Editor: Nhã Y Đình
Đột nhiên có một viên đạn xẹt qua bên tai Tiếu Nhiễm găm vào gốc cây trước mặt cô.
Tiếu Nhiễm sợ tới mức ngồi xổm trên mặt đất, hét chói tai.
"Không sao, chỉ xước da thôi!" Cố Mạc kiểm tra cả người Tiếu Nhiễm, yên tâm mà che chở cô ở trong lòng, vừa quan sát tình huống, không có cách nào nói với Tiếu Nhiễm: "Có người muốn giết chúng ta!"
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Cố Mạc, vội vàng hỏi.
"Chạy!" Cố Mạc túm lấy Tiếu Nhiễm, chạy xuống núi.
Lại một viên đạn rít gào phóng đến.
Cố Mạc sợ hãi ôm lấy Tiếu Nhiễm té xuống đất. Hai người ngã xuống sườn dốc.
Dương Nguyệt Quyên thu hồi khẩu súng săn, không vui, nhỏ giọng nguyền rủa.
"Mẹ, chúng ta có tiếp tục đuổi theo không?"
"Đã bứt dây động rừng rồi, không thể đuổi theo nữa! Nếu tiếp tục đuổi theo thì mẹ con ta sẽ gặp nguy hiểm!" Dương Nguyệt Quyên lấy một chiếc khăn tay, cẩn thận lau khẩu súng rồi ném về phía vách núi, "Chúng ta trở về!"
"Tiếu Nhiễm chưa chết!"
"Lần này là mạng nó lớn!" Dương Nguyệt Quyên không vui than thở.
Đột nhiên có gấu xuất hiện khiến kế hoạch của bọn họ bị xáo trộn hết cả. Kế hoạch có thợ săn và bẫy đều không có tác dụng.
Bà ta cho rằng Tiếu Nhiễm và Cố Mạc có thể thoát khỏi cạm bẫy nhưng cũng không thể thoát được gấu tấn công mà chết.
Nhưng không nghĩ tới con gấu ngu ngốc đó lại tự lăn xuống vách núi.
Quả nhiên là con gấu ngu dốt!
Không định dễ dàng tha cho Tiếu Nhiễm như vậy cho nên bà ta và Tiếu Lạc xóa bỏ dấu chân của bản thân rồi chờ đợi Tiếu Nhiễm sa vào bẫy.
Nhưng mà kỹ thuật bắn súng của bà ta không tốt lại để Tiếu Nhiễm đào thoát mất.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Tiếu Lạc nhìn về phía Tiếu Nhiễm ngã xuống, không cam lòng cắn môi.
"Về thành phố A!" Dương Nguyệt Quyên nhìn con gái, "Nhớ kỹ, chúng ta chưa bao giờ tới nơi này!"
"Con biết!" Tiếu Lạc không kiên nhẫn trả lời.
Tại sao lại để Tiếu Nhiễm chạy trốn mất.
——
Tiếu Nhiễm khó chịu mở mắt, nhìn thấy Cố Mạc đang nằm bên cạnh, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Cô vội vàng đứng lên, ôm Cố Mạc vào lòng: "Cố Mạc, tỉnh tỉnh lại!"
Tiếu Nhiễm gọi một lúc cũng không thấy Cố Mạc mở mắt. Tiếu Nhiễm đau lòng ôm đầu anh, khóc lóc thảm thiết: "Cố Mạc, em không muốn anh chết! Anh mau tỉnh lại! Em ở đây!"
Bọn họ vừa thoát khỏi gấu rừng lại có người ám sát.
Đây chính là ngày bi thảm nhất của bọn họ.
Cố Mạc cứu cô nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Là va chạm gây ảnh hưởng đến não sao?
Đột nhiên Tiếu Nhiễm tỉnh táo lại. Cô không thể khóc được, cô phải nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Nếu Cố Mạc chỉ bị thương bên ngoài thì phải nhanh chóng bang bó cho anh, không thể để anh tiếp tục chảy máu.
Kiểm tra một lúc, Tiếu Nhiễm phát hiện trên người Cố Mạc không có vết máu này nhưng sau gáy sưng một cục và mắt cá chân cũng sưng.
Tiếu Nhiễm cố gắng bình tĩnh lại, bịt mũi Cố Mạc, hô hấp nhân tạo cho anh.
"Bé con…" Rốt cuộc Cố Mạc cũng tỉnh lại. Khi anh thấy hai mắt Tiếu Nhiễm sưng đỏ, lập tức định ngồi dậy nhưng mắt cá chân đau nhức khiến anh lại ngã xuống mặt đất.
Tiếu Nhiễm vui mừng ôm lấy Cố Mạc, vừa khóc vừa cười mà thét lên: "Cố Mạc, ảnh tỉnh rồi! Vừa nãy anh hù chết em đó, anh có biết hay không hả?"
"Bé con, thật xin lỗi!" Cố Mạc giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má của Tiếu Nhiễm.
"Anh bị đau ở đâu?" Tiếu Nhiễm ôm lấy mặt Cố Mạc, quan tâm hỏi.
"Có lẽ anh bị trẹo chân rồi!" Cố Mạc cắn răng, chịu đau trả lời.
