CHƯƠNG 1
Có những kẻ sinh ra đã vĩ đại...
và những kẻ khác chinh phục cái vĩ đại...
Shakespeare
MANHATTAN
THỜI HIỆN TẠI
NGÀY 9 THÁNG CHẠP
Sáng nào cũng vậy, Nathan Del Amico bị đánh thức bởi hai tiếng chuông cùng lúc. Anh luôn đặt hai chiếc đồng hồ đổ chuông báo thức cùng một giờ: một chiếc chạy điện, chiếc kia chạy pin. Mallory thấy chuyện này thật lố bịch.
Sau khi đã ăn hết nửa bát ngũ cốc nguyên hạt, xỏ người vào bộ quần áo thể thao và đôi giày hiệu Reebok đã sờn, anh rời nhà để chạy thể dục như mọi ngày.
Tấm gương trong thang máy phản chiếu hình ảnh một người đàn ông vẫn còn trẻ trung, phong độ nhưng nét mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Mày cần phải đi nghỉ dài ngày, Nathan yêu quý ạ, anh nhìn kỹ hơn hai quầng phơn phớt xanh mới qua một đêm đã xuất hiện bên dưới mắt rồi tự nhủ.
Anh kéo dải khoá hiệu Éclair của áo khoác lên kín cổ rồi đeo đôi găng tay lót lông và chụp lên đầu chiếc mũ len trùm đầu có logo của đội Yankees.
Nathan sống ở tầng hai mươi ba toà nhà San Remo, một trong những chung cư sang trọng của khu Upper West Side, căn hộ trông thẳng sang Công viên Trung tâm. Vừa ra đến bên ngoài, miệng anh lập tức phả ra những luồng hơi trắng và lạnh giá. Trời vẫn âm u và vừa chớm nhô ra khỏi làn sương mù. Hôm qua, bản tin thời tiết báo sẽ có tuyết rơi nhưng vẫn chưa thấy đâu.
Anh chạy những bước nhỏ ngược lên đầu phố. Khắp nơi, dây đèn nhấp nháy và vòng bên bằng cành nhựa ruồi trang trí dịp Noel treo trên các cửa ra vào đem lại cho khu phố bầu không khí hội hè. Nathan vượt qua cổng Bảo tàng lịch sử tự nhiên rồi chạy tiếp chừng trăm mét thẳng vào Công viên Trung tâm.
Vào tầm giờ này, cộng thêm tiết trời trở lạnh, công viên hầu như vắng tanh. Một luồng gió tê buốt từ hướng sông Hudson thổi tới quét qua lối chạy bộ viền quanh hồ nước nhân tạo nằm giữa
Ngay cả khi nhận được lời cảnh báo không nên mạo hiểm lai vãng đến đường chạy này khi trời chưa sáng hẳn, Nathan vẫn tiến sâu vào đó không chút e sợ. Anh đã chạy thể dục ở đây từ nhiều năm nay và chưa hề gặp phải chuyện gì đáng tiếc. Nathan chú ý giữ nhịp chạy đều đặn. Khí trời buốt lạnh như cắt da cắt thịt nhưng không gì trên đời này khiến anh trễ giờ tập thể dục hàng ngày.
Sau khoảng bốn mươi lăm phút chạy gắng sức, anh dừng lại ở đoạn đường nhìn ra đường Traverse Road
và tu nước ừng ực trước khi ngồi bệt xuống cỏ nghỉ một lát.
Anh miên man nhớ những mùa đông ấm áp của California hay vùng duyên hải San Diego trải trên hàng chục kilômét bờ biển, lý tưởng cho những bài thể dục chạy bộ. Trong giây lát, anh để tâm trí mình tràn ngập tiếng cười lanh lảnh của con gái anh, Bonnie.
Anh nhớ nó quá.
Gương mặt Mallory, vợ anh, với đôi mắt to thẳm thẳm thoáng hiện ra trong dòng suy tưởng nhưng anh cố không mường tượng thêm.
