Người nói chuyện với Nghê Ái Lan chính là một nữ sinh khác trong lớp tên là Lưu Á Lệ, hai người hiển nhiên không ngờ Đinh Dật sẽ xuất hiện trong phòng ngủ, họ giật mình đứng sững sờ tại chỗ. Lưu Á Lệ sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, chuyện Đinh Dật đánh nhau rất giỏi ai cũng biết, nhưng sự việc đã đến nước này, tiến không được lùi không xong, cậu ta chỉ có thể cố giữ bình tĩnh nhìn Đinh Dật.
Nghê Ái Lan thì khác, cậu ta phản ứng rất nhanh, lập tức mỉm cười nói: “Đinh Dật cậu ở đây à.” Lại quay đầu nói với Lưu Á Lệ: “Tớ đã bảo Đinh Dật không phải loại người như vậy, chúng ta đừng nghe người khác tuyên truyền nhảm nhí, đều là dối trá.”
Lưu Á Lệ rõ ràng không ngờ Nghê Ái Lan sẽ quay ngoắt như vậy, có chút không thể tin được nhìn cậu ta, Nghê Ái Lan không buồn để ý, vẫn tươi cười nói với Đinh Dật: “Đến đây nghỉ trưa à? Chuyện báo tường tớ đã nói với mấy bạn viết chữ đẹp, nếu bọn họ không bận thì sẽ làm cùng với cậu, nếu không được nữa thì tớ sẽ dùng chút sức mọn của mình vậy.” Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ đó, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lưu Á Lệ lại càng hoảng sợ hơn nữa, nói năng lộn xộn: “Không phải tớ, Đinh Dật, tớ không tuyên truyền, à không, tớ không nghe những người đó đồn đại, tớ không thấy gì cả, Nghê Ái Lan…”
“Lưu Á Lệ!” Nghê Ái Lan cao giọng, “Trưa nay rảnh rỗi, chúng ta cùng đi làm báo đi.”
Không hiểu sao, Đinh Dật bỗng cảm thấy phản ứng của hai người này rất có tính giải trí, cơn giận thoáng chốc đã hạ xuống, dù cô hơi lỗ mãng nhưng cũng không ngu ngốc, nếu như một chút mưu kế đó mà cũng không nhìn ra chỉ sợ tổ tông hai nhà Đinh Kỷ đều muốn nhảy ra mắng cô.
Đinh Dật ha ha cười hai tiếng, nhìn Nghê Ái Lan đang cố gắng duy trì nụ cười nhưng thật ra cơ mặt đã cứng đờ, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Bí thư đại nhân có thể ủng hộ công việc của tôi thì thật tốt quá, tôi cần gì thì nhất định sẽ mở miệng nhờ hai người.” Nói xong cô lại chui vào trong rèm tiếp tục ngủ, cô tin rằng, bây giờ không vạch mặt sẽ khiến cho những ngày tiếp theo càng trở nên thú vị.
Xã hội đen cũng được, ở chung cũng được, Đinh Dật không quan tâm lắm, dù sao cô cũng chẳng phải người hiền lành gì. Cô càng không lo mình sẽ bị khai trừ, với thành tích của cô và sức ảnh hưởng của ba, cô sẽ là người cuối cùng trong cái trường này bị khai trừ, đây là trường trung học trọng điểm của tỉnh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đơn vị trực thuộc công ty tập đoàn mà thôi.
Nhưng nếu có người lấy oán trả ơn ác ý làm ô danh cô thì ngấm ngầm chịu đựng không phải là phong cách của Đinh Dật, cho dù Nghê Ái Lan thông minh thì cũng có nhược điểm.
Qua giấc ngủ trưa, Đinh Dật thỏa mãn đi vào lớp học. Tới trước bàn Chu Văn Bân, cô xông tới chào hỏi Nghê Ái Lan đang ngồi cạnh cậu ta, tiếp theo, cô mỉm cười dịu dàng nói với Chu Văn Bân: “Đều là bạn học cũ, giúp tớ một việc, chiều nay tan học, trước giờ tự học buổi tối bớt chút thời gian trang trí bảng tin được chứ?”
