Eo bị sờ đến, thân thể Nguyễn Điềm giật giật, ” Chờ, chờ đã….”
Triệu Đông Sanh cởi áo tắm ra, nhìn người trơn bóng dưới thân mình, hầu kết động đậy, ” Làm sao vậy?”
Nguyễn Điềm đẩy y ra ngồi dậy, che hạ thân, ” Tôi đột nhiên nghĩ đến…”
” Con mẹ nó cậu đừng nói cậu đói bụng!” Triệu Đông Sanh đẩy ngã hắn, lấy áo mưa từ dưới gối ra, hung thần ác sát nói, ” Đói bụng thì tôi đây sẽ uy cậu ăn no!”
Nguyễn Điềm thấy y gấp như vậy, ngược lại bình tĩnh nói, ” Tôi không đói bụng, muốn hỏi uống một chút rượu được không?”
Rượu? Uống vào sẽ can đảm hơn, có thể uống.
Đương nhiên người cần can đảm không phải y.
Triệu Đông Sanh xuống giường, cầm áo tắm khoác lên người, ” Có đỏ, trắng và bia, muốn uống gì?”
Nguyễn Điềm chọn rượu đỏ.
Hai người mỗi người bưng một ly rượu, nhẹ nhàng cụng, ngửa đầu uống cạn.
Liên tiếp ba ly, Triệu Đông Sanh cảm thấy bầu không khí không sai biệt lắm, vừa muốn mở miệng gọi hắn, Nguyễn Điềm lại mở bình, đưa tay đến rót cho y một chén, rồi rót đầy cho bản thân, ” Uống thêm một lát.”
Đây không phải một lát, mà là hơn một giờ.
Triệu Đông Sanh nhìn gương mặt ửng hồng của hắn, ” Cậu còn được hay không?”
Đầu Nguyễn Điềm cùng ngón tay lắc lư trái phải, ” Vĩnh viễn không nên hỏi một nam nhân có được hay không, anh sẽ phải chịu thiệt.”
Triệu Đông Sanh suýt nữa bật cười, khoan hãy nói, tên mặt trắng nhỏ nhắn này khi say rượi bộ dáng rất đáng yêu, ” Chịu thiệt như thế nào? Đến, biểu diễn cho tôi xem một chút.”
Nguyễn Điềm buồn bực cầm rượu lên uống, sau đó vồ tới chặn lại miệng Triệu Đông Sanh, đem rượu độ sang cho y.
Triệu Đông Sanh không chần chừ nuốt xuống, xoa xoa mặt Nguyễn Điềm, ” Không hổ là Nguyễn thiếu gia, chịu chơi.” Hôn hắn một cái, ” Chịu thiệt như này tôi không ngại.”
Nguyễn Điềm nằm sấp xuống, nhấc vạt áo Triệu Đông Sanh lên, cách quần lót nhẹ nhàng cắn tiểu Đông Sanh.
Nếu chịu thiệt thòi mà như thế này, Triệu Đông Sanh biểu thị không muốn.
Nguyễn Điềm cắn một chút, y liền muốn đâm hắn trăm lần.
Triệu Đông Sanh ôm Nguyễn Điềm về phòng ngủ, ném lên giường, cởi quần áo, bắt đầu làm việc.
Nguyễn Điềm uống rượu cả người nóng ran, lồng ngực Triệu Đông Sanh so với hắn còn nóng hơn, giống như lò lửa, y vừa kề sát lại Nguyễn Điềm liền đẩy ra, ” Nóng…”
Triệu Đông Sanh mở hai chân của hắn ra, ” Chờ chút nữa sẽ càng nóng.”
Nguyễn Điềm cảm giác dưới thân lành lạnh, thở hắt ra, ” Ân, thoải mái.”
Triệu Đông Sanh đâm một ngón tay vào, Nguyễn Điềm a một tiếng, cau mày kêu, ” Đau!”
Triệu Đông Sanh cũng cau mày, khẩn trương. Chậm rãi rút ngón tay ra, ngẫm lại không đúng, hắn đau mắc mớ gì đến y, ai quan tâm chứ, vì vậy Triệu Đông Sanh lại đâm vào, lớn tiếng nói, ” Không được kêu đau, nhẫn nhịn!”