Đừng xát muối vào vết thương ấy nữa.
Vậy mà anh vẫn ngồi lại trên thảm cỏ, với nỗi trống vắng khôn cùng luôn hiện hữu trong anh kể từ ngày cô ra đi. Nỗi trống vắng đã bào mòn anh từ bên trong suốt nhiều tháng quá.
Anh không thể ngờ nỗi đau lại có thể hình thành qua cách đó.
Anh thấy cô đơn và khổ sở. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những giọt nước mắt ứa ra sưởi ấm đôi mắt anh trước khi bị luồng gió tê tái gạt phăng đi.
Anh uống thêm một ngụm nước. Từ lúc thức dậy đến giờ, anh thấy đau nhói trong lồng ngực, giống như một cơn co thắt, khiến anh không thở được.
Những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi. Anh liền đứng dậy và sải những bước dài về phía San Remo để về nhà tắm qua trước khi đến sở là
Nathan đóng sập cửa xe taxi. Mặc trên người bộ vest sẫm màu, râu vừa cạo nhẵn nhụi, anh chạy ào vào toà cao ốc ốp kính nằm ở góc đường, đoạn Park Avenue cắt qua phố 52, nơi đặt chi nhánh của văn phòng luật Marble&March.
So với những văn phòng luật thương mại khác của thành phố thì Marble đang trong giai đoạn phát triển cực thịnh. Văn phòng có tới hơi chín trăm nhân viên trên toàn nước Mỹ và gần nửa trong số đó tập trung tại New York.
Nathan đã khởi đầu sự nghiệp từ trụ sở hãng đặt tại San Diego, rất nhanh chóng trở thành nhân viên xuất sắc nhất hãng, đến độ Ashley Jordan, liên danh chính, đã đề bạt anh vào vị trí liên danh. Chi nhánh New York đang mở rộng hoạt động, và ở tuổi ba mươi mốt, Nathan thu xếp hành lý quay lại thành phố đã chứng kiến anh khôn lớn, nơi chức vụ mới đang chờ anh: phó giám đốc chuyên trách bộ phận sáp nhập - mua lại.
Một bước tiến công danh ngoại lệ ở tuổi anh.
Nathan đã thực hiện được tham vọng của mình: trở thành một rain-maker[1], một trong những luật sư danh tiếng nhất và trẻ tuổi nhất trong cái nghề này. Anh đã thành đạt. Không phải bằng lợi tức, cổ phiếu chứng khoán hay nhờ những mối quan hệ gia đình. Không, anh kiếm tiền bằng sức lao động của mình. Bảo vệ các cá nhân, các công ty và tuyệt đối tuân thủ luật pháp.
Xuất sắc, giàu có và tự mãn.
Đó chính là Nathan Del Amico.
Nhìn từ bên ngoài.
Nathan đã mất trọn buổi sáng họp với các cộng sự cấp dưới để điểm lại tiến độ những hồ sơ đang thụ lý. Khoảng mười hai giờ trưa, Abby mang cho anh một tá cà phê, bánh tẩm vừng và kem pho mát.
Abby là trợ lý riêng cho anh đã từ nhiều năm nay. Vốn người gốc California, cô chấp nhận theo anh về New York vì quan hệ hợp tác tốt đẹp vốn có giữa hai người. Đã cứng tuổi và vẫn độc thân, cô dồn nhiều thời gian, tâm trí cho công việc và hoàn toàn tin tưởng vào Nathan, người chưa bao giờ ngần ngại tâm sự với cô về những trách nhiệm phải gánh vác. Phải nói rằng Abby có một năng lực làm việc hiếm thấy để có thể theo kịp - thậm chí gia tăng - tiến độ công việc theo yêu cầu của lãnh đạo, hẳn là để làm được điều đó cô đã phải lén ních đầy bụng những loại nước ép trái cây có bổ sung thêm đủ thứ vitamin và cafein.
