Rất Yêu Tướng Công

Có chuyện gì hay không là nàng có thể thay Hạ Hầu Tà Nguyệt làm?

Chờ người của Hạ Hầu Tà Nguyệt phái tới chăm sóc nàng lui xuống, Lam Như
Nhật không nhịn được thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ gục xuống bàn; từ lúc
vừa bắt đầu đến bây giờ, hắn đối với nàng tốt đến nỗi không có thể dùng
lời nói hình dung, dường như chỉ cần nàng mở miệng, hắn cái gì cũng sẽ
thay nàng làm; mà nàng vẫn tiếp nhận hắn đối với nàng, làm nàng không
nhịn được cũng muốn làm chút chuyện có thể khiến hắn vui vẻ, nhưng. . . . . .

Lam Như Nhật lại thở dài một hơi, suy tư một hồi lâu, vẫn là không nghĩ ra bất kỳ chuyện gì mình có thể làm cho hắn, điều này làm
cho nàng không khỏi có vẻ mặt buồn bã.

"Phu nhân."

"Lãnh
đại ca, Lôi đại ca!" Lam Như Nhậtvừa quay đầu lại, thấy Lãnh Thư Uyên
cùng Lôi Thiếu Quân hai người đang đứng ở phía sau lưng mình, vui vẻ
gọi, ngay sau đó còn nói: "Không phải đã nói là không cần gọi ta là phu
nhân sao."

Đối với nàng mà nói, hai người họ đại loại giống như
là huynh trưởng, cho nên đối với cách xưng hô của họ như vậy làm cho
nàng cảm giác không được tự nhiên.

"Phu nhân chính là phu nhân."
Quả thật sự cố chấp của hai người cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt thật ngang sức
nhau, chỉ là Lãnh Thư Uyên cũng không có suy nghĩ đơn thuần như Lôi
Thiếu Quân, sở dị hắn cứ khăng khăng giữ vững như vậy là do có một
nguyên nhân khác là —— hắn còn muốn sống thêm lâu một chút; nhưng nếu
hai người bọn họ thật theo như Lam Như Nhật thay đổi cách xưng hô thì
hắn dám khẳng định Hạ Hầu Tà Nguyệt chắc chắn lập tức dùng ánh mắt giết
chết bọn họ.

A một tiếng, Lam Như Nhật quyết định tạm thời không
tranh luận đề tài này với bọn họ nữa, trước mắt nàng có chuyện quan
trọng hơn muốn hỏi ý kiến của bọn họ.

"Có thể có chuyện gì có thể khiến cho trang chủ vui vẻ không?" Nghe lời Lam Như Nhật nói, hai người nhìn nhau. Cho dù không nói ra miệng, nhưng bọn hắn tất cả cho là đối
với Hạ Hầu Tà Nguyệt mà nói, sự tồn tại của nàng thật ra thì đã rất đủ.

"Vẫn không có à. . . . . ." Lam Như Nhật thật thất vọng.

Suy nghĩ lại, Lãnh Thư Uyên nhớ lại hình như sinh thần* gần đến, mặc dù
trang chủ căn bản không muốn nhớ đến sinh thần của mình, nhất là trước
đây cũng chưa bao giờ chúc mừng, bất quá nếu là do Lam Như Nhật đứng ra
tổ chức, hắn nghĩ mọi thứ sẽ có sự khác biệt.


*Sinh thần: sinh nhật (thấy để sinh thần thì hay hơn)

"Vậy thì thay hắn tổ chức sinh thần đi." Lãnh Thư Uyên đề nghị."Mười ngày sau là sinh thần của trang chủ."

"Mười ngày? ! Như thế nào lại không thấy có người nói cho ta biết!" Lam Như
Nhật rất là kinh ngạc. Bản thân Hạ Hầu Tà Nguyệt không nói, trong trang
càngkhông có một chút động tĩnh gì, điều này làm cho nàng rất nghi hoặc.

"Cảm giác vì sao không có chút nào muốn chúc mừng?" Nàng không hiểu nhìn về phía hai người.

"Trang chủ chưa từng có thói quen sinh thần (tức là chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật)." Lôi Thiếu Quân trả lời.