Mày mi như núi, mắt tựa hồ thu, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn như củ ấu hơi nhếch lên, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, ai có thể từ chối được gương mặt tươi cười của một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đến vậy? Huống hồ chủ nhân của gương mặt tươi cười này dường như chưa từng mềm mại dịu dàng như thế. Bạn học xung quanh sửng sốt, Chu Văn Bân gật đầu đồng ý, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt bối rối, Đinh Dật hài lòng đi về chỗ của mình, tâm tình tốt hơn hẳn, tinh thần sảng khoái, hiệu suất nghe giảng cũng cực kỳ cao.
Chu Văn Bân đã từng luyện thư pháp bằng bút cứng, nét chữ cũng như con người cậu ta khiến cho người khác cảm thấy yêu thích, Đinh Dật đứng sau lưng cậu ta, lúc thì chọn phấn màu, lúc thì lau bảng, không thì kéo cậu ta lùi lại vài bước để xem hiệu quả, công việc tiến triển rất thuận lợi.
Trương Bằng đứng phía sau không kìm được hỏi: “Phối hợp thật ăn ý, có phải các cậu thường xuyên hợp tác không?” Đinh Dật cười đáp: “Đương nhiên, bọn tớ đều là từ lớp Bốn cũ mà ra.”
Sau khi kết thúc công việc, Đinh Dật đề nghị: “Ngại quá, làm trễ giờ cơm chiều của cậu rồi, đi thôi, tớ mời cậu ăn sủi cảo.” Ngoài cổng trường có một quán sủi cảo thủ công mới mở, nhìn từ bên ngoài rất sạch sẽ, hương vị món ăn cũng không tồi, sau khi mẹ ra nước ngoài ở nhà không có người nấu cơm, Đinh Dật đã trở thành khách quen của quán đó.
Chu Văn Bân từ chối: “Không đâu, tớ đã nhờ bạn ở kí túc xá nấu cơm giúp rồi.”
“Thôi, đồ trong căng tin có gì ngon, coi như cậu giúp tớ đi ăn đi, một mình vào quán thì kì lắm, còn cơm kia đã nấu rồi thì để cho bọn họ làm đồ ăn đêm đi.” Hình như các nam sinh sau khi tự học buổi tối thường rủ nhau đi ăn, thật là may mắn, không sợ bị béo.
Chu Văn Bân không lay chuyển được cô, đành phải cùng đi ăn sủi cảo, hương vị sủi cảo ở đây thực sự rất tuyệt, bà chủ cũng rất nhiệt tình, Đinh Dật vừa trò chuyện cùng chủ quán vừa ngấu nghiến sủi cảo.
Không biết là do ăn cơm muộn quá hay tại sao mà Chu Văn Bân cảm thấy sủi cảo này hết sức ngon lành cho nên ăn rất nhiều, bà chủ nhìn hai người họ ăn say sưa thì vui vẻ mang ra thêm hai phần nữa, khiến cả hai no căng bụng.
Tuy bây giờ đã là tháng chín nhưng cái nắng gắt thì vẫn không thể coi thường, bình thường sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ sẽ giảm xuống, nhưng hôm nay chẳng biết có phải trời muốn mưa hay không mà không khí có chút oi bức. Ra khỏi quán ăn, Đinh Dật bèn đi mua kem, vừa rồi Chu Văn Bân khăng khăng đòi trả tiền, bây giờ mời cậu ta ăn kem vậy.
Ông chủ quán kem có vẻ làm ăn không tốt lắm, vừa trông thấy khách liền vô cùng vui vẻ, vội vàng giới thiệu với Đinh Dật các loại sản phẩm mới, Đinh Dật nảy ra một ý, cô mua tất cả số kem còn lại, cùng Chu Văn Bân, mỗi người xách một túi lớn đi về lớp học.
Còn mười phút nữa là đến giờ tự học, hơn nửa số học sinh đã vào lớp, Đinh Dật và Chu Văn Bân mời mọi người ăn kem, ai cũng có phần, nói là chúc mừng lần đầu tiên hoàn thành một kỳ báo tường.
Ở lớp mới, mọi người chưa thực sự biết rõ nhau, đa số vẫn chỉ chơi với những bạn đến từ cùng lớp cũ, mà lúc ăn uống chính là thời điểm dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa người với người nhất, lúc này đã có người chủ động hỏi chuyện các bạn chưa quen biết.
