Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Editor: Xẩm Xẩm
Có lẽ là do cảm tình tăng tiền từ việc trêu chọc, lúc xuống máy bay, Cố Mạc và Phùng Hân đã nghiễm nhiên giống như bạn bè của nhau.
Cố Mạc chủ động vui vẻ cầm theo hành lý của Phùng Hân, sóng vai cùng cô đi ra sân bay.
“Muốn anh đưa em đi chơi không?” Cố Mạc quan tâm hỏi han.
Phùng Hân lập tức từ chối: “Bạn trai em sẽ tới đón em. Em ở đây đợi anh ấy một lát.”
“Được, vậy tạm biệt.” Cố Mạc đưa danh thiếp cho Phùng Hân: “Gặp khó khăn không giải quyết được thì có thể gọi điện cho anh.”
“Em nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội được quý nhân tương trợ này!” Phùng Hân hài hước cười nói.
Cố Mạc nhàn nhạt cười, vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi Cố Mạc rời đi, Phùng Hân ném lại danh thiếp cho trợ lý.
“Tổng giám đốc tập đoàn Mạc Y? Hân, người nọ là thần thoại trong thương giới của thành phố A.” Trợ lý nhìn thấy trên danh thiếp thì ngẩng đầu, vui vẻ vỗ cánh tay của Phùng Hân: “Nếu như cô dựa vào trên người anh ta, nhất định có thể phong sinh khởi thủy trong giới người mẫu.”
“Phàm là người có quan hệ với Tưởng Bình, tôi đều sẽ không dựa vào!” Phùng Hân lạnh lùng nói.
Lúc đó có một chiếc Rolls-Royce Phan tom đứng trước mặt cô, cô lập tức mở cửa xe, ngồi vào bên trong.
Trợ lý nhìn lái xe đưa hành lý của cô về phía sau, liền thức thời mang theo hành lý ngồi vào chiếc xe màu đen chạy song song.
Tuy cô là trợ lý của Phùng Hân, nhưng vẫn không biết người đàn ông trên chiếc Rolls Royce Phan tom này là ai.
Loại vấn đề riêng này, Phùng Hân không nói, cô cũng sẽ không mở miệng hỏi.
Phùng Hân nhào vào trong lòng một người đàn ông anh tuấn, bĩu môi oán giận với anh: “Em cũng đã gầy đi một cân rồi, anh cũng không biết hỏi thăm em.”
Tô Hoán ôm Phùng Hân, nhiệt tình hôn cô: “Tiểu tâm can của anh, cho em chịu ủy khuất rồi. Về nhà anh sẽ bồi bổ cho em.”
“Xem như anh có lương tâm!” Phùng Hân ôm chặt cổ Tô Hoán, nhiệt tình hôn trả.
Đột nhiên Tô Hoán dừng lại động tác hôn môi, ghé vào đầu vai cô thở nặng: “Tiểu yêu tinh! Anh không chịu được rồi!”
Phùng Hân nghịch ngợm đùa anh: “Không ai bắt anh nhẫn cả.”
Tô Hoán trắng trợn liếc mắt nhìn Phùng Hân: “Em cố ý!”
Phùng Hân cười ngã vào trong lòng Tô Hoán: “Em chính là cố ý, nghẹn chết anh. Người nào bảo anh ăn vụng không biết dùng biện pháp bảo vệ?”
Tô Hoán lấy tay Phùng Hân đặt vào trong ngực, tà tà cười nói: “Chúng ta là người yêu, như thế nào là ăn vụng?”
“Người yêu, anh dám nói với mọi người em là bạn gái anh sao?” Phùng Hân bất mãn chỉ vào ngực Tô Hoán.
Đột nhiên anh im lặng.
Phùng Hân nhìn thấy anh khó xử, lập tức nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, cười nói: “Em đùa với anh thôi, anh muốn để em không khai em cũng không dám. Em sợ fan của anh sẽ xé tan em mất.”
Tô Hoán gắt gao ôm lấy Phùng Hân: “Uỷ khuất cho em rồi! Chờ anh thành công, anh sẽ nói cho toàn bộ thế giới biết, người yêu của anh tên là Phùng Hân.”
“Kia không phải còn năm mười năm sao?” Phùng Hân hài hước cười hỏi.
“Chắc là không.” Tô Hoán cười hôn môi cô: “Ông ngoại anh chỉ cho anh thời gian còn lại có năm năm. Trong năm năm nếu như anh không trở thành siêu sao thiên vương, nhất định phải nghe theo ông, trở về tham chính.”
“Thật ra, anh có là siêu sao Thiên Vương không em cũng không để ý.” Phùng Hân rúc vào trong lòng Tô Hoán, thở dài.
“Cũng không phải vì em, anh muốn làm cho ông ngoại xem! Anh muốn cho ông biết anh không phải là con hát, là nhà nghệ thuật!” Tô Hoán vui vẻ vuốt tóc Phùng Hân.
“Anh cũng chỉ cách siêu sao Thiên Vương một bước nhỏ.” Phùng Hân cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...