Trăng thanh gió mát, nước hồ trong suốt phản chiếu hình ảnh ánh trăng rằm trên bầu trời đêm thật đẹp.
Tỏm tỏm!
Một tiếng động đột ngột vang lên phá tan bầu không gian yên tĩnh, theo
tiếng chỉ thấy một hòn đá nhỏ rơi vào trong hồ, phá tan hình ảnh phản
chiếu của ánh trăng trên hồ tạo ra những vòng tròn gợn sóng. Hành động
đó có lẽ vẫn chưa đủ, nam hài đứng cạnh bờ hồ lại tiếp tục nhặt thêm một hòn đá ném xuống mặt hồ, vẻ mặt đầy chán ghét hình bóng phản chiếu của
ánh trăng rằm và chính bản thân trên mặt nước.
Ánh trăng chiếu rọi làm ánh lên màu tóc bạc và đôi mắt tím trông thật tà mị……
Vẫn chưa đủ để kiềm chế sự tức giận, nam hài một tay cầm mái tóc bạc của
chính mình, tay kia nắm một tiểu đao chém xuống, một nắm tóc màu bạc rơi xuống mặt đất.
“A!”
Tiếng động đột ngột làm nam hài kinh
động, bất ngờ dừng hành động lại, nhìn về phía thanh âm vừa dứt, hắn vô
tình thấy được một bóng dáng nho nhỏ trên cây .
Không hề kiềm chế cơn thịnh nộ đang dâng cao nam hài quát: “Ai cho ngươi ở đây?”
Nữ hài vờ như không thấy cơn thịnh nộ vừa rồi liền hỏi: “Vì sao lại cắt
tóc đi vậy?” Bé gái vội trèo xuống khỏi cây một cách vụng về - chậm
chạp, tâm tư vẫn còn thắc mắc về sự việc vừa thấy
“Để như vậy đẹp mà……” trong thanh âm mang theo thập phần tiếc nuối và khó hiểu
“Là ngươi đang cười nhạo ta?” Nam hài nheo mắt lại, thập phần có địch ý với lời nữ hài vừa thốt ra
“Ta không có” tiểu cô nương không muốn bị hiểu lầm lập tức lớn tiếng cãi
lại, lại vội chỉnh lại cho đúng: “Thật kỳ lạ, người lớn dạy ta khi được
người khác khen thì phải nói cảm ơn như vậy mới là đứa bé ngoan, nhưng
ngươi lại không như vậy”
Nam hài giận dữ“Đó không phải là một lời khen”, câu nói đó làm cho hắn thấy nữ hài này là cố ý.
“Ngươi…… uhm” chưa kịp nói hết câu, bất ngờ tiểu cô nương đánh về phía hắn, làm
hắn ko kịp phản ứng và cũng vô phương chống đỡ. Nữ hài thuận thế ngồi
trên người hắn.
Trên người liền truyền đến đau đớn làm cho hắn
không thể kiềm chế mắng: “Ngươi….” Nhưng lời chưa kịp thốt ra nữ hài đã
lên tiếng trước.
“Thật là màu tím nha” nhìn thấy màu mắt của hắn
làm nữ hài vô cùng ngạc nhiên nhưng lại cười rất thích thú và nói: “Thật giống bảo thạch, đẹp thật”
Nam hài bị nụ cười trước mắt làm cho
sửng sốt. Ban đầu hắn rất tức giận vì nghĩ nàng cố ý chọc vào nỗi đau
sâu thẳm trong lòng hắn, nhưng với ánh mắt chân thành vừa rồi của nàng
làm cho hắn không còn tức giận và đến bây giờ hắn mới nguyện ý tin tưởng vào lời nói vừa rồi của nàng là không có ý cười nhạo hắn, nhưng lại làm cho hắn không tránh khỏi có chút thắc mắc.
Ngươi không sợ ta? Không thấy ta như vậy thật đáng sợ sao?
