Môi rời môi. Tim nối liền. Bảo Bảo choáng ngợp trước hành động lạ lùng của Kỷ Minh Hàn cứng họng không biết nói gì.
Kỷ Minh Hàn vút vút khuôn mặt bầu bĩnh của Bảo Bảo, nói:
“Thử hẹn hò với tôi được không?”
Bảo Bảo còn đang ngơ ngác. Nhìn từ bên ngoài chắc chắn rất dễ suy nghĩ “đen tối” bởi Minh Hàn chỉ quấn một chiếc khăn nửa người dưới, còn hôn Bảo Bảo = Liên tưởng xa xăm.
( T/G: Đang bận liên tưởng.)
Bảo Bảo hoá đá gật đầu. Kỷ Minh Hàn không nói lời nào với tay lấy quần áo trên đầu giường, đi ra khỏi phòng. Bảo Bảo cứ ngồi đó, môi bị hôn qua phiến đỏ yêu mị.
Lát sau, Kỷ Minh Hàn mở cửa phòng đi tới cạnh ghế bên đàn piano. Ngón tay lả lướt trên phím đàn tựa không nhưng làm cho nó phát ra âm thanh đáng yêu, khiến con người đang buồn cũng sẽ cười, đang chán sẽ hết chán…Và khiến ai kia đang hóa đá phải mong ngóng để xem nốt tiếp theo sẽ trầm hay bổng.
“ Kỷ Minh Hàn, rốt cuộc anh biết bao nhiêu thứ, biết đàn bao nhiêu loại, hát được bao nhiêu bài mà tại sao anh lại khiến tôi gật đầu vậy?”
Kỷ Minh Hàn không có ngừng đàn mà ngừng nhìn vào cuốn sổ trước mặt mà quay sang nhìn Bảo Bảo đang “chém gió”.
“Tôi tài giỏi là đúng. Nhưng yêu tôi hay không lại là do em chứ?”
Bảo bảo còn cãi cố:
“Ai bảo anh hôn tôi?”
Kỷ Minh Hàn nghiêm trọng nói:
“ Là do em. Đều là do em.”
“ Tại sao?”
“ Qúa đáng yêu.”
Bảo Bảo gật gật: “Vậy thì tốt.”
Kỷ Minh Hàn đàn bài hát Breathless, ngân nga hát theo.
_______________
Sáng hôm sau.
Bảo Bảo đứng trước tủ quần áo suy nghĩ không biết lựa chọn bộ quần áo nào cho phù hợp với buổi hẹn hò đầu tiên này. Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, bất giác mỉm cười. Vân Thuần chui ra từ cái lỗ trên tường hù cô một cái làm cô giật bắn mình.
“ Ha, chị Bảo Bảo có chuyện gì vui lại không chia sẽ với tiểu Thuần nha.”
“ Đâu có.”
Cô bé nhìn sâu vào đôi mắt cô. Gật gật đầu rồi nói:
“ Chắc chắn là có chuyện gì, trông chị vui chưa kìa. Hay là…chị có bạn trai hả?”
Bảo Bảo co chút chột dạ, dù sao cũng đang nói dối con bé, tất nhiên là có lỗi rồi. Cô đành phải…tiếp tục nói dối.
“Vân Thuần à, chị như thế làm sao có bạn trai được.”
Cô bé gật gật đâu, chọc ghẹo Baỏ Bảo: “À, ra là vậy nhỉ?”
Bảo Bảo biễu môi: ‘ hứ. Em thấy chị xấu xí lắm chứ gì?”
Vân Thuần kịch liệt lắc đầu: “Đâu có.”
Bảo bảo cười, tiếp tục lựa chọn quần áo. Vân Thuần nhìn thấy Bảo bảo cứ lấy cái kia bỏ cái này, thử cái kia nhưng lại muốn mặc cái nọ không nhịn nổi phải góp ý:
“ Sao chị không mặc môt bộ váy đơn giản nào đó cho thật thoải mái. Hôm nay chắc chắn chị đi chơi có đúng không?”
Bảo Bảo gật gật đầu, lựa chọn nhay một chiếc váy màu xanh da trời nhạt dài tới đầu gối. Vậy là xong khâu chuẩn bị quần áo.
Kỷ Minh Hàn đứng trước cửa nhà cô. Hắn không ăn mặc như thường ngày mà ăm ặc vô cùng thoải mái. Một chiếc quàn đùi short là một lựa chọn khá tú vị. Hắn mặc cùng với áo thun thể thao vô cùng phong lưu lại rất xa hoa. Đúng là người đẹp vì lụa mà lụa đẹp nhờ người. Hắn đứng chờ cô một tay bỏ vào trong túi quần, dựa vào mũi xe, phong chất của người nổi tiếng có khác, lại thích làm dáng cho thật đẹp.
Bảo Bảo rón rén mở cửa nhà đi ra, bắt gặp Kỷ Minh Hàn đứng dựa vào mũi xe phong lưu khoáng đạt không khỏi ngẩn người. Nhận thấy có người đang nhìn mình đắm đuối, hắn quay lại. Bảo Bảo ằng hắng giọng đánh trống lảng để tránh bị hắn nắm thóp, một khi hắn phát hiện ra cô đang nhìn hắn chắc chắn sẽ chọc ghẹo cô đếm mức không thể chịu nổi. Cô đi lại gần hắn, trong tim hồi hộp không biết hắn sẽ nói gì. Hắn ra hiệu cho cô lên xe, cứ ngỡ hắn sẽ mở cửa giúp cô thanh lịch như soái ca ngôn tình. Ai ngờ hắn lên ghế bên kia một cái vèo, chẳng để tâm gì đến cô. Bảo Bảo vừa mới lên xe nhìn thấy nội thất bên trong xuýt xoa nói:
“ Đẹp quá đi mất.”
Hắn ngồi vào ghế trước xe tập trung lái xe, nghe Bảo Bảo nói. Cô nhìn thấy Kỷ Minh Hàn im lặng hồi lâu mới hỏi:
“ Hàn Hàn anh đi đâu vậy?”
Kỷ thiếu định sẽ đưa cô đi ăn ở Snow restaurant.
“ Đến Snow restaurant.”
Bảo Bảo lấy điện thoại ra tra xem nhà hàng đó ở đâu mới nhìn thấy dòng chữ “Nhà hang hạng 5 sao.” Chắc chắn đồ ăn ở đây sẽ rất đắt. Kỷ Minh Hàn nhìn thấy vẻ mặt không vừa ý của cô thì cưng chiều ra mặt nói:
“ Không thich ở đó vậy em muốn đi đâu?”
Trong đầu cô đột nhiên nảy ra ý định đến một nơi. Vừa có thể tham quan, lại vừa có thể nghỉ chân, dù sao bây gờ cũng là lúc trời nắng rất gắt, đi ngoài đường rất không tốt.
“ Chúng ta đi siêu thị. Em muốn mua một món đồ.”
Hắn gật đầu, quay xe lại. Cô mừng rỡ nhìn hắn trong khi hắn lại rất bất ngờ trước lựa chọn của cô nhưng không nói gì. Nếu là những cô gái khác nghe nói tới Snow restaurant sẽ vui đến mức không ngừng cười. Còn Bảo Bảo thì không. Ngay cả lúc trước Ân Ngọc muốn đi trực thăng riêng một lần hắn cũng có thể đồng ý. Ý nghĩ kia thoáng qua làm hắn vô cùng hối hận. Chẳng lẽ hắn lại dễ dàng so sánh Ân Ngọc với Bảo Bảo như vậy. Hắn mở ngăn kéo trong xe, lấy ra một cái Ipad, đưa cho Bảo Bảo:
“ Xem như chuộc lỗi vậy.”
Bảo Bảo ngơ ngác nhận lấy máy từ tay của Kỷ Minh Hàn. Không hiểu tại sao hắn lại đưa cho mình máy kia.
“ Ở đó có game, nhạc, muốn chơi gì thì chơi. Wifi mật khẩu là tên em.”
Bảo Bảo bất ngờ vì hắn đổi mật khẩu Wifi là tên của cô.
“ Không lẽ là tên em thật á?”
Kỷ minh Hàn gật đầu rồi nói:
“ Ngay cả mật khẩu nhà, mật khẩu phòng.”
Bảo Bảo cười nhìn hắn: “Đi thôi.”
Xe dừng trước cổng siêu thị. Bảo Bảo xuống xe, Kỷ Minh Hàn xuống xe liền có điện thoại, hắn đi về một góc nghe điện thoại. Cô đứng cạnh mũi xe chờ hắn. Đột nhiên, một bàn tay to lớn nắm lấy vai cô làm giật mình quay lại. Theo quán tính thốt lên một câu:
“ Anh đạo diễn đẹp trai.”
Dương phong ngạc nhiên trước câu nói tự nhiên của cô. Không lẽ trong đầu cô hắn đẹp trai ư? Không lẽ là… Nghĩ vậy tự nhiên cảm thấy vui làm sao. Nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào cho đúng. Bảo bảo ngây thơ nhìn sâu vào sự ngại ngùng của anh, khẽ cười:
“ Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì? Vậy từ nay em không gọi anh như vậy nữa.”
Anh lắc lắc đầu: “ Không sao.”
Dương Phong bất đắc dĩ gãi gãi đầu:
“Em đến dây với ai vậy?”
Bảo Bảo nhìn về hướng của Kỷ Minh Hàn đang đứng nói chuyện điện thoại nói:
“ Đi cùng với Kỷ thiếu.”
Dương Phong nhìn về hướng Kỷ Minh Hàn, gật đầu. Minh Hàn rút tay khỏi túi quần, đi lại chỗ của Bảo Bảo. Nhìn thấy Dương Phong hắn lịch sự giơ tay ra nói:
“Đã lâu không gặp.”
Dương phong giơ tay nắm lấy bàn tay của hắn, bắt tay xã giao. Dương Phong bỏ tay khỏi tay của Kỷ Minh Hàn nói:
“ Tôi đi trước.”
Bảo Bảo gật đầu nhìn về hương Dương Phong vào siêu thị. Kỷ Minh Hàn nắm tay cô kéo vào trong. Siêu thị rộng lớn tiện nghi, bên trong máy lạnh hoàn toàn trái ngược với sự nóng bức bên ngoài. Từng đợt khí lạnh ùa vào người làm cho Bảo Bảo rùng mình vài cái. Kỷ Minh Hàn quan tâm nhìn cô hỏi:
“ Em lạnh sao?”
Cô nhìn hắn lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...