Nhân lúc không khí náo nhiệt, Trương Văn Đào cũng thuộc lớp Bốn trước đây reo lên: “Dật tỷ, có phải sau này cứ mỗi lần xong một kỳ báo tường là cả lớp lại có kem ăn không?”
Đinh Dật nghiêm nghị lắc đầu: “Không chắc!”
Ai nấy sững người, cô lại nghiêm trang nói tiếp: “Nếu trời lạnh, tiếp theo sẽ là khoai lang nướng, thịt dê nướng cũng không tồi.”
“À, ha ha!” Theo một tiếng hô của Trương Văn Đào, mọi người cười ồ lên, Đinh Dật thừa cơ nói với vẻ mặt vô cùng khoa trương: “Mọi người xem đi, vào tổ báo của bọn tớ tha hồ mà ăn sung uống sướng, đời sống cao, thực hiện bốn hiện đại hóa [1] cũng không còn là giấc mộng, mọi người tới đây đi, tới tham gia tổ làm báo chúng tớ, ai ghi danh đầu tiên sẽ được làm cán bộ, bổ nhiệm luôn làm tổ phó!”
[1] Nông nghiệp, công nghiệp, quốc phòng và khoa học kỹ thuật hiện đại hóa.
Tiếng rao như thể người bán hàng rong chào bán trứng vịt muối ở đầu đường một lần nữa chọc cười mọi người, trong tiếng ồn ào, đã có mấy bạn học am hiểu nghệ thuật viết chữ ngỏ ý giúp đỡ nếu cần. Đinh Dật rèn sắt khi còn nóng, bổ nhiệm Chu Văn Bân làm tổ trưởng tổ báo, một bạn nữ giỏi vẽ khác làm tổ phó, cố định thêm mấy tổ viên, còn tuyên bố tổ báo áp dụng hình thức mở cửa, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh góp ý của mọi người, nếu như được giải trong cuộc thi đua báo tường toàn trường thì người tham gia sẽ còn có thưởng.
Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề khó khăn này, Nguyễn Thúy cũng vui thay cho Đinh Dật, nhưng cô bạn vẫn hơi lo lắng hỏi: “Nhưng làm thế liệu có ai nói cậu là lấy tiền ra dụ dỗ người khác không? Cậu biết mà, có một số người độc miệng lắm, chuyện tốt gì họ cũng có thể bóp méo được.”
“Thúy Nhi của tớ thực sự quá đơn thuần như thỏ trắng vậy, cậu nghĩ mọi người thật sự quan tâm đến một chút thức ăn đó sao? Báo tường của lớp chúng ta cũng chẳng mang lại vẻ vang gì cho ai cả, vốn chỉ thiếu một người làm tổ trưởng mà thôi, ai cũng có tâm lý bảo vệ bản thân, đều không muốn trở thành kẻ ngốc tự xung phong, hôm nay đã có Chu Văn Bân dẫn đầu, không khí lại đang phấn khởi cho nên mới có thể hành động thành công, làm gì có chuyện chỉ vì mấy cây kem đó.”
Đinh Dật kiên nhẫn giải thích cho Nguyễn Thúy, sau đó nhếch miệng, nói: “Nhưng mà, cho dù tớ thật sự dùng tiền dụ dỗ thì sao! Bà đây cao hứng, ai quản được? Tớ bị người ta nói ra nói vào còn ít sao? Thêm một lần cũng chẳng hề gì!”
Vừa rồi cô cố tình để ý phản ứng của Nghê Ái Lan, phát hiện cậu ta cũng cười rất vui vẻ giống mọi người, nếu không phải quan sát cẩn thận thì sẽ không phát hiện trong mắt cậu ta thoáng vẻ bất an, thế là đủ rồi, Đinh Dật vô cùng hài lòng.
Dám chọc vào cô thì phải chuẩn bị mà trả giá, nỗi lo bị trả thù này rất giày vò, tâm tư càng kín đáo cẩn trọng thì càng bị dằn vặt ghê gớm, cho dù một ngày nào đó bạn quyết định quên đi không so đo nữa, đối phương vẫn sẽ không tin, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải luôn đề phòng người trả thù mình đang ở bên cạnh nhìn chòng chọc, đáng thương hơn là người đó còn hơn mình ở mọi mặt, muốn ra tay trước để giành lợi thế cũng không thể.