Nguyễn Điềm cắn môi, ngoan ngoãn nhịn xuống.
Thời điểm ba ngón tay đi vào, Nguyễn Điềm nhịn không nổi nữa, nhấc chân đạp một cái, nếu không phải Triệu Đông Sanh nhanh như chớp, chân đã đạp lên mặt y. Tiểu Đông Sanh cứng đến sắp nổ, hận không thể trực tiếp vác súng ra chiến trường. Thời điểm một cước này của Nguyễn Điềm đến rất đúng lúc, đem toàn bộ kiên trì còn lại của y đạp bay sạch sành sanh. Triệu Đông Sanh rút tay ra, mở hai chân Nguyễn Điềm, nâng lên, cúi đầu nhìn đóa hoa non hồng phấn ướt nhẹp ngượng ngừng khép chặt kia, co rụt lại co rụt lại, khiến người khác muốn chà đạp mạnh mẽ.
Đôi mắt Triệu Đông Sanh chìm xuống, không để ý đến nhứng cái khác, thẳng lưng tiến vào.
Thân thể bị côn vật nóng như lửa mạnh mẽ chém thành hai khúc, Nguyễn Điềm làm sao chịu được, đau đến khóc lên. Nhưng hắn lại quên mất tính tình Triệu Đông Sanh, hắn càng phản kháng y càng phấn khởi, hắn cứ khóc, y cứ hăng say cày cấy.
Phía dưới Nguyễn Điềm tê rần liền co lại, Triệu Đông Sanh tuy rằng cảm thấy được bao lây rất sảng khoái, mà quá chặt cũng không tiện, luôn cảm giác lão nhị bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh gãy, khiến người ta sợ hãi.
Triệu Đông Sanh tạm thời dừng lại, đuổi bớt t*ng trùng trong đầu đi, nhớ đến mấy tư liệu lúc trước tra google tìm điểm G, qua qua hai lần, rồi mới bắt đầu động.
Nguyễn Điềm lần này không khóc, nhẹ nhàng rên hừ hừ, hai chân quấn lấy eo Triệu Đông Sanh, hai tay cào loạn sau lưng y.
Lúc vừa bắt đầu, Triệu Đông Sanh liền cảm thấy mấy cái ‘tư liệu’ này đó đều vớ vẩn, nam nhân là nam nhân, làm sao giống với nữ nhân được, trải qua mấy phút đồng hồ kiên trì miệt mài nghiên cứu, hắn phát hiện, nguyên lai mấy tư liệu gì gì đó cũng không quá vớ vẩn.
Triệu Đông Sanh nắm rõ bí quyết, chẳng những có thể giảm bớt thống khổ cho đối phương, mà còn làm chính mình thoải mái hơn.
Triệu Đông Sanh hài lòng cười, không khắc chế nữa, đè lên Nguyễn Điềm thoải mái mà làm. LÀM.
Nguyễn Điềm bị y đỉnh đến a a kêu to, không bao lâu lại khóc lên, trong miệng nói, ” Không muốn, chậm chút.” Hai tay chặt chẽ vịn lấy vai Triệu Đông Sanh, không ngừng dùng móng tay cào sau lưng y. Triệu Đông Sanh đỉnh mạnh một phát hắn dùng sức cào mạnh một phát, y đỉnh nhẹ hắn cào nhẹ. Như một con mèo hoang nhỏ, giả bộ ngoan ngoãn nhưng tính khí là cái loại – ngươi làm ta đau, ta cũng làm ngươi đau.
Cái khí lực này chả khác gì vuốt nhẹ, Triệu Đông Sanh không để vào mắt, nắm lấy eo Nguyễn Điềm đâm càng sâu vào trong cơ thể hắn, không quên kề tai đùa giỡn, nói nhỏ với hắn, ” Nước nhiều như vậy, còn nói không phải đàn bà hả?”
Nguyễn Điềm giận dữ và xấu hổ muốn chết, nâng tay muốn che miệng y, lại bị y bắt lấy đè lên đỉnh đầu, mãnh liệt thao. Nguyễn Điềm a a kêu, Triệu Đông Sanh thấy hắn cau mày, sắc mặt càng hồng, tiếng rên cũng chậm rãi thay đổi, y cố ý dừng lại, không nói gì, chờ.
