Chương 42: Trận chiến phòng ngự
Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
Trở lại gian phòng của Lâm Kỳ Trung, gọi cả Tiểu Mãn Ca đi lên, tôi bảo hoả kế đóng hết cửa sổ, dán giấy báo lên, dùng gia cụ chặn hết nhưng chỗ có thể mở ra.
Mấy người hoả kế đều khó hiểu, hỏi tôi sao phải làm vậy, chúng ta gặp quỷ Nhật Bản vào thôn hay là động kinh, tại sao phải trốn tránh đến mức đó?
Tôi không có thời gian giải thích, thầm nghĩ đương nhiên, đến mức mà bàn tay trần của bọn họ còn có thể lấy mạng người, không giữ khoảng cách, những người này dù là ném khoai lang nát cà chua thối vào nhà trong nháy mắt cũng biến thành tài sản chôn theo luôn.
Sau khi chặn hết toàn bộ, có hoả kế liền chế nhạo tôi, nói hiện giờ chỉ cần thổi khói vào khe cửa, chúng tôi liền thành vịt xông khói.
Tôi nghĩ ý kiến này rất có tính xây dựng, lập tức dùng khăn mặt chặn hết các khe kẽ.
Tất cả đã làm xong, toàn bộ gian nhà chỉ còn lại một kẽ hở dọc theo cửa sổ trông ra đường còn lộ ra ánh sáng, bên ngoài chính là mặt tường lầu hai, có thể trèo lên nhưng đối diện đường cái trông quá rõ ràng, tôi nghĩ những người đó không đến mức tấn công từ góc độ này.
Vì vậy đạp lên bàn trà, nhảy lên nhìn qua khe hở trông ra đường cái.
Bên ngoài yên tĩnh phi thường, có ba người trên con đường đối diện, đang hút thuốc dưới cột đèn, trông có vẻ du côn, họ đều mặc quần áo như người bản xứ, mắt cũng không thèm liếc về hướng chúng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Mãn Ca, Tiểu Mãn Ca càng không ngừng chuyển động đầu, giống như nghe được vô số âm thanh nhưng không cách nào phân biệt rõ chúng đến từ hướng nào.
Tôi nhảy xuống, vọt vào phòng ngủ, cùng Vương Minh hai người lật giường lên, nhìn gầm giường hướng xuống lầu, phát hiện xi măng được đổ rất vững chắc, từ nơi này ít có khả năng đào thành động, giờ tôi mới yên tâm.
Trở ra ngồi lên salon, Ách tỷ hoàn toàn không hiểu, hỏi tôi: "Có cần gọi nhiều hoả kế đến trợ giúp hay không? Ở đây chỉ trong vòng 8 giờ sẽ tìm được người hỗ trợ, có thể điều động đến hai trăm người."
"8 giờ nữa thì chúng ta đã đủ chết sáu bảy lần." Tôi nói. Thông thường khi những người này bao vây ai đó, người ta nhất định là sẽ trốn chạy hoặc không trốn chạy thì sẽ liều mạng, đây là phong cách thường thấy, bọn họ hẳn không nghĩ tới tôi sẽ dẫn nhiều người như vậy đi co đầu rụt cổ.
Gian phòng này tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn, tôi tin rằng dựa vào sức người thì bọn họ nhất định không thể vào được, dựa vào tính cách của bọn họ chắc cũng sẽ không làm chuyện vô ích như chửi bới đạp cửa, nhưng chắc chắn chỉ trong vòng một canh giờ bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp. Biện pháp này nhất định chúng tôi sẽ không có cách nào phòng thủ.
Vấn đề cốt yếu nhất là mục đích của bọn họ là gì?
Là muốn giết chết tôi hay chỉ muốn đá tôi đi khỏi đây? Hai mục đích này sẽ dẫn đến cách làm của bọn họ khác nhau.