Đinh Dật có đầy đủ lý do để tin rằng cho dù cô không làm gì cả, tháng ngày Nghê Ái Lan trải qua cũng không thể quá êm đềm, về phần Lưu Á Lệ lo lắng đến tiều tụy kia thì chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương bị người ta lợi dụng, Đinh Dật khinh thường không thèm so đo với cậu ta.
Nếu muốn thì Đinh Dật cũng có thể là một người mồm mép nhanh nhẹn, thủ đoạn đầy mình, cô học rất rộng, gần như bất kỳ câu chuyện phiếm nào cô cũng có thể xen ngang; với phản ứng nhạy bén, cô có thể nhanh chóng hiểu ra những điểm ngầm ám chỉ trong lời nói của đối phương, khiến cho người nói chuyện cùng với cô không hề tốn sức, vì vậy chẳng mấy chốc đã rất thân thiết với các nam sinh. Cùng với cách làm việc hơi tùy tiện, hay nói đùa nhưng lại không để bụng, cho dù không hài lòng cũng có thể nhanh chóng quẳng ra sau đầu, tính cách hơi giống con trai cho nên các nam sinh lại càng thích thảo luận cùng với cô.
Mà lớp này có bốn mươi nam sinh, vỏn vẹn chỉ có mười nữ sinh, ngoại trừ cô và Nghê Ái Lan thì thành tích của những người khác không phải quá xuất sắc, Đinh Dật hoặc cố tình hoặc vô ý chủ động làm thân, không nhiệt tình thái quá nhưng cuối cùng vào một thời điểm thích hợp sẽ bày tỏ thành ý của mình, người ta có vấn đề thì cô biết gì nói nấy, không biết không nói. Dần dà, càng ngày càng có nhiều nữ sinh ngại nói chuyện với nam sinh bắt đầu chủ động hỏi chuyện Đinh Dật.
Sau khi nỗ lực suốt một học kỳ, cuối cùng Đinh Dật cũng giải quyết được nguy cơ về mối quan hệ giữa người với người. Ngoài ra, cô nói tiếng Anh của mình chưa được tốt, lấy cớ thuận tiện thỉnh giáo Nghê Ái Lan và cán sự bộ môn tiếng Anh Chu Văn Bân để đổi chỗ với Ngô Khiêm, chuyển lên ngồi đằng trước hai người họ.
Đinh Dật cố gắng nghe theo từng lời dạy bảo của Tiêu Khắc Kiệm, mỗi khi có cơ hội là lại quay xuống trao đổi với bọn họ, lúc đối diện với Chu Văn Bân, cô còn khéo mỉm cười thật tươi, đôi mắt đẹp đầy mong mỏi, thay đổi tính tình ngang ngược, thái độ trở nên khiêm tốn hơn, ăn nói nhẹ nhàng, không khí sôi nổi đến mức Tiêu Khắc Kiệm đã phải chạy tới nhấn mạnh rằng vấn đề kỷ luật cần phải được thắt chặt hơn một chút.
Cứ thế một học kỳ trôi qua trong niềm hả hê, Đinh Dật không hề bất ngờ lại một lần nữa giành được vòng nguyệt quế cho hạng nhất, Chu Văn Bân trên dưới trong tốp mười, Nghê Ái Lan xưa nay vốn có thành tích ổn định thì lại tụt xuống tận thứ hai mươi chín khiến ai cũng phải kinh ngạc. Ở lớp chọn, thành tích của các học sinh chênh lệch không nhiều, có khi chỉ hơn kém một điểm đã ở một thứ hạng khác, nhưng trường hợp tụt hạng nhiều như Nghê Ái Lan thì rất hiếm thấy.
Tiêu Khắc Kiệm lại một lần nữa gọi Đinh Dật và Nghê Ái Lan vào văn phòng, nói với Nghê Ái Lan: “Với sự giúp đỡ của em, tiếng Anh của Đinh Dật đã có tiến bộ, tại sao chính em lại thụt lùi, có phải bạn ấy hay nói chuyện làm phiền em không?”