Trong một tiếng đồng hồ nữa, Nathan không có buổi hẹn làm việc nào, anh tranh thủ nới lỏng nút thắt cà vạt. Cơn đau vẫn dai dẳng nơi lồng ngực. Anh day nhẹ hai bên thái dương rồi vã ít nước lạnh lên mặt.
Đừng có nghĩ tới Mallory nữa.
- Nathan?
Abby quay vào phòng mà không gõ cửa như thói quen cố hữu khi chỉ còn hai người với nhau. Cô tóm lược lịch làm việc buổi chiều của anh, rồi nói thêm:
- Ban ngày có người xưng là bạn của Ashley Jordan gọi đến, ông ta xin một cuộc hẹn khẩn cấp. Một ông Garrett Goodrich nào đó...
- Goodrich? Chưa nghe nhắc bao giờ.
- Tôi cho rằng đó là một người bạn thuở nhỏ, một bác sĩ danh tiếng.
- Và tôi có thể giúp gì cho ông ta nào? Anh cau mày.
- Tôi không rõ, ông ta không nói gì thêm. Ông ta chỉ bảo theo lời Jordan thì anh là người giỏi nhất.
Và quả có thế thật: cả sự nghiệp chưa để thua một vụ kiện nào. Chưa hề.
- Chị thử nối máy để tôi gặp Ashley xem sao.
- Ông ấy đã bay sang Baltimore cách đây một tiếng. Anh biết đấy, vụ của Kyle...
- À! Phải rồi... Cái ông Goodrich sẽ đến lúc mấy giờ?
- Tôi đã hẹn ông ta lúc năm giờ chiều.
Cô bước ra đến ngoài rồi lại thò đầu qua khe cửa mở hé.
- Chắc là một vụ bệnh nhân kiện bác sĩ, cô đoán liều.
- Chắc thế, anh tán thành rồi lại vùi đầu vào đống hồ sơ. Nếu đúng như vậy thì chúng ta sẽ tống khứ ông ta lên tầng bốn.
Goodrich đến sớm hơn giờ hẹn một chút. Abby đưa ông ta vào thẳng văn phòng không qua phòng đợi.
Đó là một người đàn ông cao lớn, tráng kiện. Chiếc măng tô dài nom lịch lãm không chê vào đâu được và cái áo vest màu than đá càng tôn thêm vóc dáng cân đối của người mặc. Ông ta ung dung tiến thẳng vào phòng làm việc. Đứng sừng sững giữa phòng, vóc người hao hao một đô vật của vị khách như kéo theo sự hiện hữu mạnh mẽ.
Bằng một cử chỉ hết sức khoáng đạt, ông ta cởi áo măng tô rồi trao lại cho Abby. Ông ta khéo léo lùa tay vào mái tóc muối tiêu bù xù - người này hẳn đã bước sang tuổi sáu mươi nhưng còn lâu ông ta mới bị hói - rồi chậm rãi vuốt chòm râu ngắn của mình, trong lúc đôi mắt ánh nét tinh anh và sắc lạnh vẫn chiếu thẳng vào luật sư.
Ngay khi bắt gặp cái nhìn của Goodrich, Nathan liền cảm thấy trong người khó chịu. Nhịp thở của anh tăng nhanh bất thường, và trong chốc lát, mọi tư duy rối tung.
CHƯƠNG 2
T a thấy một sứ giả sừng sững trong mặt trời
Sách Khải Huyền, XIX, 17
- Ông khoẻ chứ, ông Del Amico?
Khỉ thật, mình làm sao thế nhỉ?
- Vâng, tôi khoẻ... chỉ là một cơn váng vất thôi, Nathan đáp khi đã trấn tĩnh lại. Hẳn là vì làm việc hơi quá sức đó thôi...
Goodrich không có vẻ gì là tin vào điều đó.
- Tôi là bác sĩ, nếu ông muốn được khám qua, tôi xin sẵn lòng, ông ta đề nghị với một giọng vang vang.
Nathan gượng cười.
- Cám ơn, tôi ổn rồi.
- Thật chứ?