Quả nhiên không qua một phút Nguyễn Điềm đã bắt đầu thúc giục, ” Mau động a!”
” Cậu trả lời trước, có thích tôi hay không… như vậy làm em?”
Tôi càng thích giết chết anh! Nguyễn Điềm lực yếu, ở trong ngực y tàn nhẫn đập một quyền, ” Thích!”
” Vậy em nói, kĩ thuật của tôi có tốt không?”
” Tốt!”
…. Em gái anh!
Triệu Đông Sanh hài lòng, hôn nhẹ mắt Nguyễn Điềm, đem hắn lật lại, từ sau lưng tiến vào.
Nguyễn Điềm cau mày, lúc này không phải sảng khoái, tư thế này vào quá sâu, đáng sợ.
” Đừng, đừng như vậy…” Đầu gối Nguyễn Điềm vừa mới dịch chuyển về phía trước một chút liền bị Triệu Đông Sanh đè lại, đồng thời thắt lưng mạnh mẽ đỉnh vào, nước mắt Nguyễn Điềm chảy ra, nức nở gọi tên y, ” Triệu Đông Sanh…”
” Hả?” Sống lưng Triệu Đông Sanh thẳng tắp không động, thở hổn hển hôn hôn vai Nguyễn Điềm, ” Bảo bối nhi, bên trong em thật nóng, thật chặt a.”
Nguyễn Điềm đem mặt vùi vào trong chăn, eo run lên – là vì câu bảo bối nhi Triệu Đông Sanh gọi hắn.
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤ 《 tôi chỉ đi ngang qua thôi~ 》¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Triệu Đông Sanh đương nhiên không thể buông tha hắn đơn giản như vậy, lăn qua lộn lại giằng co hơn nửa giờ, lúc này Triệu Đông Sanh mới đủng đỉnh bắn ra.
Dựa vào đầu giường hút xong một điếu thuốc, xuống giường vào nhà tắm, xả nước vào bồn, sau đó ôm Nguyễn Điềm đặt vào trong nước, chờ hắn mềm nhũn nằm nhoài lên thành bồn tắm, mới thân thủ vỗ vỗ mặt hắn, ” Tự mình rửa hay tôi giúp em rửa?”
Nguyễn Điềm không còn khí lực, rầm rì hai tiếng, khàn khàn nói, ” Anh giúp tôi…”
” Đây chính là em nói a.”
Triệu Đông Sanh nhảy vào bồn tắm, ngồi phía sau Nguyễn Điềm. Nguyễn Điềm còn tưởng có người đấm lưng cho, chờ khi chân bị mở ra mới phản ứng lại, nhưng đã không kịp. Lưng Nguyễn Điềm dán vào ngực Triệu Đông Sanh phía sau, nước ấm làn trơn lần thứ hai tiểu Đông Sanh tiến vào thân thể hắn.
Cũng không biết có phải nguyên nhân là do rượu làm tê liệt thần kinh, Nguyễn Điềm không cảm giác đau bao nhiêu, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Địa phương kia bao lấy lão nhị của y, mềm nóng, trơn trơn, má ơi cảm giác này quá sảng khoái. Triệu Đông Sanh động, vừa bắt đầu, chậm rãi đỉnh vào, chậm rãi rút ra, thấy Nguyễn Điềm một hồi lâu không lên tiếng, nhịp điệu liền tăng nhanh, đâm sâu vào trong thân thể hắn.
Thân thể bị đâm đến lay động, Nguyễn Điềm a a kêu to, âm thanh khàn khàn đến không thể khàn hơn, trở tay đẩy Triệu Đông Sanh ra, lại khiến nơi nào đó càng sâu hơn. Hết cách rồi, chỉ có thể lùi một bước cầu người, nói đầu gối đau, muốn đổi tư thế.
Triệu Đông Sanh rút ra, bước ra khỏi bồn tắm, đặt người ngồi lên bồn rửa tay, mở hai chân hắn, từ chính diện chen vào, một bên động một bên hỏi, ” Vậy tư thế này, thích không?”