“Hừ, thầy Tiêu, thầy đang thiên vị đấy à? Nói như thế là sao chứ!” Đinh Dật thầm kháng nghị, nhưng cô cũng rất tò mò Nghê Ái Lan sẽ lấy lý do gì để thoái thác cho nên cố nén bất mãn trong lòng.
Nghê Ái Lan khẽ khàng nói: “Thưa thầy, dạo này em hay bị đau đầu, bác sĩ nói có lẽ là bị suy nhược thần kinh, nghỉ ngơi qua một kì nghỉ đông chắc là sẽ khá hơn.” Đúng là cậu ta tiều tụy đi trông thấy, giờ nhìn có vẻ mong manh, Đinh Dật vốn định âm thầm khinh bỉ cậu ta nhưng bỗng cảm thấy không nỡ, thực ra Nghê Ái Lan là một cô gái rất ưu tú, đồng thời cũng rất hiếu thắng.
Tiêu Khắc Kiệm hình như cũng đồng tình, ngữ điệu mềm mỏng hơn, sau khi an ủi Nghê Ái Lan lại quay sang phát hiện Đinh Dật đang đứng ngó nghiêng không có việc gì, thầy bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Đinh Dật, giữ được hạng nhất, có phải em rất đắc ý không?”
Đinh Dật giật mình hoảng sợ, vội vàng lắp bắp nói không dám, trước mặt thầy Tiêu cô thực sự cảm thấy e dè.
“Bình thường phải để ý đến cảm nhận của mọi người, thành tích kỳ này của em không tụt hạng, nhưng về phương diện kỷ luật thì chưa được tốt, trong giờ rất hay nói chuyện làm ảnh hưởng đến người khác.”
Hừ, cô có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ là “giữ được hạng nhất”, còn Nghê Ái Lan vừa tụt hạng nhiều như thế thì lại được đối xử ân cần, tại sao riêng với cô, lúc nào không phải là châm chọc thì cũng là khiển trách vậy? Đinh Dật gần như đã khẳng định Tiêu Khắc Kiệm cố ý nhắm vào mình, nhưng không cần thầy phải nói, học kỳ sau cô cũng sẽ không nhiều lời như vậy nữa, giả vờ mê trai cũng mệt lắm.
Vì không cần ở lại tự học buổi tối nên Chu Văn Bân và Đinh Dật cùng nhau về nhà, nhà của họ ở cùng một hướng. Tuyết rơi, đường hơi trơn, hai người cùng chậm rãi đẩy xe, dù sao cũng không giả vờ nữa rồi, chẳng cần phải đuổi theo như mọi khi nữa.
Mùa đông trời nhiều mây lại rất nhanh tối, chỉ mới năm giờ chiều đèn đường đã bật sáng, trong ánh đèn lay động, Chu Văn Bân hỏi Đinh Dật đang đi bên cạnh mình: “Mẹ cậu ra nước ngoài, trong nhà đón năm mới như thế nào?”
“Tớ cùng với ba về nhà bà ngoại đón năm mới, sao thế?” Đinh Dật cảm thấy hơi kỳ lạ khi cậu ta bỗng quan tâm tới chuyện nhà mình, qua một học kỳ, cô và Chu Văn Bân đã trở nên thân thiết hơn nhưng rất ít khi nói về chuyện trong nhà, cô thật sự không hứng thú nổi với cái đề tài này.
“Sang năm mới, nếu có thời gian rảnh thì đến nhà tớ chơi đi, ba mẹ tớ lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”
“Thật không?” Đinh Dật cố gắng hỏi một cách thờ ơ, cúi đầu không nhìn nét mặt cậu ta.
Chu Văn Bân ngừng lại một chút, trịnh trọng nói: “Thật, ba tớ rất thích cậu.”
“Trong nhà cậu đâu phải chỉ có ba cậu.” Đinh Dật nói xong lại cảm thấy mình hơi lớn tiếng, vội vàng bổ sung: “Ý tớ là ba cậu thích, người khác chưa chắc đã thích, như vậy thì phiền lắm.” Trời ơi cái gì lộn xộn vậy, nghe như làm vè, Đinh Dật thầm khinh bỉ chính mình.