- Ông cứ an tâm.
Không đợi ai mời, Goodrich đến ngồi vững như bàn thạch trên chiếc ghế bành da và săm soi kỹ lưỡng cách bài trí trong căn phòng. Bốn phía tường là những kệ sách cũ, chính giữa phòng án ngữ một bàn làm việc khổng lồ, bên cạnh là chiếc bàn hội nghị bằng gỗ hồ đào nguyên khối và một tràng kỷ nhỏ, thanh, toát lên vẻ sang trọng.
- Ông cần tôi giúp gì nào, bác sĩ Goodrich? Nathan hỏi sau một thoáng yên lặng.
Bác sĩ ngồi bắt chéo chân và nhẹ nhàng lắc lư trong ghế bành trước khi trả lời:
- Tôi không cần cậu giúp gì cả, Nathan ạ... Cho phép tôi gọi cậu bằng tên chứ?
Giọng điệu ông ta giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi
Luật sư không để bị đẩy vào thế bí:
- Ông đến gặp tôi để xin tư vấn, phải không? Chỗ chúng tôi đang bào chữa ột số bác sĩ bị bệnh nhân của mình khiếu kiện...
- May mắn làm sao, đó không phải là trường hợp của tôi. Goodrich ngắt lời anh. Tôi tuyệt đối tránh bước vào phòng mổ một khi đã quá chén. Cắt phăng chân phải của bệnh nhân trong khi chân trái mới gây đau đớn thì thật ngu quá phải không?
Nathan cố rặn ra một nụ cười.
- Vậy thì vấn đề của ông là gì đây, bác sĩ Goodrich?
- À vâng, tôi bị thừa vài cân nhưng...
- ... chuyện đó không thực sự cần nhờ đến một luật sư thương mại, ông có vẻ muốn nói thế.
- Đúng thế.
Lão ta xem mình như thằng đần.
Một bầu không khí yên lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng tuy không hề gây cảm giác căng thẳng. Nathan không phải loại người dễ bị kích động. Sự từng trải trong nghề nghiệp đã biến anh thành một chuyên gia thương thuyết đáng gờm và đối phương rất khó làm anh mất bình tĩnh trong lúc chuyện trò.
Anh chăm chú nhìn người mình đang tiếp chuyện. Anh đã thấy vầng trán cao rộng, phần xương quai hàm bạnh ra và đôi lông mày rậm sít này ở đâu rồi nhỉ? Ánh mắt Goodrich không biểu lộ lấy một tia thù địch nhưng điều ấy cũng không khiến luật sư an lòng hơn.
- Ông muốn uống thứ gì không? Anh đề nghị với một giọng cố tỏ ra bình thản.
- Sẵn sàng thôi, nếu có thể, vui lòng một ly San Pellegrino.
- Tôi sẽ tìm cho bằng được, vừa nhấc máy gọi Abby anh vừa nói chắc.
Trong khi chờ đợi thứ đồ uống của mình được mang ra, Goodrich đứng dậy và nhìn bao quát một lượt các kệ sách vẻ quan tâm.
Thế đấy, cứ tự nhiên, Nathan tức tối nghĩ thầm.
Quay lại chỗ ngồi của mình, bác sĩ nhìn chăm chú cái chặn giấy - một con thiên nga bằng bạc - được đặt rên bàn làm việc ngay trước mặt.
- Người ta có thể giết người với một vật như thế này đấy, ông ta nói, tay nhấc món đồ lên như muốn ước lượng.
- Chắc chắn rồi, Nathan thừa nhận với một nụ cười rúm ró.
- Ta có thể thấy nhiều hình tượng thiên nga trong các truyện cổ Ailen, Goodrich nói như để tự lưu ý.
- Ông lưu tâm đến văn hoá Ailen sao?
- Mẹ tôi người gốc Ailen.
- Họ bên đằng vợ tôi cũng vậy.
- Cậu muốn nói vợ cũ của cậu chứ gì.
Nathan nhìn xoáy vào người đối diện.
- Ashley có nói cậu đã ly hôn. Goodrich bình thản giải thích, xoay xoay chiếc ghế bành nhồi căng đang ngồi.
Cái chặn giấy đó sẽ dạy lão cách kể chuyện đời ột thằng ngu.
- Trong các truyện cổ Celtic, Goodrich nói tiếp, những sinh vật thuộc một thế giới khác thường mượn lốt thiên nga để xâm nhập trái đất.
- Rất lãng mạn, nhưng có phải ông định giải thích với tôi...
Đúng lúc đó, Abby bước vào phòng, tay bưng khay đựng một cái chai cùng hai ly lớn chứa nước sủi bọt.
Bác sĩ đặt trả cái chặn giấy về vị trí cũ và chậm rãi nhấm nháp phần nước khoáng trong ly của mình trông như lão đang nhấp từng ngụm với vẻ thèm thuồng.
- Cậu bị thương à? Lão vừa hỏi vừa chỉ vào vết xước trên tay luật sư.
Nathan nhún vai.
- Nghĩa lý gì đâu: một vết trầy trong lúc chạy bộ ấy mà.
Goodrich đặt ly nước xuống và lên giọng dạy dỗ:
- Chính xác vào thời điểm cậu đang nói đây, hàng trăm tế bào da trên tay cậu đang tái tạo lại. Khi mỗi tế bào chết đi, một tế bào khác lại tự phân chia để thay thế: đó là hiện tượng điều bình của hệ mô.
- Rất hân hạnh được thu nhận kiến thức đó.
- Còn nữa, rất nhiều nơ ron thần kinh bị tiêu huỷ mỗi ngày kể từ khi cậu bước sang tuổi hai mươi...
- Tôi tin đó là số phận của cả loài người.
- Chính xác, đó là cán cân thăng bằng vĩnh cửu giữa sáng tạo và huỷ diệt.
Lão già này điên rồi.
- Tại sao ông lại nói những chuyện đó với tôi?
- Bởi vì cái chết hiện diện khắp mọi nơi. Trong mọi con người, trong mỗi quãng đời, đều tồn tại một sự giằng co giữa hai luồng sức mạnh đối lập: một của sự sống và một của cái chết.
Nathan đứng bật dậy và chỉ tay ra cửa.
- Ông cho phép chứ?
- Xin cứ tự nhiên.
Anh ra khỏi phòng và lao bổ vào một ngăn làm việc còn trống của phòng thư ký. Anh kết nối Internet thật nhanh rồi dò tìm trên trang web giới thiệu các bệnh viện của
Người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc của anh không phải là một tên bịp. Ông ta không phải một kẻ thuyết giáo, cũng không phải một bệnh nhân tâm thần vừa tẩu thoát khỏi cơ sở điều trị nào đó. Tên ông ta đúng là Garrett Goodrich, bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật ung thư, trước kia là bác sĩ nội trú tại bệnh viện đa khoa Boston, bác sĩ phẫu thuật chính thức kiêm chủ nhiệm khoa chăm sóc tạm thời của bệnh viện đảo Staten.
Người đàn ông này là một kẻ có vai vế, một tay cự phách trong giới y khoa. Không thể nghi ngờ gì thêm vì có cả ảnh của vị bác sĩ được nhắc đến và nó trùng khớp với bộ mặt được chăm chút kỹ lưỡng của lão già sáu mươi tuổi đang ngồi chờ trong phòng kế bên.
Nathan kiểm tra kỹ hơn phần thông tin trích ngang của vị khách: theo như anh nhớ, anh chưa hề lai vãng đến bất cứ nơi nào trong số các bệnh viện Garrett Goodrich từng làm việc. Vậy thì tại sao khuôn mặt của lão bác sĩ trông lại quen đến thế?
Anh quay trở lại phòng làm việc, tâm trí vẫn chưa thôi lấn bấn với câu hỏi ấy.