Lam Như Nhật suy tư điều gì, khẽ cau mày, rồi sau đó kiên định nói: "Không
được, ta nhất định phải giúp Tà Nguyệt tổ chức sinh thần!"

"Nếu có cái gì cần giúp một tay, xin phu nhân cứ việc nói."

Hai người không hẹn mà cùngnói như vậy, Lam Như Nhật không nhịn được ở
trong lòng bội phục; nàng cũng không có khách khí với bọn họ, đối với
bọn họ vẫy tay, ba người liền lập một cuộc hội ý nhỏ, quyết tâm muốn cho Hạ Hầu Tà Nguyệt có một ngày sinh thần khó quên.

. . . . .

Bên trong phòng, Lam Như Nhật đương nhiên bá chiếm vị trí thuộc về nàng,
hạnh phúc vạn phần hưởng dụng Hạ Hầu Tà Nguyệt đặc biệt phân phó người
làm mua món điểm tâm ngọt.

"Ăn ngon không?" nàng quay đầu lại đưa một miếng cho Hạ Hầu Tà Nguyệt, mong đợi hỏi.

"Ăn ngon." Cho dù Hạ Hầu Tà Nguyệtđối với cái món điểm tâm ngọt cũng không
có hứng thú, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, vẫn là gật đầu, mà
nàng đáp trả lại bằng nụ cười làm hắn không nhịn được ở trên má nàng
thơm một cái.

"Ngươi gần đây đang bận việc gì sao?" Hạ Hầu Tà
Nguyệt vòng quanh hông của nàng, thản nhiên hỏi, bởi vì phát hiện mấy
ngày nay nàng thường có hành động tránh né hắn.

"Khụ! Khụ!" Đột
nhiên nàng mới vừa cho món điểm tâm ngọt vào đến miệng thì bị nghẹn, ho
đến mặt đỏ lên, vội vàng nhận lấy nước do Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa đến uống
vào.

Hạ Hầu Tà Nguyệt không nói gì, đáy lòng hiện lên hoài nghi.


"Cám ơn." Cuối cùng Lam Như Nhật cũng nuốt xuống được, đem cái ly để lên
trên bàn, ánh mắt dao động, rõ ràng là đang trốn tránh chuyện hắn vừa
mới hỏi.

"Nhật nhi." Mày nhăn lại, Hạ Hầu Tà Nguyệt hết sức không thích nàng có chuyện gạt hắn, chính là đem nàng quay sang mình, không
cho nàng tránh.

"Ngươi có chuyện gì không nói cho ta biết?"

"Không có. . . . . . Không có a. . . . . ." Hoàn toàn không có thiên phú (năng lực) nói dối, bộ dạng cà lăm căn bản là đã muốn bị bại lộ.

"Ta. . . . . . Ta nghĩ ta nên đứng lên ta quên là muốn đi nhà bếp cùng đại
nương lấy chút đồ." Lam Như Nhật vội vàng hôn lên mặt Hà Hầu Tà Nguyệt,
thừa dịp hắn thất thần từ trên đùi hắn trượt xuống , nhanh chóng lao ra
bên ngoài, lưu lại sắc mặt khó coi của Hạ Hầu Tà Nguyệt.

Lam Như
Nhật vừa rời khỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt, liền thở lớn một hơi. Chỉ còn một
ngày, nàng cũng không hy vọng bị Hạ Hầu Tà Nguyệt phát hiện kế họach của nàng.

"Đại nương?" Lam Như Nhật đứng ở bên ngoài phòng bếp, hướng vào bên trong gọi.

"Phu nhân ngươi đã đến rồi a." đại nương cầm mảnh vải trên tay lau khô, vẻ
mặt hiền hậu nhẹ nhàng đối với Lam Như Nhật cười một tiếng, từ một bên
trong tủ gỗ lấy ra cái bao bố đưa cho nàng.

"Đồ ngươi muốn đã chuẩn bị xong, toàn bộ để ở chỗ này."

"Cám ơn đại nương!" Lam Như Nhật ôm lấy đại nương, vui vẻ nói cảm ơn.

"Không có gì.", đại nương cảm giác giống như là đứa bé, trả lời một cách yêu
thương ."Đại nương nghe nói ngươi phải giúp trang chủ tổ chức sinh thần, còn có cái gì đại nương có thể giúp ngươi cứ việc nói."

