Đạn bắn ra từ bốn phía, Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, cùng với mười người kia thấy vậy thì lập tức lắc mình ẩn núp.
Sau khi Knox phản ứng lại, thấy mới mấy phút mà hai trăm bình lính của ông ta đã bị thương gần một nửa, ông ta vô cùng rung động.
“Shit!” Lạc Thụy thấy lính gác của Knox điên cuồng ôm súng càn quét, anh ta khẽ nguyền rủa một tiếng, nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, những binh lính kia điên rồi, không đánh không được.”
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn Knox.
“Yểm trợ cho tôi.”
Anh vừa nói xong, anh đã di chuyển thân thể, nhanh chóng vọt đến bên cạnh Knox, mà khẩu súng trong tay anh gần như là đặt lên huyệt Thái dương của Knox trong cùng một lúc.
Knox cả kinh, đối mặt ánh mắt khát máu kinh người của anh, quanh thân anh thoát ra từng luồng sát ý, làm cho Knox trở nên căng thẳng, ông ta lập tức hạ lệnh dừng nổ súng lại.
Tiếng súng đột ngột ngừng lại, thập đại thợ săn cũng dừng lại, sau đó bọn họ nhanh chóng di chuyển bảo hộ ở bên cạnh Long Tư Hạo.
Knox nhìn lướt qua đội ngũ mà ông ta mang tới lần nữa, bây giờ đã là chật vật không chịu nổi.
Ước chừng chỉ có mười mấy người mà bọn họ đã khiến cho đội ngũ hai trăm người của ông ta trở nên chật vật không chịu nổi, quả nhiên là ông ta không nhìn lầm người, chỉ cần Long Tư Hạo gia nhập gia tộc Knox của ông ta, với ông ta mà nói, ông ta sẽ như hổ thêm cánh, nhất định có thể làm cho gia tộc Knox của ông ta trở nên lớn mạn hơn.
Ông ta nhìn Long Tư Hạo cười âm lãnh: “A a... Glen, tôi là ân nhân của cậu, cậu sẽ không giết tôi.”
Ngón trỏ thon dài của Long Tư Hạo chạm vào trên cò súng lục, ánh mắt hàn lệ, thần anh khẽ nở nụ cười nhạt: “Vậy thì ông cứ thử xem.”
Trước đây, anh đã luôn hạ thủ lưu tình với Knox, đó là bởi vì trong lòng anh còn nhớ phần ân tình kia, nhưng vì Hiểu Hiểu của anh, cho dù anh có bị gọi là kẻ vong ân phụ nghĩa, thì anh cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với ông ta nữa.
Mặt của Knox cương lại, sắc mặt rất khó khoi, hơi dọa người, giờ phút này ánh mắt ông ta nhìn Long Tư Hạo đã trở nên sắc bén và âm trầm hơn bất cứ lúc nào.
“Glen, nếu như cậu dám động thủ với tôi, thì cậu chính là người vong ân phụ nghĩa.”
“Knox tiên sinh, ông cũng chỉ biết dùng cái đó để đối phó với tổng giám đốc của chúng tôi mà thôi. Tuy tổng giám đốc của chúng tôi là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng tổng giám đốc của chúng tôi càng yêu Tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi hơn. Thực lực của ông rất mạnh, tuy nhiên ông cũng đã nhìn thấy rồi đấy, thực lực của chúng tôi cũng không kém, nếu như ông không thả Tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi ra, thì tổng giám đốc của chúng tôi sẽ không niệm tình cũ đâu...”
Lạc Thụy còn chưa dứt lời, đột nhiên bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng bước chân, giống như là lại có đội ngũ lớn đi về phía bên này.
Những người này đều là binh lính trong đội quân tự xây dựng của Knox.
Ai ai cũng đều cầm súng, vây quanh từ mọi hướng.
Knox nhìn lướt qua xung quanh, rồi lại nhìn về phía Long Tư Hạo: “Glen, đúng là cậu rất lợi hại, nhưng nơi này là gia tộc Knox, chỉ bằng mười mấy người các cậu thì không thể nào thắng được tôi đâu, cậu có muốn kết hôn với Sophie hay không, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng đi.”
Long Tư Hạo hoàn toàn không đặt đội quân tự xây dựng kia của Knox ở tỏng lòng, anh chỉ tạm thời không muốn lấy mạng của ông ta mà thôi, nếu không, anh muốn giết ông ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tất cả binh lính vây xung quanh dần khép vòng vây lại, mà họng súng của bọn họ thì chĩa thẳng về phía Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy cùng với mười thợ săn kia.
Lần này, ước chừng số binh lính kia đã nhiều hơn gấp đôi so với vừa nãy, nếu đánh tiếp, thì chuyện sẽ không dễ dàng như vừa nãy, dẫu sao cũng đã thêm quá nhiều người.
Long Tư Hạo quét mắt nhìn đám binh lính đang khép chặt vòng vây, anh quyết định tốc chiến tốc thắng, anh nhìn về phía Knox, ánh mắt bắn tán loạn hơi lạnh thấu xương: “Tôi hỏi lại ông một lần nữa, rốt cuộc thì Hiểu Hiểu đang ở đâu? Nếu ông không nói, thì cũng đừng trách tôi vong ân phụ nghĩa.”
