Anh đã lường trước mọi điều, chỉ trừ việc người ra mở cửa chính là Tyler.
Cao lớn, mái tóc vàng nhạt hơi dài, nước da rám nắng hoàn hảo, hắn hơi xích qua một bên để lấy lối cho họ đi vào, vừa phô ra một nụ cười vừa mới lấy cao răng.
Hắn làm gì ở đây giữa ban ngày ban mặt? Bonnie và Mallory đâu cả rồi?
Nathan cố gắng giấu vẻ phật ý của mình và giới thiệu Garrett với Tyler.
- Con gái anh sẽ về ngay thôi, Vince nói với anh, cô bé đang chơi bên nhà bạn.
- Mallory cũng đang ở với con bé à?
- Không, Lory đang ở tầng trên. Cô ấy đang thay quần áo.
Lory ấy à? Chưa ai từng gọi vợ anh là Lory bao giờ. Cô không ưa cách gọi giản lược cũng như các loại biệt danh.
Nathan chỉ có một mong muốn, đó là nhìn thấy vợ mình. Tuy nhiên, anh vẫn phân vân không biết có nên lên thẳng trên gác hay không, bởi anh hoàn toàn không chắc rằng Mallory sẽ đánh giá cao hành động đó. Tốt hơn hết là nên đứng đây chờ cô xuống vậy.
Như để trêu tức anh hơn nữa, Tyler nói thêm:
- Tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn tôm hùm ở Crab Catcher.
Crab Catcher là một nhà hàng sang trọng nằm trên phố Prospect Street chạy dọc theo bờ biển.
Nhà hàng của bọn này, Nathan nghĩ bụng, chính là nơi tao đã cầu hôn cô ấy, chính là nơi hàng năm gia đình tao tổ chức sinh nhật cho Bonnie…
Thời còn là sinh viên, anh đã dành dụm tiền từ tuần này sang tuần khác để có thể mời Mallory đến những chỗ như vậy.
- Không phải ngày trước anh từng làm phục vụ bàn ở quán đó sao? Tyler giả bộ chợt nhớ ra.
Nathan nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông gốc California, thâm tâm đã quyết không chối bỏ gốc gác của mình.
- Đúng vậy, hễ nghỉ hè là tôi lại đi cắt cỏ thuê và xin một chân phục vụ bàn trong các nhà hàng. Nếu điều này có thể làm anh hài lòng thì tôi chợt nhớ thậm chí đã có lần phục vụ anh trong thời gian làm việc tại trạm rửa xe.
Tyler làm bộ không nghe thấy câu đáp trả này. Ngồi ung dung trên tràng kỷ, hắn tự nhiên như ruồi và bình thản nhấp một ly Whisky. Với chiếc sơ mi phanh ngực mặc trong một chiếc áo vest màu xanh lam, hắn giống như một nốt nhạc lạc điệu trong căn phòng. Hắn cầm trong tay một tờ quảng cáo về nhà hàng và đọc chi tiết menu từng loại rượu:
-…..Bordeaux, Sauternes, Kianti: tôi ưa tất cả những loại vang Pháp của nhà hàng này…
- Kianti là nhãn hiệu vang Ý, Goodrich nhắc nhở.
Đích đáng lắm, Goodrich.
- Có gì quan trọng đâu, Tyler cố ý che giấu sự bực bội của mình.
Hắn tranh thủ đổi chủ đề:
- Nếu không thì công việc ở New York sẽ ra sao? Anh biết vụ mới nhất liên quan đến các đồng nghiệp của anh chưa nhỉ?
Hắn bắt đầu kể câu chuyện cười cích chỉ trích nghề luật sư.
- Là thế này: trên đường trở về từ một hội nghị chuyên ngành, một chiếc xe bus chật ních luật sư đã gặp phải tai nạn trên phần đất của một người chủ trang trại.
Nathan không nghe hắn nói nữa. Anh tự hỏi mối quan hệ giữa Mallory và Vince đang ở giai đoạn nào. Nhìn bề ngoài, trò tán tỉnh của gã ngốc này cũng tỏ ra tạo được sức ép. Cho đến thời điểm này, chắc hắn vẫn chưa dám manh động trước thái độ thù địch lộ liễu của Bonnie. Nhưng rồi sự việc sẽ đi đến đâu sau một bữa ăn thân mật tại quán Crab Catcher?
Luật sư ngẫm nghĩ chán chê mà vẫn không hiểu nổi một gã đàn ông như vậy có thể lôi cuốn mẫu phụ nữ thông minh như Mallory bằng cách nào.
