Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời
Bảo Bảo định sẽ mua một thứ gì đó cho Kỷ Minh Hàn nên cứ đi vòng vòng tìm mãi mà không ra thứ gì nên dừng lại trước khu thức ăn. Cô nhân viên cắm cúi nướng thịt bò, mùi hương tỏa ra vô cùng hấp dẫn. Cô bán hàng vui vẻ mời gọi tuy nhiên hầu hết mọi người đều tập trung ở nơi bán kim chi nhà làm. Bảo bảo kéo tay Kỷ Minh Hàn lại chỗ cô bán hàng. Cô bán hàng dùng tăm xiên một miếng thịt đưa cho cô. Bảo Bảo nhận lấy cho vào miệng, lát sau mới thốt lên:
‘ Oa! Ngon quá.” Bảo bảo ngừng nhai, dung một cây tăm khác xiên một miếng thịt đem giơ trước mặt Kỷ thiếu. Hắn bất đắc dĩ nhận lấy miếng thịt, Bảo Bảo vui vẻ cười cười vỗ tay. Kỷ Minh Hàn nhìn thấy hành động trẻ con của Bảo Bảo không nhịn được bật cười thành tiếng.
Kỷ Minh Hàn vui vẻ nhìn nụ cười trên môi của Bảo Bảo, nhìn cô bán hàng nói:
“ Cho tôi hai phần.”
Cô bán hàng vui vẻ lấy hai phần cho vào túi đưa cho hắn. Bảo bảo vui vẻ đi loanh quanh tìm xem có nơi nào hay ho nữa không.
Kỷ thiếu nhận điện thoại đứng bên ngoài.
“ Tổng giám đốc. cổ phiếu rớt xuống 5% rồi ạ.”
“ Lại là chuyện hôm trước nữa hả?” Kỷ Minh Hàn khó chịu nói.
“ Cậu nói với Mạc Khải Nghiên mau mau dẹp loạn tin đồn kia, nếu không tôi sẽ…Cậu nói với An Hạo xử lí giúp tôi, càng đừng làm lớn càng tốt. Nếu tòa sọan đó đòi hỏi thì cứ đưa họ con số, nếu còn truy cứu tôi sẽ đưa dàn luật sư ra khởi kiện thì hậu quá họ phải cố gánh lấy.”
Người bên kai đầu dây vâng vâng vô cùng bình tĩnh, chuyện này cũng tương đối quen thuộc. Mạc Khải Nghiên nổi tiếng là vô cùng phong lưu, nhiều phen hạ giá cổ phiếu, có lần hạ như sắp phá sản nhưng không hiểu sao mỗi lần như vậy Khải Nghiên lần nào cũng có thể giải quyết được.
Nhiều người đẩy xe siêu thị chạy đến một bàn ăn hình như là bán há cảo thì phải. Bảo Bảo cũng theo “hội đồng” mà đẩy xe chạy đến. Ai ăn xong hầu như đều mua thêm, ngay cả cô cũng vậy. Kỷ Minh Hàn bên ngoài nghe điện thoại nên không để ý đến cô.
Thoáng chốc cô nhân viên giao cho Bảo Bảo túi há cảo. Cô cứ nghĩ mình đi đâu Kỷ Minh Hàn sẽ cùng mình đi nên không gọi hắn, một mạch đi đến dãy xếp toàn những loại thực phẩm khô. Mãi ngó nghiêng ngó dọc nên cô va phải một người, cô ấy loạng choạng ngã xuống. Bên cạnh cô gái là một kim tự tháp được xếp ngăn nắp bằng những lon nước, theo cú ngã của cô gái mà lắc lư rồi lăn long lóc trên nền. Bảo Bảo hoảng hốt nhìn những gì mình đã làm ra thì áy náy vô cùng, cuối xuống đỡ cô gái rối rít:
“Xin lỗi, xin lỗi chị. Tôi không cố ý.”
Cô gái tựa theo Bảo Bảo đứng dậy. Lúc này cô mới nhận ra bụng cô gái kia to hơn người, không lẽ... là mang thai. Một ý nghĩ chợt đến làm cô không ngừng run rẩy.
“Chị ơi. Chị không sao chứ?”
Cô gái tươi cười ngước mặt nhìn Bảo Bảo: “Không sao!”
Thình lình cô gái đột nhiên lắp bắp, cố ý che dấu mặt, tìm cách tránh đi. Bảo Bảo nhìn kĩ cô gái trước, rất quen thuộc. Hệt như là…:
“Hạ Dĩnh, là cậu đúng không?” Cô gái tìm mọi cách thoát khỏi tay Bảo Bảo, cố ý dùng tay che mặt nói:
“Xin lỗi, chắc cô nhận lầm người rồi. Tôi không phải Hạ Dĩnh.”
Bảo Bảo nhìn ngũ quan trước mặt, rõ ràng là Hạ Dĩnh mà. Cô gái hất tay Bảo Bảo ra, một mạch đi mất hút.
Kỷ Minh Hàn vỗ vai cô làm cô giật mình quay lại. Kỷ Minh Hàn nhìn đống nước ngọt lăn dưới nền một phần hiểu được vấn đề:
“Em làm chúng ngã ư?”