Editor: Nhã Y Đình
Đột nhiên có một viên đạn xẹt qua bên tai Tiếu Nhiễm găm vào gốc cây trước mặt cô.
Tiếu Nhiễm sợ tới mức ngồi xổm trên mặt đất, hét chói tai.
"Không sao, chỉ xước da thôi!" Cố Mạc kiểm tra cả người Tiếu Nhiễm, yên tâm mà che chở cô ở trong lòng, vừa quan sát tình huống, không có cách nào nói với Tiếu Nhiễm: "Có người muốn giết chúng ta!"
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Cố Mạc, vội vàng hỏi.
"Chạy!" Cố Mạc túm lấy Tiếu Nhiễm, chạy xuống núi.
Lại một viên đạn rít gào phóng đến.
Cố Mạc sợ hãi ôm lấy Tiếu Nhiễm té xuống đất. Hai người ngã xuống sườn dốc.
Dương Nguyệt Quyên thu hồi khẩu súng săn, không vui, nhỏ giọng nguyền rủa.
"Mẹ, chúng ta có tiếp tục đuổi theo không?"
"Đã bứt dây động rừng rồi, không thể đuổi theo nữa! Nếu tiếp tục đuổi theo thì mẹ con ta sẽ gặp nguy hiểm!" Dương Nguyệt Quyên lấy một chiếc khăn tay, cẩn thận lau khẩu súng rồi ném về phía vách núi, "Chúng ta trở về!"
"Tiếu Nhiễm chưa chết!"
"Lần này là mạng nó lớn!" Dương Nguyệt Quyên không vui than thở.
Đột nhiên có gấu xuất hiện khiến kế hoạch của bọn họ bị xáo trộn hết cả. Kế hoạch có thợ săn và bẫy đều không có tác dụng.
Bà ta cho rằng Tiếu Nhiễm và Cố Mạc có thể thoát khỏi cạm bẫy nhưng cũng không thể thoát được gấu tấn công mà chết.
Nhưng không nghĩ tới con gấu ngu ngốc đó lại tự lăn xuống vách núi.
Quả nhiên là con gấu ngu dốt!
Không định dễ dàng tha cho Tiếu Nhiễm như vậy cho nên bà ta và Tiếu Lạc xóa bỏ dấu chân của bản thân rồi chờ đợi Tiếu Nhiễm sa vào bẫy.
Nhưng mà kỹ thuật bắn súng của bà ta không tốt lại để Tiếu Nhiễm đào thoát mất.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Tiếu Lạc nhìn về phía Tiếu Nhiễm ngã xuống, không cam lòng cắn môi.
"Về thành phố A!" Dương Nguyệt Quyên nhìn con gái, "Nhớ kỹ, chúng ta chưa bao giờ tới nơi này!"
"Con biết!" Tiếu Lạc không kiên nhẫn trả lời.
Tại sao lại để Tiếu Nhiễm chạy trốn mất.
——
Tiếu Nhiễm khó chịu mở mắt, nhìn thấy Cố Mạc đang nằm bên cạnh, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Cô vội vàng đứng lên, ôm Cố Mạc vào lòng: "Cố Mạc, tỉnh tỉnh lại!"
Tiếu Nhiễm gọi một lúc cũng không thấy Cố Mạc mở mắt. Tiếu Nhiễm đau lòng ôm đầu anh, khóc lóc thảm thiết: "Cố Mạc, em không muốn anh chết! Anh mau tỉnh lại! Em ở đây!"
Bọn họ vừa thoát khỏi gấu rừng lại có người ám sát.
Đây chính là ngày bi thảm nhất của bọn họ.
Cố Mạc cứu cô nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Là va chạm gây ảnh hưởng đến não sao?
Đột nhiên Tiếu Nhiễm tỉnh táo lại. Cô không thể khóc được, cô phải nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Nếu Cố Mạc chỉ bị thương bên ngoài thì phải nhanh chóng bang bó cho anh, không thể để anh tiếp tục chảy máu.
Kiểm tra một lúc, Tiếu Nhiễm phát hiện trên người Cố Mạc không có vết máu này nhưng sau gáy sưng một cục và mắt cá chân cũng sưng.
Tiếu Nhiễm cố gắng bình tĩnh lại, bịt mũi Cố Mạc, hô hấp nhân tạo cho anh.
"Bé con…" Rốt cuộc Cố Mạc cũng tỉnh lại. Khi anh thấy hai mắt Tiếu Nhiễm sưng đỏ, lập tức định ngồi dậy nhưng mắt cá chân đau nhức khiến anh lại ngã xuống mặt đất.
Tiếu Nhiễm vui mừng ôm lấy Cố Mạc, vừa khóc vừa cười mà thét lên: "Cố Mạc, ảnh tỉnh rồi! Vừa nãy anh hù chết em đó, anh có biết hay không hả?"
"Bé con, thật xin lỗi!" Cố Mạc giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má của Tiếu Nhiễm.
"Anh bị đau ở đâu?" Tiếu Nhiễm ôm lấy mặt Cố Mạc, quan tâm hỏi.
"Có lẽ anh bị trẹo chân rồi!" Cố Mạc cắn răng, chịu đau trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...