Cả hai đều đã quen hắn đủ lâu để hiểu rằng hắn là một kẻ phách lối và chỉ tài ăn tục nói phét. Từ ngày yêu nhau, họ thường kể với nhau về Tyler. Thời đó, nhắc đến hắn thường là để chế nhạo những cách thô thiển hắn áp dụng để tiếp cận Mallory. Nhưng ngay từ hồi đó, vợ anh đôi khi cũng tìm ra lý do để nhân nhượng hắn, phần nào cho thấy tính khí cởi mở dễ chịu và sự tử tế của cô.
Tuy chưa có dịp kiểm chứng nhưng anh biết lòng tốt này, dù chỉ là mạo xưng, vẫn có thể khiến Tayler ảo tưởng. Đó là một kẻ lươn lẹo từ trong trứng, đôi khi biết giấu thói hợm hĩnh của mình đằng sau vẻ hiền từ bề ngoài.
Mới đây, mượn tiếng bộc lộ ý thức xã hội, hắn sáng lập một tổ chức mà tiêu chí đặt ra là cung cấp vốn cho những hiệp hội cứu trợ trẻ em. Hắn đặt tên cho cái việc đó là Quỹ Tyler.
Nghe mới khiêm nhường làm sao!
Nathan thừa hiểu ẩn sau lòng thiện tâm mập mờ đó trước hết là ham muốn được giảm thuế đánh vào thu nhập và sau là để lấy lòng Mallory.
Một mũi tên trúng hai đích, như thiên hạ vẫn nói.
Anh chỉ hy vọng rằng người phụ nữ của anh không dễ bị qua mặt.
Tyler kết thúc câu chuyện gây cười của h
-… Ông chắc chắn họ đã chết cả trước khi chôn chứ? Viên cảnh sát hỏi. Và người chủ trang trại đáp: Một số kẻ dám chắc là mình chưa chết, nhưng ngài cũng thừa biết giới luật sư rặt những kẻ nói khoác thành thần còn gì!
Gã đàn ông liền cười ha hả một tràng khoái trá.
- Công nhân là chuyện không tệ chút nào, phải không người anh em?
- Tôi không anh em gì với anh, Nathan đập lại, đã quyết định nhập cuộc.
- Vẫn dễ chạm tự ái đến thế kia à, Del Amico, có đúng thế không? Đó là điều tối qua tôi vừa nhắc với Lory trong lúc…
- Vợ tôi tên Mallory.
Vừa nói dứt câu, Nathan nhận ra anh đã cắn phải một lưỡi câu.
- Đó không còn là vợ anh nữa, anh bạn thân mến, Tyler ngay lập tức vặn lại.
Hắn kín đáo nở một nụ cười khẩy, nhưng không phải vì thế mà qua mắt luật sư. Rồi hắn tiến lại gần và thì thào vào tai anh, như thể đinh được đóng sâu hơn:
- Đó không còn là vợ mày nữa, cô ấy hầu như đã là vợ tao.
Vào giây phút đó, Nathan hiểu rằng để không bị mất mặt, anh chỉ còn việc tung nắm đấm nhằm thẳng mặt Tyler. Suốt cuộc đời mình, anh chưa từng để hạng người như hắn chà đạp. Anh quyết định sẽ làm một việc khó khăn, ngay cả khi điều ấy là phi lý và chẳng lấy gì làm khôn khéo, ngay cả khi hành động ấy sẽ khiến Mallory càng xa lánh anh hơn trước. Thật lạ, anh nhận ra rằng chuyện chẳng có gì là to tát nếu để vị luật sư danh tiếng của Park Avenue nhường chỗ cho con trai của một cô giúp việc người Ý, nhường chỗ ột Bad Boy[29], kể thời còn trai trẻ, vì mục đích tự vệ, đã không ngần ngại tung một cú đấm ngay giữa khu phố Queens. Người ta bắt kịp rất nhanh với quá khứ, ngay cả khi suốt đời đã cố hết sức xa lá
Cánh cửa ra vào bật mở và Bonnie xuất hiện, khiến anh dừng khựng lại.
- Buenos dias[30], con bé lao vào phòng, hét lên mừng rỡ.
La Jolla chỉ cách biên giới Mêxicô chưa đầy hai mươi cây số đường và Bonnie vẫn thường đùa giỡn bằng cách nói lúng búng mấy từ tiếng Tây Ban Nha nghe lỏm được trên phố và ở trường.