“Tớ cũng thích.”
“Vậy cũng chưa biết được, có thể vẫn còn người không thích… Chờ đã, cậu vừa nói gì?”
“Tớ nói, tớ thích cậu.”
Mặt đường bị một lớp tuyết trắng bao phủ trơn trượt, Đinh Dật suýt nữa ngã chổng vó cả người cả xe, Chu Văn Bân vội vàng kéo cánh tay cô, Đinh Dật vẫn chưa hoàn hồn: “Tại sao cậu lại nói thích tớ?”
“Tớ nói như vậy, là bởi vì tớ thực sự thích cậu.”
“Không thể nào! Rõ ràng cậu đã từng nói không thích tớ!”
“Tớ nói như vậy bao giờ…” Chu Văn Bân bỗng nhiên dừng lại, dường như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt cậu ta trắng bệch, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Đêm đó, cậu chưa đi xa, đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nhà tớ rồi sao?” Chu Văn Bân cũng là người thông minh, nghĩ một lát đã hiểu ra vấn đề là ở đâu, vẻ mặt của Đinh Dật đã cho cậu ta một đáp án khẳng định.
“Đêm đó, trước mặt ba mẹ, tớ chỉ có thể nói như vậy, không còn sự lựa chọn nào khác, dù sao chúng ta cũng vẫn còn là trẻ con, tính mẹ tớ cậu cũng biết rồi đấy.”
“Đương nhiên tớ biết tính cô giáo Văn như thế nào, cho nên, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Mẹ tớ chỉ hiểu lầm cậu một chút thôi, chỉ cần cậu cố gắng làm cho mẹ từ từ hiểu được cậu, mẹ sẽ thích cậu thôi mà.”
“Tại sao tớ phải cố gắng làm cho mẹ cậu thích tớ? Mẹ cậu không thích tớ chẳng lẽ tớ thiếu đi miếng thịt nào sao?” Đinh Dật hơi bực, lấy ơn báo oán không phải là tác phong của cô, cho dù cậu ta có là con trời đi nữa thì cũng không được.
“Vậy chúng ta…”
“Chúng ta là bạn học tốt, tương lai sẽ là bạn bè tốt, không hơn.”
“Trước đây cậu…”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, chuyện đã như vậy, tớ có thể thẳng thắn nói cho cậu biết, tớ đã từng thích cậu, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.”
“Học kỳ này…”
“Học kỳ này tớ vẫn thích cậu, nhưng đó là sự yêu thích giữa những người bạn, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ trong công việc, tớ vô cùng cảm kích.”
Biểu lộ của Đinh Dật rất chân thành, không giống như đang giả vờ, Chu Văn Bân bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cúi đầu xuống: “Cậu nói, chúng ta vẫn là bạn?”
“Đúng, có thể làm bạn với cậu, tớ rất vinh hạnh.”
“Vậy thì tốt, Thẩm Trường Đông, cậu ta bây giờ chính là người mà cậu thích nhỉ.” Gần như từng từ từng chữ thốt ra, Chu Văn Bân không hề ngẩng đầu, chỉ nghe thấy Đinh Dật nói rất rõ ràng: “Không đúng, cậu ấy vẫn luôn là người mà tớ thích, nhưng chuyện này không liên quan đến cậu ấy.”
Đinh Dật về đến nhà, nhìn theo dáng hình Chu Văn Bân tiếp tục đi về phía trước, cô đơn tịch mịch, một bóng dáng sao có thể cô đơn, Đinh Dật quay đầu phủ nhận ý nghĩ của mình, cậu ta còn có Nghê Ái Lan, cô dám khẳng định, việc Nghê Ái Lan đau đầu tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến cậu ta.
Bây giờ có phải cô nên ngửa mặt lên trời cười thật lớn? Người phỉ báng cô bị suy nhược thần kinh mà học hành sa sút, người từ chối cô bị cô từ chối thẳng thừng, chỉ có cô chẳng tổn hao một sợi tóc, mọi chuyện đều như ý, thế nhưng, ai đó hãy nói cho cô biết, vì sao cô chẳng hề cảm thấy vui vẻ chút nào? Cô không muốn cười, chỉ muốn khóc.
Hết chương 18
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...