Cô ngại ngùng nhìn đống lon nước lăn lóc rồi gật đầu. Kỷ Minh Hàn cốc đầu cô một cái nói:
“ Không hiểu em có phải con gái không mà tại sao lại bất cẩn đến vậy?”
Đáp lại là một tiếng “hứ” của cô.
Nhân viên siêu thị nghe tiếng đổ vỡ mới chạy đến. Vẻ mặt người nhân viên có vẻ khó chịu, chắc là kim tự tháp nước đổ đã nhiều lần rồi. Cô thấy có lỗi nên cuối người thấp xuống nói:
“Tôi xin lỗi.” Người nhân viên tuy khó chịu nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
“Không sao thưa quý khách.” Anh nhân viên lúi húi dọn dẹp, tỉ mỉ xếp lại. Bảo Bảo cũng ngồi xụp xuống cùng xếp lại. Kỷ Minh Hàn nhìn hành động tử tế của cô cũng ngồi xuống cùng cô xếp lại đống lộn xộn. Anh nhân viên bất ngờ trước hành động ấy. Thường thì các khách hàng trước kia sẽ bỏ đi, không buồn để ý đến nhân viên như anh.
Kỷ Minh Hàn vui vẻ xếp cùng Bảo Bảo. Giọng điệu trách nhiệm nói với anh nhân viên:
“Nước là do chúng tôi làm ngã, chúng tôi sẽ dọn.”
Bảo Bảo cười mỉm gật đầu. Trong lòng lại không ngừng nghĩ đến cô gái lúc nãy.
Lúc còn học ở Sơn Đông, cô và Hà Dĩnh có thời cãi nhau vì một bài kiểm tra. Lúc ấy,người bạn nam ngồi cạnh cô tên là Ngưu Viễn học rất tệ. Cô còn nhớ bại kiểm tra đó là vào lần thi học kì. Hạ Dĩnh nổi tiếng là học rất giỏi nhưng không hiểu tại sao lại ganh ghét Bảo Bảo. Cô đang làm bài kiểm tra, đến câu số 12 thì không biết làm. Ngưu Viễn quay bài của Hạ Dĩnh rồi lại chỉ sang cho Bảo Bảo. Vốn dĩ bài kiểm tra tối đa 100 điểm thì câu hỏi đó đã chiếm mất 45 điểm, cô đành phải chép bài của Ngưu Viễn. Lúc ấy cô cảm thấy xấu hổ. Đường đường cô là học sinh giỏi lại đi chép bài của học sinh yếu như Ngưu Viễn không xấu hổ không phải người. Phải truy cứu cô bởi nếu cô chịu khó học một chút thì tốt. Bài kiểm tra lần đó cô chỉ có 40 điểm. Không ngờ Hạ Dĩnh cố ý chỉ bài sai cho Ngưu Viễn rồi để cậu ta chỉ cho Bảo Bảo. Tóm lại cũng chỉ muốn hại cô. Cô giáo còn trừ thêm điểm cô bởi cô và Ngưu Viễn làm bài sai y hệt nhau. Sau một thời gian tra hỏi Ngưu Viễn, cậu ta cuối cùng cũng chịu nói ra. Bảo Bảo tức giận đi tìm Hạ Dĩnh. Tóm tất cuộc đối thoại như sau:
Cô: Tại sao cậu lại làm như vậy?
Hạ Dĩnh: Thế nào, cảm giác bị phản bội ấy?
Cô: Tức giận!
Hạ Dĩnh lắc lắc đầu nói: Tại cô ngốc. Tôi đã làm vậy đó. Không phải cô cũng chép bài của Ngưu Viễn hay sao?
Cảm giác lúc này của cô hoàn toàn là sự thất vọng ê chề. Cô ta nói đúng, ai bảo mình chép bài của Ngưu Viễn. Bảo Bảo không nói lời nào, im lặng quay đi. Từ đó trở đi cô không bao giờ chép bài của ai nữa. Hạ Dĩnh và cô từ đó trở mặt thành thù. Lúc nhỏ cô không biết tại sao Hạ Dĩnh lại làm như vậy, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu được. Kim tự tháp nước ngọt được cô và hắn cùng giúp anh nhân viên chữa lại. Làm xong, anh ta không ngớt lời:
“Cảm ơn quý khách đã giúp đỡ. Một mình tôi có làm tới chiều cũng không xong”. Kỷ Minh Hàn gật đầu theo lệ rồi nói: “Làm xong là tốt rồi.”
Bảo Bảo thoát khỏi kí ức. Thật ra những chuyện trong quá khứ không đáng để ta phải nhớ một đời, từ lâu cô cũng đã thông cảm cho Hạ Dĩnh và tha thứ cho cô ấy, chỉ là cái tôi của Hạ Dĩnh quá lớn khiến cô ấy không chấp nhận quay lại làm bạn với Bảo Bảo.
“ Hàn, chúng ta đi biển đi.”
Kỷ Minh Hàn bất ngờ trước đề nghị của cô.
“Bảo Bảo em không sợ nắng à?”
Bảo bĩu môi nói:
“Chỉ sợ đến nơi đông người fan của anh là túa ra đấy thì lại khổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...