Cô bé tiến tới và bỗng nhiên, cơn giận dữ và oán hận đối với Tyler đã hoàn toàn tan biến. Con gái anh đang đứng đó và không còn gì khác đáng để bận tâm.
Bonnie lao vào vòng tay anh. Anh nhấc bổng con bé lên và quay một vòng.
Con bé mặc bộ quần áo màu sắc rực rỡ làm nổi bật nước da rám nắng, đầu đội mũ vải mềm kiểu Peru với phần diềm mũ rủ xuống tận vành tai. Với mớ phục trang lòe loẹt này, con bé trông thật ngộ.
- Chỉ thiếu mỗi cái khăn choàng khoét lỗ chính giữa để chui đầu qua là con đã sẵn sàng để hộ tống đàn lạc đà không bướu vượt dãy Andes, anh vừa nói vừa đặt con bé xuống sàn.
- Con có thể có một cái nhân dịp Noel không ba? Con bé thừa dịp hỏi.
- Một chiếc khăn choàng ấy à?
- Vâng, chứ không phải lạc đà không bướu đâu ạ.
- Ba chỉ đùa thế thôi, con yêu, giọng của Mallory vang lên.
Nathan ngoái lại nhìn, Mallory đang bước xuống thang gác, tay kéo lê chiếc túi du lịch của Bonnie.
Cô chào anh qua quít. Anh giới thiệu Garrett như một bác sĩ phẫu thuật tài ba vừa trở về từ một hội nghị phẫu thuật tổ chức tại San Francisco, đồng thời là bạn làm ăn. Cô hơi ngạc nhiên, song vẫn lễ độ chào lão.
- Chúng tôi bị muộn quá rồi, cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay một cách lộ liễu.
Thế đấy! Làm như mày cóc cần phải dẫn xác đến đúng vào giờ đi ăn tiệm!
Tuy nhiên, Nathan vẫn quyết định không mở miệng phản ứng. Làm thế chẳng ích gì, và anh cũng không muốn tranh luận với cô trước mặt Vince. Anh đành trả lời theo kiểu ăn miếng trả miếng.
- Bọn anh cũng không còn sớm sủa gì nữa: một tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi.
- Hai người quá cảnh tại Los Angeles sao? Cô hỏi với vẻ lo sợ.
Nathan gật đầu xác nhận.
Vince bước ra trước tiên, tay lắc lắc chùm chìa khóa xe rồi mọi người nối gót hắn.
Bên ngoài, trời bắt đầu tối sầm lại. Có cảm giác con giông đang ở rất gần. Mallory khép cửa lại, trước khi ôm hôn con gái thật lâu.
- Chúc con chuyến đi tốt lành và đừng quên gọi ẹ khi nào đến New York nhé!
Cô đã đi được một quãng xa, ngược con phố về phía chiếc Porsche màu kim loại của Vince.
- ¿Hasta luego[31]! Bonnie kêu lên và vẫy vẫy cái mũ nhỏ không vành kiểu Peru của mình.
Mallory ngoảnh đầu lại ra hiệu chào con bé. Cô không nhìn Nathan lấy một lần.
- Chúc em ngon miệng, anh gào lên với cô bằng tiếng Pháp, ẩn chứa trong đó là cả nỗi cay đắng và buồn đau chất chứa trong lòng.
Cô không đáp lại.
Nathan tay Bonnie và hai cha con đi bộ dọc theo vỉa hè, theo sau, Garrett đã dành phần xách chiếc túi du lịch.
Chiếc Porsche đã khởi động ầm ĩ và lao thẳng về phía họ. Như để thách thức, Tyler đã tranh thủ lúc phóng ngang qua để áp sát luật sư. Cái lối ngu si của những gã đàn ông đôi khi mắc phải khi muốn phô diễn sức mạnh bản thân….
Ngồi ở ghế hành khách, Mallory cúi xuống để tìm thứ gì đó trong túi xách và cô không hề hay biết gì về hành động của Tyler. Ngay sau đó, hắn còn giơ tay ra dấu chiến thắng với luật sư.
Thằng đần bẩn tưởi, Nathan nghĩ bụng và nhìn chiếc xe đi xa dần.
Sân bay quốc tế San Diego
“Thưa quý vị, chúng tôi hân hạnh đón hành khách đáp chuyến bay mang số hiệu 5214 của United Airlines đi Los Angeles tại cửa số 25. Quý khách vui lòng chuẩn bị thẻ lên máy bay và tối thiểu một loại giấy tờ tùy thân.”