Nguyễn Điềm ôm lấy cổ Triệu Đông Sanh, ghé vào lỗ tai y thở dốc, ” … Thích.”
Triệu Đông Sanh nhiệt huyết sôi trào, tiến công càng mạnh, cũng không biết kích động cái gì, liền quăng mũ giáp đầu hàng. Triệu Đông Sanh không cao hứng, luôn cảm giác bị tên mặt trắng nhỏ này đùa giỡn, nhưng lại khiến y đạt được mục tiêu thỏa mãn không ít, cơn giận này cũng hết sức cố nuốt xuống.
Triệu Đông Sanh thoải mái bắn ở bên trong xong mới lui ra, kéo tay Nguyễn Điềm ở trên cổ xuống, ” Xin lỗi, chưa kịp.”
” Không sao.” Cả người Nguyễn Điềm nhũn ra, ngồi không vững, muốn ôm Triệu Đông Sanh, lại bị y đẩy tay ra, ôm lấy đặt vào trong bồn tắm, ” Một thân dính dớp, ôm cái gì.”
Nguyễn Điềm cau mày không vui, múc nước tạt Triệu Đông Sanh.
Triệu Đông Sanh nâng tay che mặt, mu bàn tay cọ đến vết thương nhỏ trên mặt, sách một tiếng, lại gần cho Nguyễn Điềm nhìn, ” Nhìn xem chuyện tốt em làm!”
Nguyễn Điềm lúc này mới chú ý trên mặt Triệu Đông Sanh có một vết cào ba cen-ti-mét, ” Tôi làm?”
” Quên rồi? Đến, tôi giúp em nhớ lại một chút.”
Sau đó Triệu Đông Sanh một bên rửa ráy cho Nguyễn Điềm, một bên cằn nhằn lẩm bẩm, nói dùng những tư thế nào, Nguyễn Điềm khóc ra sao, dùng tư thế có độ khó cao đạp y, móng chân đưa tới mặt y cào trầy…
Nói tóm lại một câu, phải cắt móng chân.
Nguyễn Điềm bị ép ngồi ôn lại một lần, mặt đỏ bừng lên, tức không chịu được, liền múc nước giội Triệu Đông Sanh, ” Ai bảo anh như vậy… bắt nạt tôi, tôi đã nói đau chân, anh còn đè lên, còn dùng sức nữa, tôi khó chịu, đương nhiên muốn đạp anh, đáng đời!”
” Mông không đau?”
Nguyễn Điềm vội vàng ôm mông, ” Đau!”
” Đau thì câm miệng!” Triệu Đông Sanh kéo Nguyễn Điềm từ trong bồn tắm ra, lấy khăn mặt tùy tiện lau qua loa, ôm ra ngoài ném lên giường, ” Ngủ!”
Thể lực Nguyễn Điềm vốn đã tiêu hao hết, còn bị Triệu Đông Sanh kéo rồi quăng lên giường, đầu vựng, nhắm mắt lại mặt chôn trong chăn, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Triệu Đông Sanh tắm xong đi ra, xoay lại người Nguyễn Điềm, thấy mí mắt hắn không rung lấy một cái, ngủ rất trầm, cười mắng môtn tiếng, ” Giống y như heo vậy.”
Lại đem người lật qua, nằm úp sấp xuống, cầm thuốc mỡ, mở ra bôi cho hắn mấy lần, cuối cùng còn tiện thể vò vò cái mông mấy cái, đứng dậy đi rửa tay. Ra ngoài tìm cái bấm móng tay, cắt móng tay cho Nguyễn Điềm, xong mười cái móng tay lại xuống móng chân, Nguyễn Điềm mơ mơ màng màng hừ một tiếng, đạp chân, giọng Triệu Đông Sanh hung ác, ” Còn đạp tôi liền đánh em!”
Không biết Nguyễn Điềm có nghe thấy hay không, ngược lại không đạp nữa.
Triệu Đông Sanh cắt xong móng chân cho Nguyễn Điềm, thầm nghĩ, về sau còn đạp như thế nào, lão tử không sợ nữa rồi!
Lúc này mới rửa tay, hài lòng đi ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...