Bởi vì lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, nên anh đã không còn tính nhẫn nại với Knox nữa rồi.
Bầu không khí của hai bên lại tiếp tục dương cung bạt kiếm, ngay lúc Long Tư Hạo chuẩn bị nổ súng, giọng nói của Thẩm Thi Vi đột nhiên truyền tới.
“Tư Hạo, đừng nổ súng trước.”
Nghe thấy tiếng của bà, Long Tư Hạo ngừng bóp cò, anh nghiêng người sang thấy Thẩm Thi Vi cầm súng trong tay, bà bước nhanh đi tới.
Lúc những binh lính thủ vệ kia thấy bà, thì đều tự động nhường ra một con đường tới.
“Phu nhân.”
Lạc Thụy thấy Thẩm Thi Vi, anh ta hơi kinh ngạc.
Mà Knox thấy Thẩm Thi Vi bị ông ta giam lỏng ở trong phòng lại tới đây, ánh mắt của ông ta thoáng trở nên kinh ngạc: “Carry, tại sao bà lại tới đây?”
Thẩm Thi Vi lo lắng nhìn Long Tư Hạo, thấy anh không bị thương, bà mới yên tâm, sau đó bà lạnh lùng nhìn về phía Knox: “Knox, lập tức thả con gái Hiểu Hiểu của tôi ra, nếu không, tôi sẽ chết ở trước mặt ông.”
Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, thì bà sẽ không dùng phương pháp như vậy để ép Knox.
Nhưng bây giờ bà đã không thể không làm như vậy được nữa.
Long Tư Hạo là người đàn ông mà con gái bà yêu nhất, là con rể của bà, bà phải bảo đảm sự an toàn cho anh, mà Knox là chồng của bà, cho dù bây giờ bà đã rất thất vọng với ông ta, nhưng bà cũng không hy vọng ông ta bị thương tổn.
Biện pháp đuy nhất chính là bà dùng cái chết để đe dọa, nếu như Knox còn có chút cảm tình với bà, thì chắc chắn ông ta sẽ không bức tử bà.
Bà nâng khẩu súng trong tay để ở trên huyệt thái dương của mình, nhìn Knox bằng ánh mắt quyết tuyệt: “Knox, ông hiểu tôi mà, nếu ông không đáp ứng tôi, tôi nhất định sẽ nổ súng, tôi nói lại lần nữa, thả con gái của tôi ra.”
“Bà...” Sắc mặt của Knox cực kỳ khó coi, vừa tức giận nhưng cũng lại rất lo lắng Thẩm Thi Vi sẽ thật sự nổ súng, ông ta hiểu bà, bà luôn nói một mà không nói hai.
Đối với ông ta mà nói, gia tộc và bà đều quan trọng ngang nhau, một và hai ông đều không muốn mất gì cả.
Nhưng...
Thẩm Thi Vi thấy trong lòng Knox còn đang do dự, tâm ý của bà với ông ta đã nguội lạnh, vào lúc này, ông ta vẫn quan tâm đến gia tộc của mình, mà không phải là tính mạng của bà.
“Knox, tôi đếm đến ba, nếu như ông không đáp ứng thả con gái của tôi ra, tôi sẽ chết ở ngay trước mặt ông.
“Một...”
“Hai...”
Lúc bà đếm tới hai, không chỉ có mình Knox lo lắng, mà còn có ba người Long Tư Hạo, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ.
Bọn họ sợ Knox sẽ lựa chọn gia tộc của ông ta, mà buông tha tính mạng của Thẩm Thi Vi.
Nếu bởi vì như vậy mà Thẩm Thi Vi chấm dứt tính mạng của mình, thì chẳng đáng giá chút nào.
Hơn nữa, người thương tâm nhất sẽ là Lê Hiểu Mạn, nếu cô biết vì mình mà Thẩm Thi Vi tự vẫn, thì cô sẽ đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa.
Thẩm Thi Vi thấy Knox vẫn không chịu đáp ứng mình, bà tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, ngón trỏ đặt lên trên cò súng, đang muốn đếm tới ba, giọng nói của Knox đã vang lên.
“Chờ đã, Carry, tôi đáp ứng bà, tôi sẽ thả con gái của bà ra.”
Đôi mắt sắc bén của Knox nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay của Thẩm Thi Vi, ông ta rất sợ bà sẽ thật sự nổ súng chết ở trước mặt ông ta.
Nghe thấy Knox đáp ứng, Thẩm Thi Vi mới mở mắt ra, bà cũng dời súng trong tay ra khỏi huyệt thái dương.
Knox thấy vậy, trong lòng mới cảm thấy yên tâm.
Ông ta nhìn về phía Long Tư Hạo: “Glen, tôi đã đáp ứng thả vị Lê tiểu thư kia, có phải cậu cũng nên lấy súng ra hay không?”
Long Tư Hạo thu súng về, vẻ mặt lạnh lẽo: “Tốt nhất là ông đừng có mà lật lọng.”
Knox không nói gì, tỏ ý bảo Francis mang bọn Long Tư Hạo đi gặp Lê Hiểu Mạn, cùng đi còn có Thẩm Thi Vi.
Knox cũng đi theo sau cùng bọn họ.
Lê Hiểu Mạn bị ông ta chuyển từ biệt thự nhỏ tới tầng hầm của lâu đài chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...