kiếp này làm con sói ở rừng rậm Mê Tung.
Máu, đã thành một bộ phận trong sinh mệnh nàng.
Để cho nàng kinh ngạc, những người này vui vẻ tàn sát người bên cạnh trong vungc máu.
Như Ý không biết nên làm sao để hình dung, khiếp sợ là khiếp sợ, nhưng nhiều hơn, cũng là một loại thương cảm số mệnh luân hồi.
Trường hợp như vậy, nàng quá quen thuộc,.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...