Ngao Thiên cũng không biết nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy bao lâu, Cố Vân bỗng nhiên giật mình, Ngao Thiên cả kinh lập tức lấy lại tinh thần,nhanh đỡ lấy bả vai của nàng. Cũng may nàng chính là giật mình, cũng không có xoay người, trong chốc lát lại ngủ.
Nàng ngủ say sưa, Ngao Thiên lại bị kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hắn chậm rãi thu hồi tay đỡ bả vai Cố Vân, nhíu mày. Hắn đem dưới chân mình mấy nhánh cây dùng gót chân nhẹ nhàng đạp đến bên người Cố Vân, đan vào thành nho nhỏ võng, cho dù nàng xoay người cũng sẽ không lập tức rớt xuống.
Tựa vào thân cây, chân đạp cành, Ngao Thiên cũng không lại nhìn nữ tử. Phía chân trời đen như mực nổi lên ánh đỏ, trong rừng chim kêu cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Ríu ra ríu rít tiếng kêu tựa như ở bên tai vang lên, Cố Vân nhu nhu ánh mắt. Mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt không phải trắng thuần chăn màn mà là phía chân trời. Nàng trong nháy mắt thất thần, rất nhanh, chuyện đã xảy ra đêm qua một màn một màn nhớ lại, nàng mới nhớ tới nàng uống rất nhiều rượu, sau đó ở trên cây ngắm trăng, sau đó nhắm mắt trong chốc lát, sau đó... Nàng ngủ.
Cố Vân ngồi dậy, nhìn đến dưới thân tầng tầng lớp lớp cành lá cây, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, nàng ở trên cây ngủ cả đêm! Thực sự! Không ngã chết nàng thật đúng là vạn hạnh!
Lòng còn sợ hãi Cố Vân vẫn sâu sắc phát hiện nơi mình ngủ nhánh cây giống như đặc biệt nhiều, theo cành xem qua, một đôi chân dài dẫm nát cành một cành cây khác, hướng lên trên xem, kia vạn năm lạnh như băng trầm mặc mặt nhìn phương hướng khác.
Ngao Thiên? Là hắn cùng chính mình một buổi tối?
“Ngươi...” Cố Vân vừa muốn mở miệng, trầm thấp thanh âm đánh gãy lời nàng, như thường lạnh như băng, chính là nghe có vẻ có chút gấp, “Ta đang đợi mặt trời mọc.”
Mặt trời mọc? Theo tầm mắt hắn nhìn lại, quả nhiên, lửa đỏ thái dương đang dâng lên, ánh bình minh nhiễm đỏ chân trời, xua tan hắc ám, quả thật rất đẹp. Nguyên lai hắn còn có loại nhã hứng này. Cố Vân còn muốn cùng hắn nói lời cảm tạ, lại phát hiện Ngao Thiên căn bản lười liếc nàng một cái, giống như cố ý lảng tránh. Cố Vân khó hiểu,bất quá cũng không cưỡng cầu, vươn vai cười nói:”Ta đây sẽ không quấy rầy ngươi xem mặt trời mọc.”
Rượu tỉnh, Cố Vân thân thủ rõ ràng so với lúc đi lên nhanh nhẹn rất nhiều, nàng nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh, mặc kệ hắn để ý không để ý tới nàng chính là đối với bóng dáng Ngao Thiên cười nói: “Cảm tạ.” Nói xong, Cố Vân tự cố đi xuống.
Ngao Thiên cúi đầu nhìn lại, linh hoạt bóng dáng đã đến dưới tàng cây, hướng tới cửa sau tướng quân phủ chạy tới,bóng dáng cực nhanh biến mất trong rừng cây. Ngao Thiên cũng không rõ, chính mình vì cái gì muốn ở trong này một đêm, hắn tuyệt không muốn nhìn mặt trời mọc, nhưng là hiện tại quả thật không thể không xem, bởi vì hắn không thể đi xuống. Hắn gian nan hoạt động hai chân cứng ngắc, như vậy một buổi tối, chân hắn đã tê rần. (Khổ thân a =))))) làm một người ga lăng thật ko dễ =)))))
Cố Vân cứ như vậy trở về, gần nhất là cảm thấy chính mình lung tung ở trên cây ngủ một buổi tối, đối mặt Ngao Thiên thật sự có chút xấu hổ, thứ hai là vì hoàng kim bát quái bàn, sợ Túc Lăng buổi sáng muốn đi cho nên muốn nhanh lên trở về rửa mặt, sớm một chút đi tìm hắn.
Chính là Cố Vân mới vừa đi đến chính mình ở hậu viện, Túc Lăng cao lớn bóng dáng cũng đã xuất hiện ở rách nát tiểu viện, thật đúng là xảo, nàng đỡ phải đi tìm người. Cố Vân đi ra, vừa định gọi hắn, Túc Lăng lại đen mặt, trầm thấp thanh âm mang theo lửa giận, gầm nhẹ: “Tối hôm qua ngươi đi chỗ nào?”
Cố Vân đến miệng chào buổi sáng lập tức nuốt xuống, sáng sớm hảo tâm tình cũng hóa thành hư ảo, cảm tình hắn sáng sớm không có việc gì làm tìm đến đây mắng đi! Tính tình vốn liền hỏa bạo lửa giận của nàng cũng tạch tạch nhảy lên, trực tiếp chống đối nói: “Như thế nào, ta mất đi tự do đã muốn đến trình độ này? Ra tướng quân phủ muốn ngươi phê chuẩn, liền ngay cả ở trong phủ cũng muốn hướng ngươi báo cáo hành tung?”
