Băng băng trên con đường cao tốc cũng đã tối trời, Mễ Lạc dừng lại ở một khu nghỉ dưỡng rất đẹp. Tiêu Nhu ngỡ ngàng bước ra khỏi xe, nó quả thật rất đẹp, chiếc cổng to, hai bên là cây được trang trí đèn nhấp nháy. Đi vào trong cổng là một dàn hoa giấy leo màu hồng lá xanh ở hai bên kéo dọc dài, trên đầu là dàn đèn sáng, đi xa xa xuống dưới có một chiếc xe ngựa kéo
-" Đẹp quá"
-" Dĩ nhiên rồi, đi vào thôi, trong kia còn nhiều bất ngờ lắm"
Lạc lôi cô đi, qua giàn hoa giấy là một hồ bơi, dưới hồ bơi là những chiếc thuyền giấy có những ngọn nến, bên cạnh đó là một bàn ăn được trải bằng khăn trắng,có ngọn nến trên đó, có rượu vang, và rất nhiều món ăn. Mễ Lạc lại lôi cô đi tiếp vào trong ngôi nhà. Ngôi nhà to được sơn màu trắng bên ngoài, đi vào là phòng khách rồi lên một căn phòng thì Lạc dừng lại bước ra sau cô che mắt cô lại và dẫn Nhu vào. Hai người họ cùng nhau đi vào, tay Lạc dần dần hé ra, trước mặt cô bây giờ là một chiếc giường ngủ ga trắng, trên đó có xếp ảnh của cô với Lạc thành hình trái tim, xung quanh trái tim là những ngọn nến, ở chính giữa có một chiếc to bằng bàn tay màu đỏ
-" Đây là...."
-" Hôm anh hẹn em ở cáp treo ấy, buổi trưa hôm ấy anh đã giả vờ đi làm để đến đây thực hiện cái này. Đây là những gì anh có thể làm cho em hiện tại."
-" Em....."
-" Đừng nói gì cả, hãy nghe anh nói này. Hai năm trước,anh đã có lỗi với em rất nhiều khi đã bỏ em mà đi, nhưng thật lòng anh không hề muốn rời xa em một chút nào. Em biết không??? cái ngày tháng đó quả là một cực hình với anh, ngày nào anh cũng nhớ đến em, anh nhớ em muốn phát khóc, nhưng anh nghĩ rằng anh phải mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ người mình yêu được. Vậy là từ lúc em không đi tìm anh nữa thì anh lại càng có quyết tâm để thực hiện ước mơ để trở về yêu em một cách đường đường chính chính. Lúc về, anh đến tìm em, lúc đó anh nghĩ rằng em sẽ chạy lại và ôm anh, nhưng anh đã sai, sau những việc đó thì em làm sao tha thứ được cho anh. Lúc đó anh sợ lắm, sợ em không còn yêu anh, sợ em xa lánh em, sợ em sẽ giận anh mãi mãi, tim anh đau, đau lắm. Vậy giờ anh sẽ tìm đủ mọi cách để bù đắp lại những ngày tháng qua, dù cho em có từ chối và không cho anh cơ hội nữa cũng không sao, chỉ cần em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc, em vui là anh cũng vui..... Vậy hãy để anh quan tâm và yêu thương em trong 1 tháng này và ngày cuối cùng của tháng này anh muốn em trả lời một câu hỏi của anh được chứ???"
Tiêu Nhu khóc, cô rơi nước mắt, cô khóc vì vui hay vì buồn???, hay vì quá lo sợ điều gì đó????.... Mễ Lạc đi tới giường cầm chiếc hộp lên mở ra, trong đó là một sợi dây truyền hình ngôi sao, Cậu đặt chiếc hộp xuống và dơ sợi dậy cho Nhu xem
-" Đây là sợi dây mà sắp đến hôm sinh nhật lần thứ 20 của em mà anh định tặng nhưng chưa kịp tặng thì...... Hai năm rồi, nó chắc cũng không còn có giá trị như trước, nhưng anh đã giữ đến lúc gặp em để tặng em món quà này. Ngôi sao thể hiện niềm tin, lòng tin. Nếu chúng ta có lòng tin vào thứ gì đó thì nhất định nó sẽ thành thật"
Cậu cầm tháo sợi dây đeo vào cổ cho Nhu, cô cầm mặt sao lên ngắm nghía
-" Em cảm ơn, thật sự cảm ơn anh" - Cô khóc
Lạc ôm cô vào lòng
-" Đừng khóc.... anh muốn thấy em cười chứ không phải thấy em khóc, giờ chúng ta ra ăn tối chứ????"