"Nghe, tôi không rảnh giải thích, đầu tiên giới thiệu một chút về phong cách của kẻ địch." Tôi kéo cằm Vương Minh, biểu diễn kỹ thuật chiến đấu của đối phương, "Bọn họ sẽ không nói đạo lý, uy hiếp, phô trương thanh thế, cầu xin tha mạng đều không có tác dụng. Hiệu suất của bọn họ cực kỳ cao, sẽ không vì bất kỳ tác động nào mà thay đổi kế hoạch sẵn có. Đối với phụ nữ cũng vậy. Một đối một hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào, chỉ có trong hoàn cảnh chật hẹp, người của chúng ta dày đặc thì ngược lại bọn họ sẽ rơi vào thế bị động."
"Chúng ta chỉ cần ôm nhau đứng một chỗ thôi à?"
"Không phải." Tôi biểu diễn cách che giấu bước đi mà Hắc Hạt Tử dạy, tôi túm đầu một người, vặn cánh tay theo một hướng"Khi đánh giáp lá cà phải vận động các khớp ngón tay với biên độ rất lớn mới có thể phát huy được lực lượng và khả năng sát thương lớn nhất, nhưng đánh giáp lá cà một đối một, khi ta giang cánh tay túm đầu một người, phần nách và xương sườn sẽ không có khả năng phòng thủ, nếu như chúng ta tụ tập đông đảo, lúc này dù tốc độ của đối phương có nhanh đến đâu đều nhất định sẽ không có khả năng phòng ngự khi tất cả mọi người cùng tấn công, độ nguy hiểm của phương thức tấn công này quá lớn, họ rất quý mạng mình, chắc chắn sẽ không tùy tiện sử dụng."
Tôi thả người kia ra: "Nhân số của bọ họ cũng không nhiều lắm, vì thế phương thức tấn công chúng ta rất có thể là sử dụng vũ khí dài, thí dụ như khảm đao, hoặc là sử dụng chủy thủ, ở trong cự ly cực ngắn dùng thân thủ linh hoạt tấn công trong nháy mắt. Chúng ta không được huấn luyện, không có khả năng phòng ngự cho nên hiện tại cần làm hai chuyện. Chúng ta hiện tại giống như những người thủ thành thời cổ, thứ nhất, tìm thật nhiều thứ để làm thành khôi giáp và lá chắn cho mình, thứ hai, chúng ta chia thành hai tầng phòng ngự, tầng ngoài chế ra thương dài (trường mâu), bên trong sử dụng thương ngắn(đoản mâu)."
Kinh nghiệm nhảm nhí nhất Hắc Hạt Tử từng dạy tôi là ở thời đại vũ khí lạnh, bất kỳ cuộc chiến nào cũng giống nhau, gặp phải nơi chật hẹp, tấm chắn đứng lên, trường mâu nghênh tiếp xung phong, khống chế tầm tấn công, đoản mâu dùng đánh giáp lá cà khi khoảng cách bị phá vỡ."
Tổng cộng chúng tôi có 8 người và một con chó, tất cả dùng 20 phút, sử dụng sách vở, giá sách, gia cụ, ván gỗ, giá áo, xà phơi quần áo, bàn trà, chậu rửa mặt, chảo sắt, làm ra 8 bộ trang bị hình thù kỳ quái.
Sau khi mặc vào, chúng tôi bày trận tiếp bọn họ, lấy một bên tường làm nền, 5 người xếp hình quạt làm thành vòng bảo vệ đầu tiên, ba người ở trong dùng đoản mâu tùy thời xuất kích. Tiểu Mãn Ca có thể tự mình đánh du kích, kiểu phối hợp kỵ bộ binh như thế này sẽ tăng mạnh tính công kích, tôi chợt nhớ đến hồi trước sử dụng chiến thuật chơi chiến tranh giữa các vì sao.
Chúng tôi dừng lại, trầm mặc một lát, một hoả kế mang thùng nước làm mũ giáp nói: "Ông chủ, chúng ta có khùng không?"