Vừa nghe đến đây, khoảng bốn chục hành khách lục tục đứng dậy khỏi những chiếc ghế kim loại như một tổng thể duy nhất để xếp thành hàng đôi trước quầy soát vé. Họ sẽ là những người đầu tiên bước lên máy bay.
Đứng giữa đám đông ấy, Bonnie đang nghe nhạc từ máy MP3 cầm tay và đầu con bé lắc lư theo nhịp vĩ cầm của Hillary Hann. Garrett đang nhấm nháp đến thỏi sô cô la thứ năm và Nathan, mắt nhìn xa xăm sau khung cửa kính, vờ như đang chăm chú theo dõi vũ điệu nhịp nhàng của những chiếc máy bay dưới bàn tay biên đạo của các kiểm soát viên không lưu.
Từ vài phút qua, tâm trí anh bị một linh cảm chết chóc chiếm lĩnh toàn bộ: anh sẽ không bao giờ còn được gặp lại Mallory nữa ư?
Chuyện giữa họ không thể chấm dứt như vậy. Anh phải gặp lại vợ mình, ít nhất là một lần cuối cùng.
Gặp gỡ Mallory là một điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh. Chắc chắn đã quá muộn để tận hưởng cơ hội thứ hait ra anh cũng có quyền được vĩnh biệt cô theo một cách khác, chú không để Vince Tyler lén cô tuôn ra những tràng mỉa mai cay độc.
Garrett vừa chìa thẻ lên máy bay của mình ột cô tiếp viên hàng không. Nathan kéo tay áo lão.
- Tôi không đi đâu, anh nói giản dị.
- Cậu muốn quay lại đó à?
- Tôi cần phải gặp cô ấy lần cuối. Cô ấy cần phải biết rằng…..
Goodrich ngắt lời anh:
- Hãy làm những gì cậu cho là cần thiết, lão tuyên bố bằng giọng trung lập.
- Tôi sẽ dẫn Bonnie theo.
- Để cô bé đấy tôi lo, cô bé không có gì phải sợ nếu đi cùng tôi.
Họ đứng tách sang một bên đễ không phiền những hành khách đã bắt đầu sốt ruột.
Nathan cúi xuống ngang tầm con gái. Bonnie bỏ tai nghe và mỉm cười với anh.
- Nghe này, con yêu, ba đã quên không nói với mẹ một chuyện, thế nên ba nghĩ ba con mình sẽ bay chuyến sau.
Con bé ngước nhìn Goodrich. Con bé, trước đó còn tỏ ra khá sợ sệt, đã ngay lập tức cảm thấy tin tưởng ông khổng lồ đứng trước mặt. Nó ngần ngừ một lát rồi đề nghị:
- Hay là con về cùng với ông Garrett ạ?
Nathan rất ngạc nhiên trước phản ứng của con gái. Anh lùa tay vào tóc con bé.
- Con chắc là mọi chuyện sẽ ổn chứ, con yêu?
- Muy bien[32], con bé vừa ôm anh.
Nathan nhìn chăm chăm vào mắt Garrett. Trên trái đất này, anh chỉ tin tưởng giao con gái ột số rất ít người, dù chỉ trong khoảng thời gian vài tiếng đồng hồ và lão bác sĩ chắc chắn là một trong số đó.
Đúng vậy, anh đã đặt lòng tin ở Goodrich và bất chấp thứ quyền năng có phần bệnh hoạn của lão, Bonnie sẽ được an toàn khi đi cùng lão. Dẫu sao đi nữa, vị Sứ giả này có mặt ở đây không phải vì con bé mà là vì ….anh.
- Cô bé không phải sợ khi đi cùng tôi, Goodrich nhắc lại. Chớ có quên: tôi là một thứ bảo hiểm sinh mạng cơ mà.
Nathan không thể nén nổi một nụ cười. Anh rút trong túi ra chiếc vé của Bonnie và giao lại cho bác sĩ.
- Tôi sẽ xoay xở để kiếm được một chỗ trong chuyến kế tiếp, anh hét lên trong lúc len lỏi giữa đám đông theo chiều ngược lại.
- Ghé qua Trung tâm mà đón con gái anh, Garrett hét lên với anh. Đừng ngại: tôi sẽ lo mọi chuyện.
Nathan chạy khỏi khu tiếp đón hành khách lên máy bay. Anh lao ra bên ngoài sân bay, vẫy một chiếc taxi và yêu cầu tài xế lái thật nhanh đến khu nghỉ mát La Jolla.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...