Không ai, ít nhất là trước khi gặp nàng, chưa từng có người nào nhìn thấy bộ
dáng của hắn mà không khiếp sợ, cho dù vẫn cố giữ bình tĩnh nói năng
đàng hoàng nhưng trong mắt vẫn thể hiện rất rõ sự sợ hãi không thể che
dấu. Hắn biết rõ trong mắt những người đó hắn không giống họ mà họ coi
hắn như là một quái vật, vì vậy làm cho hắn càng thêm đau và hận bộ dáng của chính mình
“Sẽ không” nữ hài cố gắng lắc đầu và không chút
do dự vội trả lời. Vuốt mái tóc màu bạc rồi chỉ vào mắt của nam hài mà
nói: “Thật đẹp, ta rất thích”
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự
nghiêm túc trong mắt một người làm cho hắn cảm thấy mình được tiếp nhận, một niềm vui không thể kể xiết dâng trào trong trái tim hắn.
Nam hài giữ chặc nàng không chút do dự, hỏi không chút nuối tiếc: “Ngươi muốn làm nương tử của ta không?”
“Nương tử? Nương tử là gì?” nữ hài nghiêng đầu nghi hoặc, đối với chữ “nương tử” của nam hài có chút khó hiểu.
“Nương tử chính là người vĩnh viễn ở chung một chỗ với ta” khác với thái độ ban đầu, nam hài nhẫn nại giải thích.
“Ngươi không phải nói thích bộ dáng của ta sao? Chỉ cần người làm nương tử của ta thì mái tóc màu bạc và đôi mắt tím này sẽ là của ngươi” dù vẫn còn
là đứa bé nhưng hắn đã hiểu được cái gì là dụ dỗ mà hắn trước mắt chỉ
muốn giữ lại tiểu cô nương này.
“Của ta?”
“Đúng, là của ngươi”.
“Ừ, tốt” tiểu cô nương nhìn mái tóc bạc và đôi mắt tím ngây ngốc gật đầu không biết rằng mình đã bị dụ.
Nam hài hôn lên má nữ hài với vẻ mặt vừa lòng nói: “Ước định tốt lắm, từ
giờ ngươi chính là nương tử của ta” vừa lúc ấy hắn như nhớ ra điều gì
liền lấy ra một chuỗi vòng ngọc màu đen luôn đeo bên người, vừa nhìn đã
biết đây là một món đồ trân quý.
Nam hài đeo vòng ngọc vào cổ nữ hài, thận trọng nói: “Đây là tín vật của ta, ngươi nhất định phải giữ cẩn thận”.
Dường như nữ hài đã hiểu liền gật đầu và cũng lấy một vật trên người đưa cho
nam hài: “Ta cũng có vật này cho ngươi”. Nhưng khác với tín vật của nam
hài, thứ nữ hài vừa đưa chính là lá bùa bình an mà nàng luôn đeo bên
người.
Ban đầu không nghĩ sẽ cùng nàng trao đổi tín vật, nhưng khi thấy dáng vẻ tươi cười của nàng hắn liền đưa tay tiếp nhận.
Chợt nhớ còn chưa biết tên nàng, hắn lập tức hỏi “Đúng rồi ngươi tên là gì...?" nhưng bị nàng cắt ngang.
"Ta đói bụng..." Nữ hài nhìn hắn cười hì hì nói, bụng cũng phối hợp kêu lên...
Hắn lại một lần nữa thất bại, nam hài bất đắc dĩ tạm gác lại câu hỏi đứng
lên nhìn nàng nói “Ta đã biết, ngoan ngoãn đứng đây chờ ta, ta sẽ tìm đồ ăn cho ngươi”
“Ta sẽ quay lại, nhớ không được đi lung tung"
Hắn cẩn thận nhắc đi nhắc lại đến khi thấy nàng gật đầu mới rời đi. Thế
nhưng ngay khi hắn cầm đồ ăn quay trở lại thì đã không còn thấy được
bóng dáng kia nữa, không còn gì lưu lại, hắn thậm chí vẫn chưa biết được tên của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...