Tôi thở dài, thầm nghĩ trẻ con không hiểu chuyện, tôi đây đang cứu mạng của các người, đúng là trông cực kỳ ngu, thế nhưng không cảm thấy rất có cảm giác an toàn sao?
"Bây giờ phải làm gì? Chờ bọn họ tấn công vào sao?" Ách tỷ hỏi, vẻ mặt muốn cười mà không dám cười.
"Thật ra thì với trang bị của chúng ta bây giờ, dù có đánh giết ra ngoài cũng có thể có phần thắng."
Mấy người hoả kế đồng thanh nói: "Ông chủ, mặc thành như vậy tôi chết cũng không ra ngoài đâu, để tôi chết ở trong này thôi."
Vương Minh nói: "Ông chủ, chúng ta ngồi chồm hổm ở chỗ này, người khác chỉ cần hai ngày không để ý tới chúng ta, chúng ta liền chết đói, em nghĩ bọn họ không động binh đao đến mức đó đẻ giết chúng ta đâu, Cứ để cho Ách tỷ gọi thêm người đi."
"Cứ tin tôi." Bỗng nhiên tôi hơi chút khó chịu, thầm nghĩ toi đang dùng tính mạng để làm lão đại, các người có thể nể mặt tôi một chút hay không, cái nghề này thực sự không được, những hoả kế cũ trước kia tuy có phần hung ác tàn nhẫn nhưng chí ít cũng còn nghiêm chỉnh, nhóm người mới này hoàn toàn là một đám tam quan bất chính. (tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)
Vừa mới dứt lời, Tiểu Mãn Ca rất là nể mặt liền đứng lên, hướng vào chúng tôi, nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt dữ tợn.
Tôi ngẩn ra, thầm nghĩ xong rồi, trong chúng tôi có hác phi tử hay sao? Lúc nãy không sao, bây giờ bị nó nhìn trừng trừng, cả đám người rất khó chịu, đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên Tiểu Mãn Ca hướng về phía chúng tôi kêu to lên, tiếng kêu vô cùng thê lương, tôi "suỵt" một tiếng, đồng thời cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, quay đầu lại nhìn bức tường.
Dán tai lên nghe liền nghe thấy mặt tường bên kia có chấn động cực nhẹ.
"Phòng ngự! Chuyển hướng!" tôi lập tức hạ giọng ra lệnh, chúng tôi lập tức chuyển hướng ngược lại, còn chưa hoàn thành trận hình, toàn bộ mặt tường nổ tung, gạch vỡ bay tới như đạn. Mọi người giơ tấm chắn lên theo phản xạ có điều kiện, lực rất mạnh làm cho plastic và ván gỗ phát ra tiếng rào rào.
Tay tôi hứng đạn đến tê rần, trong nháy mắt buông tấm chắn ra, liền thấy ba kẻ trông như du côn tay cầm dao găm thừa lúc khói bụi nhằm tới chúng tôi. Tôi hét lớn một tiếng: "Tư Mật Đạt!" Năm cây trường mâu đâm ra, một kẻ trong đó nhảy lên đạp tường bay về phía chúng tôi, kết quả đụng phải quạt điện bên trên, ngã ngửa ra đất, bị hai người khác nắm hai chân kéo về lỗ hổng trên tường.
"Là Tư Ba Đạt." Một hoả kế sửa lời tôi.
"Ít nói nhảm!" Tôi thấy lại có kẻ từ trong khói mù tiến đến,tiếp tục rống to hơn, "Phòng ngự!"
Mọi người lui lại, trường mâu đâm ra, kẻ tiến vào mặc một thân quần áo đen, khói bụi lắng xuống, thấy bộ dạng của chúng tôi, hắc y nhân mặt lạnh kia ngẩn ra, sau đó có vẻ mặt vất vả nhịn cười, phẩy tay với chúng tôi, yên lặng trở lại cái động trên tường, sau đó chúng tôi nghe được tiếng cười ầm cực kỳ khó nín.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...