"Đã cũng không có việc gì nhiều lắm." Lam Như Nhật cao hứng trả lời, mà bộ mặt lại lộ vẻ mong đợi.

Nàng đã có Lôi Thiếu Quân, Lãnh Thư Uyên còn có những người khác trong trang giúp một tay, rất nhanh liền đem những chuyện muốn làm đều làm xong,
chỉ còn lại là việc làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt vui mừng.

"Đại nương?" Lam Như Nhật cảm giác phía dưới sờ soạng, không hiểu nhìn về phía đại nương.

"Thất lễ, phu nhân." đại nương thu tay lại, tràn đầy áy náy nói, điều này làm cho Lam Như Nhật nhất thời tay chân luống cuống, không hiểu là vì cái
gì, màbộ dáng gấp gáp kia của nàng làm cho đại nương không khỏi đưa tay
ôm lấy nàng.


"Quả nhiên ngươi là một đứa bé ngoan."

Trong
ánh mắt Lam Như Nhật lộ ra vẻ không hiểu, nhưng đại nương cái gì cũng
không nói, chỉ là thúc giục nàng mau chóng rời khỏi phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu này, tránh cho dính mùi lạ.

Đại nương nhìn bóng dáng Lam
Như Nhật rời đi, thần sắc có vẻ vui mừng. Cũng giống như đại đa số những người bên trong trang, hơn nữa đời người đại nương đều trải qua cuộc
sống ở trong trang, khi mắt thấy trong trang mấy ngày nay biến hóa, đại
nương có vẻ cao hứng dị thường; cũng không phải là nói trước không tốt,
chỉ là cảm giác từ khi có sự hiện hữu của Lam Như Nhật, trang chủthay
đổi là mắt ai cũng nhìn thấy, theo đó cả Ngạo Đằng Sơn trangkhông khí
cũng trở nên khác hơn.

"Cũng rất nhanh là có thể nghe thấy thanh
âm của con nít đây." Đại nương lầm bầm trong miệng với vẻ trông mong,
trong đầu đã thấy được tương lai tốt đẹp phía trước.

Bất luận là
nguyên nhân gì, Hạ Hầu Tà Nguyệt đã không có ý định mặc cho Lam Như Nhật tiếp tục tránh né hắn nữa. Hắn đẩy cửa ra, quyết định hôm nay nhất định phải hỏi ra ngọn nguồn.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Hạ Hầu Tà Nguyệt
vừa bước vào bên trong phòng, chưa kịp mở miệng nói cái gì, liền thấy
Lam Như Nhật như bướm trắng nhào về phía hắn, bản năng đưa tay ôm lấy,
khiến cho ban đầu muốn nói chợt dừng lại.

"Tà Nguyệt?" Lam Như Nhật thấy hắn không có phản ứng, không khỏi đưa tay lên trước mắt hắn quơ quơ.

"Ngươi. . . . . ." Ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt nhanh chóng quét qua, phát giác bên trong phòng bài biện cùng lúc trước rõ ràng có vẻ khác nhau.

Từ
trước đến giờ bên trong phòng rất là đơn giản thông thường trừ những vật dụng cần thiết ngoài ra không có những thứ khác, nhưng tất cả những thứ trước mắt đây hiển nhiên cùng lúc trước khác xa nhau, mặc dù không có
trang trí hoa lệ, chỉ là bày thêm hoa cỏ, khác ở chỗ là bức tranh vạn mã bôn đằng (mười nghìn con ngựa phi nhanh) được thay tranh sơn thủy êm
dịu nhẹ nhàng, hơn nữa một chút đồ chơi nhỏ nhỏ, chỉ là như vậy liền đã
làm cho không khí cả căn phòngthay đổi, làm cho người ta có cảm giác
thoải mái mà lại an tâm.

Đáp án hiển nhiên không bị vạch trần,
mấy ngày qua nàng vô tình hay cố ý tránh mặt hắn, rồi lại luôn cùng Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân lét lúc nói chuyện, nguyên nhân thì ra là
không vì cái khác, cũng chỉ là vì một người ngay cả sinh nhật của mình
cũng không nhớ tới.