- Thế nào Garrett, ông đang bàn về cái chết phải không? Cho phép tôi gọi ông bằng tên riêng chứ?
- Tôi đang nói với cậu về sự sống, Del Amico ạ, về sự sống và thời gian đang trôi qua.
Nathan tranh thủ những lời này để liếc nhìn đồng hồ đeo tay không khách khí, như muốn vị khách hiểu rằng quả thực "thời gian đang trôi qua" mà thời gian của anh thì quý giá.
- Cậu đang làm việc quá sức đấy, Goodrich đành nói lảng sang chuyện khác.
- Thật lòng rất cảm động vì có người quan tâm đến sức khoẻ của tôi.
Một lần nữa, hai người cùng im lặng. Một sự yên lặng cùng lúc nặng nề và đồng loã. Rồi không khí lại căng như dây đàn:
- Xin được hỏi lần cuối cùng, ông Goodrich, tôi giúp được gì cho ông đây?
- Tôi nghĩ mình mới là người giúp ích cho cậu, Nathan ạ.
- Đến giờ phút này, tôi vẫn không hiểu ông sẽ giúp được việc gì.
- Sắp rồi, Nathan ạ, sắp rồi. Một số thử thách có lẽ sẽ rất khó nhọc để vượt qua đấy, rồi cậu xem.
- Ông định ám chỉ chuyện gì?
- Chuyện được chuẩn bị tinh thần từ sớm là điều cần thiết.
- Tôi không hiểu ý ông.
- Ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Tránh được lầm lẫn về những ưu đãi cuộc sống ban cho sẽ tốt hơn.
- Nghĩ được thế là sâu sắc lắm, luật sư cất giọng nhạo báng. Đó là một lời răn đe chăng?
- Không phải răn đe đâu, Nathan, mà là một thông điệp.
Một thông điệp ư?
Vẫn không có chút thù địch nào trong ánh mắt của Goodrich nhưng điều đó cũng không làm anh bớt lo lắng hơn.
Đuổi lão ra ngoài đi Nat. Cái lão già huyên thuyên toàn chuyện dớ dẩn này. Đừng sập bẫy của lão.
- Đáng lẽ tôi không nên nói ra những lời này nhưng nếu ông không phải do Ashley Jordan giới thiệu thì tôi đã gọi bảo vệ và yêu cầu họ tống cổ ông ra ngoài rồi.
- Tôi nghĩ cậu sẽ không làm vậy, Goodrich mỉm cười. Tiện thể báo để cậu biết, tôi không quen Ashley Jordan.
- Tôi thì lại tin đó là bạn ông cơ đấy!
- Chỉ là một cách để tiếp cận cậu thôi.
- Đợi đã, nếu ông không quen Jordan thì ai nói với ông là tôi đã ly hôn?
- Điều ấy ghi rõ rành trên mặt cậu kìa.
Câu nói ấy giống như một giọt nước làm tràn ly... Luật sư đứng bật dậy và mở toang cửa phòng với một cơn giận dữ khó lòng kiềm chế.
- Tôi còn phải làm việc!
- Đã nói đến thế mà cậu còn không tin thì tôi sẽ để mặc cậu... ngay bây giờ.
Goodrich rời khỏi ghế. Cái bóng lừng lững của ông ta hắt xuống nền nhà, ấn tượng tạo ra giống như một pho tượng đồ sộ không dễ gì phá huỷ. Lão bác sĩ tiến về phía lối ra và bước qua ngưỡng cửa không quay đầu lại.
- Mà thật ra ông muốn gì ở tôi? Nathan hỏi bằng một giọng bối rối.
- Tôi nghĩ cậu biết nguyên do chứ Nathan, tôi tin là cậu biết. Goodrich nói vọng lại khi đã ra đến hành lang.
- Tôi không biết gì hết! Luật sư kêu to.
Anh đóng sập cửa phòng rồi lại mở ngay ra để hét với theo hành lang:
- Tôi chẳng biết ông là ai cả!
Nhưng Garrett Goodrich đã đi khuất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...