“Tối hôm qua ngươi đi chỗ nào?” Túc Lăng hàm răng cắn khanh khách, tuần phủ tiểu tướng báo lại, đêm qua nàng không ở, thủ vệ còn nói nàng không đi ra ngoài, phái người ở trong phủ tìm cũng không gặp bóng dáng của nàng,Tô Mộc Phong tuy rằng bắt được, nhưng ai biết hắn có phải thật sự là hung thủ hay không!
Hắn có tư cách gì chất vấn hành tung của nàng! Cố Vân cười nhạt, thẳng tắp hướng phòng trong đi đến, trải qua Túc Lăng bên người cổ tay đau xót, Cố Vân không thể không dừng lại, bên tai vang lên tiếng gầm nhẹ càng thêm nổi giận, “Ngươi uống rượu!” Tuy rằng mùi rượu rất nhạt nhưng là trải qua một đêm còn rõ ràng như vậy, nàng đêm qua nhất định uống không ít.
Cố Vân đơn giản không đi, cùng hắn đối diện, cười lạnh nói: “Uống, ta còn ở phía sau núi trên cây ngủ một đêm, ngươi muốn thế nào?”
“Lời này hẳn là ta hỏi ngươi!” Vì nàng lo lắng một buổi tối, nàng nhưng thật ra tiêu dao khoái hoạt! Túc Lăng tối hôm qua lo lắng của nàng an nguy, hoảng hốt phái người ở hoàng thành tìm một đêm, hiện tại xem ra quả thực là buồn cười đến cực điểm!
Túc Lăng hảo tâm bị trở thành lòng lang dạ thú, trong cơn giận dữ, Cố Vân lại không biết hắn làm hết thảy, cho rằng hắn không có việc gì tìm nàng càng thêm không khách khí trả lời: “Chê cười, ngươi sáng sớm chạy tới khởi binh vấn tội, ngươi hỏi ta? Ta cũng không biết tướng quân phủ của ngươi quy củ còn có không thể uống rượu không thể ở phía sau núi qua đêm, làm phiền đại tướng quân về sau đem cái quy củ này viết ra cho ta xem, ta cũng đem nó treo ở phía trên cửa này, miễn để không biết mình phạm cái nào.”
“Thanh —— Mạt ——” luôn luôn không tốt đấu võ mồm Túc Lăng tự nhiên là tranh không được nhanh mồm nhanh miệng Cố Vân, hơn nữa hắn lại không muốn thừa nhận chính mình tối hôm qua lo lắng tìm người ta một đêm, hiện tại chỉ có thể hai mắt đỏ đậm, trừng Cố Vân hận không thể bóp cổ nàng.
“Tê ——” đau quá! Cố Vân dùng sức tránh hai tay Túc Lăng như kìm sắt, cổ tay lập tức hiện ra ra năm dấu tay sưng đỏ có thể nghĩ, vừa rồi lực đạo của hắn lớn thế nào. Cố Vân thầm mắng, chết tiệt lỗ mãng nam nhân!
Nhìn trên cổ tay rõ ràng có thể thấy được dấu năm ngón tay, Túc Lăng tăng vọt lửa giận rốt cục dập tắt một ít, hắn lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chuyển đến Ỷ Thiên uyển.” Nơi này cách phía sau núi quá gần, nàng lại như vậy vẫn là ở tại Ỷ Thiên uyển, cách Lăng Vân các gần một ít, hắn cũng tùy thời chú ý nàng.
Cố Vân còn đang nổi nóng, làm sao nghe hắn, “Ta không đi, nơi này rất tốt, ta ở quen.”
Túc Lăng tựa hồ sớm đoán trước được nàng sẽ nói như vậy, vì thế trầm tư trả lời: “Ta muốn hủy đi nơi này làm nơi đựng binh khí,ngươi phải chuyển đi.” Hắn quả thật tính làm phòng binh khí, bất quá nguyên lai là muốn làm ở bên cạnh giáo trường, hiện tại xem ra, địa phương này rất tốt!
“Phòng binh khí?” Nguyên lai sáng sớm hắn tìm nàng là vì chuyện này. Tướng quân phủ không phải có phòng binh khí rồi sao? Cố Vân vừa định hỏi lại, Túc Lăng cao lớn bóng dáng đã muốn nhanh rời đi.
“Này!” Nàng kêu một tiếng, Túc Lăng cũng không quay đầu lại.
Nguy rồi! Dùng sức vỗ vỗ trán, Cố Vân ai thán, nàng không phải muốn hỏi hắn bát quái sao? Như thế nào lại thành cãi nhau!
Thư phòng.
“Nàng chuyển đi chưa?” Cầm trong tay bút lông phiền táo đặt ở giá bút, Túc Lăng đối với lão nô đang rót trà nóng không đầu không đuôi hỏi một câu.
Ở tướng quân phủ cả đời, có thể nói là nhìn Túc Lăng lớn lên Minh thúc tự nhiên biết Túc Lăng hỏi là người nào, vì thế thấp giọng trả lời: “Thanh cô nương đã muốn chuyển qua, lão nô dựa theo tướng quân ý tứ, cho cô nương mua thêm những gì nữ nhi cần, cô nương bảo chuyển đi, nói... Nàng không dùng được.”
Túc Lăng nhíu mày, phất tay, trả lời: “Chuyển đi.” Hắn cũng không tưởng tượng được, nàng thành tiểu thư khuê các bộ dáng!
“Rõ.” Minh thúc nhỏ giọng lui ra ngoài, đi đến cạnh cửa, chợt nghe Túc Lăng kêu lên: “Chờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...