Tiêu Nhu gật đầu và họ đi ra chô hồ bơi, Lạc kéo ghế cho cô ngồi rồi ngồi vào chỗ của mình, họ vừa ăn vừa nhìn nhau cười. Bỗng lạc đứng lên cầm cây đàn gitar rồi kéo ghế của mình ra gần mép hồ bơi ngồi xuống đánh và cất tiếng hát
-" Ngày ta sánh đôi, gạnh phúc nói cười
Chỉ mong thế thôi, đến tận cuối cùng
Từng giây phút trôi ánh mắt dạng ngời
Cầm tay bước đi tiếng yêu cất lời
Và anh cảm ơn cuộ đời này đã mang em về bên mình để rồi
Mỗi sớm mai, khi thức dậy, anh nói rằng:" hãy yêu anh và bên anh người nhé"
Nắm tay anh thật chặt
Giữ tay anh thật lâu
Hứa với anh một câu:" sẽ đi trọn đến cuối con đường"
Đến khi tim ngừng đập
Và đôi chân ngừng đi
Thì em yêu ơi xin em hãy cứ tin
Nắm tay nhau thật chặt
Giữ tay nhau thật lâu
Để hứa với nhau một câu
Sẽ đi chọn tới cuối con đường
Đến khi tim ngừng đập
Và đôi chân ngừng đi
Thì đôi ta cũng sẽ không xa rời"
Tiếng hát không còn nữa, Lạc đẩy mình ngã tủm xuống hồ, Nhu hốt hoảng chạy lại gọi
-" Mễ Lạc, anh đâu rồi, lên đi đừng làm em sợ"
Cô gào lên định nhảy xuống xem thì Lạc từ dưới nước ngoi lên ở giữa hồ, miệng ngậm một bông hoa hồng tiến tới tặng cho Nhu. Cô cầm lấy cười thẹn
-" Đỏ mặt thế đủ rồi, giờ thì kéo anh lên đi"
Cô nhăn nhóc nắm tay Lạc kéo lên nhưng cậu đã kéo lại làm cô ngã tủm xuống theo, cô quát um lên
-" Trời ơi, thế là người em bị ướt rồi, tại anh..."
Đang nói giở thì Lạc hôn cô, trong ánh đèn mập mờ của hồ bơi, hai người họ hôn nhau đắm đuối. Đang cao trào thì cô đẩy Lạc ra rồi chèo chạy lên phòng, Lạc cười rồi trèo lên đuổi theo vào phòng
-" Em tắm đi không lạnh"
-" Anh cũng tắm đi chứ, vừa ốm xong"
-" Anh xuống tầng một"
Mễ Lạc xoa đầu cô rồi lấg quần áo đi tắm... Sau một tiếng đồng hồ thì Nhu đã chau chuốt xong, cô đi ra ngoài nằm bẹt dí trên giường tận hưởng
" Cạch" Lạc đang lau đầu và đi vào, cô giật mình bật dậy
-" Anh xong rồi à"
-" Cứ nằm đấg đi" - mồm nói chân trèo lên giường -" Có mỏi không"
Cô nắm vào cổ xoay
-" Hơi Hơi"
-" Nằm xuống đi anh đấm lưng cho"
Cô nghe lời nằm xuống, Mễ Lạc bất đầu bóp lưng cho cô
-" Lâu lắm rồi mới được anh đấm lưng cho"
-" Ừm cũng lâu rồi, hai năm cơ mà. À anh hỏi cái này nhé"
-" Um"
-" Hai năm qua em đã yêu ai chưa???"
Cô cười nhẹ
-" Lúc đó em rất đau, em chỉ muốn chết đi cho tim đỡ đau. Em đã rất muốn thử yêu một người khác nhưng em chẳng thể nào làm được. Lòng em vâcn chỉ có hình bóng anh, lúc anh đứng trước cửa công ty thì em không tin vào mắt mình nữa, em đã cố kìm nén để bước lên chiếc taxi đó. Lúc đó em càng sợ hãi hơn, em sợ anh sẽ đến bên em và lại rời xa em thêm lần nữa. Nhưng giờ em đã thay đổi ý nghĩ đó rồi"
Cô ngồi dậy, Lạc ôm cô
-" Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Anh hứa đấy"
Họ nằm xuống và chìm sâu vào giấc ngủ
" Reng Reng Reng"
Tiêu Nhu tỉnh dậy nhìn sang cạnh thì không thấy Lạc đâu. Cô chạy xuống dưới gọi tìm
-" Mễ Lạc!!! Anh ở đâu vậy???"
Mải mê tìm kiếm, một cô gái mặc váy đỏ đi vào chào hỏi
-" Buổi sáng tốt lành cô Du!!!"
-" Cho em hỏi Mễ Lạc đâu rồi chị"
-" À!! cậu Lạc có việc bận nên về trước, cậu có dặn là đưa cô ăn sáng xong sẽ đưa cô về nhà Giờ cô lên tắm thay quần áo đi rồi chúng ta đi ăn"
-" Thôi chị ơi. Chị gọi xe cho em về luôn cũng được, em không ăn đâu"
-" Xin lỗi cô nhưng cậu Mễ Lahc đã dặn chúng tôi nếu cô không ăn thì không được gọi xe cho cô về"
Cô gái đó cúi chào rồi ra ngoài. Tiêu Nhu nhăn nhó rút điện thoại gọi cho Mễ Lạc
-" Alo!!! buổi sáng tốt lành"
-" Tốt gì mà tốt, sao anh lại để em một mình ở đây. Lại còn bắt ăn xong mới được về, nhỡ muộn giờ làm thì sao?? hôm qua em đã không đi làm rồi"
-" Từ đó về nhà em mất có 30 phút, với lại anh cũng bảo với giám đốc của em cho em tới muộn rồi. Đồ ăn do anh nấu, em không ăn thì đừng có mà về" " tút tút"
-" Mễ Lạc... Anh.... Alo.... alo"
Cô cúp máy bực mình lên phòng thay quần áo rồi đi ăn. Xong xuôi, cô đã được về, chiếc xe limo màu đen trở cô về nhà. Từ xa xa, cô thấy một chiếc xe màu đen đang đứng trước cổng nhà cô, cô một người đàn ông mặc véc đen đứng khoanh tay trước ngực hướng về phía trong nhà cô nhìn. Chiếc xe của cô dừng lại, cô mở cửa xe là, người đàn ông đó quay lại- chính là Nam Phong. Anh ta cũng quay lại nhìn cô và cười đi từ từ đến bên cô, ngay lúc này cô nghĩ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...