"Không thể quên, cũng không phải là không cảm thấy quan trọng." Giống như là biết Hạ Hầu Tà Nguyệt đang suy nghĩ gì,
Lam Như Nhật vừa mở miệng nói trúng tâm tư của hắn, lôi kéo hắn hướng
bên trong phòng đi."Có ngày hôm nay mới có ngươi; có ngươi, ta mới có
thể với ngươi ở chung một chỗ."

"Tà Nguyệt?" Đột nhiên Lam Như Nhật bị hắn từ phía sau ôm lấy, nghi hoặcnghiêng đầu nhìn hắn.

"Cám ơn." Giờ phút này lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt tràn đầy tình cảm hóa thành hai chữ, đã không biết còn có thể nói cái gì. Tất cả mọi thứ mà hắn khát

vọng, nàng tất cả không chút do dự cho, một lần lại một lần lấp đầy tâm
lạnh lùng mà trống rỗng của hắn.

Lam Như Nhật nhìn Hạ Hầu Tà
Nguyệt, đối với hắn cười một tiếng, mặc dù không nói gì, cũng đã đem tâm ý của nàng truyền đạt cho hắn.

"A!" Nhớ ra cái gì đó, nàng đột nhiên kinh động kêu lên, vội vàng lôi kéo hắn đến trước bàn ngồi xuống.

Tình cảnh rất quỷ dị —— đốt một cây nến cắm một nửa lên trên chiếc bánh
ngọt, còn có chiếc bánh kia rõ ràng không phải là cách ăn, tình cảnh
này, thành thật mà nói thì trông rất giống . . . . .

Tế bái (thờ cúng).

"Cái đó. . . . . . trước đây Tiểu Tri từng nói qua với ta, ở chỗ khác mỗi
người khi đến sinh nhật của mình sẽ có một chiếc bánh thật đặc biệt ,
hơn nữa còn có thể cho phép có ba nguyện vọng." Lam Như Nhật rõ ràng cảm giác được, vội vàng mở miệng giải thích; rồi sau đó không nhịn được ở
trong lòng than thở, nàng rõ ràng là dựa theo lời Tiểu Tri nói với nàng
mà làm theo, nhưng tình hình lại biến thành bộ dạng trước mặt, làm nàng
không khỏi cảm thấy chán.

"Mặc dù cảm giác rất kỳ quái, nhưng ý
nghĩa vẫn là không thay đổi." Lam Như Nhật rất nhanh giữ vững tinh
thần."Hơn nữa nguyện vọng nhất định sẽ thực hiện!"

"Nhất định?" hắn chú ý tới lời nàng nói, lặp lại.

"Nhất định!" Lam Như Nhật mạnh mẽ gật đầu, mặc dù hoàn toàn không có căn cứ để nói.

Khóe môi gợi lên nhẹ, vừa làm Lam Như Nhật nhìn nụ cười mị hoặc một cách
sững sỡ; mà ở trong nháy mắt, nàng đã di chuyển vị trí tới trên đùi Hạ
Hầu Tà Nguyệt, tay của hắn là vòng ở trên eo nàng.

"Nguyện vọng thứ nhất của ta, ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta."

"A?" Lam Như Nhật kinh ngạc lên tiếng."Ngươi không có nguyện vọng khác sao?"

"Tại sao muốn nguyện vọng khác?" Hắn hỏi ngược lại.

"Nếu như không có nguyện vọng này, ta cũng sẽ ở lại bên cạnh ngươi, như vậy
rất thua thiệt , ngươi hẳn cũng phải đổi một cái đáng giá chứ”. Nàng cố
gắng khuyên bảo.

"Thì cái này." Hạ Hầu Tà Nguyệt không nhận lời đề nghị của nàng, nói thẳng.

"Nhưng là. . . . . ." Nàng không buông tha muốn mở miệng.

"Chỉ cần cái này." Hạ Hầu Tà Nguyệt nhấn mạnh lần nữa, không được nói chen vào.

Được rồi, mặc dù nàng vẫn là rất muốn khuyên hắn đổi một cái, cũng không
hiểu hắn tại sao muốn kiên trì ước một nguyện vọng vốn là sẽ thực hiện
được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui