Sáng hôm sau, nó cầm phong thư màu hồng nhạt xuống nhà. Theo sau là 3 con thú cưng của nó.
_ Mày cầm giấy gì vậy? – Windy tò mò hỏi.
_ Lên phòng khách rồi nói. – nó nói.
Khi Rainy, Sun và Windy đều ngồi ở phòng khách. Nó đưa phong thư cho Sun. Sun thoáng ngạc nhiên khi thấy nét chữ của mẹ đề trên phong thư. Anh lấy tờ giấy bên trong ra. Anh đọc ọi người nghe:
_ Chào các con. Các con khỏe chứ. Cha mẹ ở trên thiên đường cũng rất khỏe. Không biết các con đang đi làm hay đi học nhỉ? Để mẹ đoán thử nhé. Sun thì đang làm bác sĩ. Rainy thì là nhà thiết kế. Còn Snow, chắc con chỉ chơi thôi nhỉ. Chắc các con đẹp lắm. Rainy và Sun thì giống cha. Snow thì giống mẹ.Các con có người yêu chưa? Sun con có lăng nhăng không? Còn Rainy và Snow thì nên mở lòng. Rainy và Sun nhớ lo cho Snow nhé! Em nhỏ hơn các con 2 tuổi đó. Snow không biết con có nhiều bạn không? Học có giỏi không? Snow à, con đừng giận anh chị nhé! Snow con nhớ nghe lời anh chị đó. Mẹ biết con bướng nhưng phải nghe lời. Con nói nhiều hay chạy lung tung, nghịch ngợm. Con nên nói ít thôi và dịu dàng một chút. Con nên đọc sách nhiều một chút, học cả nấu nướng nữa. Nếu không con sẽ ế đó. Mẹ viết hơi nhiều rồi.
Còn Windy nữa, chắc con cũng xinh lắm. Mẹ và cha con đều đẹp mà. Cô thật muốn nhìn một cái. Con phải canh Snow giúp cô, nó nghịch lắm. Hai đứa không được có người yêu sớm, phải lo học hành. Windy con cũng phải giữ gìn sực khỏe. Còn có nhớ chăm sóc Snow giúp cô nhé!
Mẹ con hay thế! Cha đây, cha cũng muốn biết các con có khỏe không? Những gì cha muốn nói mẹ con đã nói hết rồi. Cha chúc các con và cả Windy sống thật hạnh phúc và vui vẻ. Cha mẹ vẫn luôn theo dõi các con. Các con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Lời cuối cùng, cha mẹ yêu các con rất nhiều. Và cha mẹ cũng xin lỗi. Cha mẹ muốn ở bên các con nhiều hơn nhưng không được rồi!
Yêu các con.
Sun đọc xong, sống mũi và khóe mắt cay xè. Anh bỏ kính ra rồi dùng hai đầu ngón tay ấn mạnh vào hai khóe mắt, để ngăn nước mắt trào ra. Rainy dựa vào vai Windy. Nước mắt lăn dài trên má. Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Windy cũng sắp khóc tới nơi.
Nó vẫn lạnh lùng khoanh tay ngồi đó. Nhưng tay nó nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu chảy ra. Nó nhắm nghiền đôi mắt. Hàng mi dài che đi những cảm xúc hỗn loạn bên trong đôi mắt tím ấy. Nó không cảm thấy đau hay vì lòng quá đau nên cái đau thể xác không là gì?
Ông quản gia đứng cách đó không xa cũng nghe hết tất cả. Nơi khóe mắt là một giọt lệ chực lăn xuống. Ông cảm thấy thật buồn, cũng là thông cảm là thấu hiểu còn là hối hận. Ông hiểu rõ sự yêu thương mà cha mẹ nó dành cho anh em tụi nó. Vì ông cũng là một người cha.
Cả bốn cùng tới trường, nhưng tâm trạng thì không tốt chút nào. Ai cũng nhận ra sự khác thường. Samy muốn lên tiếng hỏi nhưng không dám. Cuối cùng, cô lấy hết dũng cảm, hỏi Sun:
_ Anh có chuyện gì sao?
Đáp lại Samy, Sun chỉ lắc đầu cười nhẹ nói:
_ Không có chuyện gì đâu! – nhưng sâu trong con mắt là một nỗi buồn khó tả.
Dan thì không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Rainy. Anh sẽ đợi khi nào Rainy muốn nói thì anh sẽ nghe. Anh biết hiện giờ cô cần sự yên tĩnh.
Ken thấy Windy buồn thì cũng đành im lặng ngồi bên cạnh. Nhưng Ken không chịu nổi nên quay sang rủ Windy đi chơi:
_ Tí chiều đi chơi không?
_ Ừ!- Windy nhàn nhạt đáp. Cô cũng muốn đi đâu đó để giải bớt nỗi buồn.
Nó vẫn lạnh lùng ngồi làm việc trên điện thoại như mọi ngày. Nhưng quanh người lại tỏa ra một luồng khí khiến người ta lạnh sống lưng. Devil cảm nhận được sự khác thường nhưng im lặng không nói gì.
Các tiết học trôi qua một cách nặng nề hơn bao giờ hết.
Tiết cuối…
_ Anh đến khám ẹ em. Sau đó chúng ta đi đâu đó được không? – Sun nhìn Samy cười nói.
Samy cười nhẹ gật đầu. Cô hiểu anh rất buồn, anh cần một người bên cạnh. Nhưng xem những người đi cùng anh ai cũng buồn nên cô biết, cô cần ở bên anh lúc này.
Ra về…
Sun đến bệnh viện cùng Samy. Ken và Windy dĩ nhiên là đi chơi.
Dan nắm tay Rainy, kéo cô ra khỏi trường. Trên vỉa hè, Dan lặng lẽ đi bên Rainy. Mười ngón tay đan chặt vào nhau. Rainy thấy nỗi lòng vơi đi phần nào. Những tia nắng xuyên qua tán lá, lốm đốm như ánh sao trên bầu trời chiếu xuống hai người. Mái tóc dài bay nhẹ trong gió. Hàng mi dài khẽ chớp. Như muốn gởi mọi tâm tình cho gió cuốn đi.
Nó đứng lên định đi về thì nghe thấy đằng sau có tiếng nói:
_ Số điện thoại.
Nó quay lại nhìn Devil, rất nhanh nó đã hiểu được câu nói của anh:
_ Vì... – nó nói.
_ Người yêu. – Devil đáp.
_ 0123xxxxxxxx. – nó đọc.
Sau khi nó quay lưng bước đi, Devil cười nhẹ. Nhưng ngay cả chính Devil cũng không biết là mình đã cười. Nụ cười khiến gương mặt điển trai bớt vài phần băng giá.
Ken và Windy đi chơi nhưng Windy cứ như người mất hồn. Ken không thở chịu nổi nữa, quay lại hỏi như quát vào mặt Windy:
_ Cô bị làm sao vậy hả? Từ sáng cứ như người mất hồn...
Ken định nói tiếp thì nghẹn họng. Windy ngước lên nhìn Ken, đôi mắt phủ một tầng sương. Viền mắt đỏ lên, môi mím chặt để cố giữ bình tĩnh. Ken dịu giọng nói:
_ Vậy giờ cô muốn đi đâu?
_ Bar Kill. – Windy nói hai chữ.
Ken định nói không được, nhưng nhìn đôi mắt lệ chực trào thì đành đầu hàng. Người trong bar thấy Ken dẫn Windy vào thì ngạc nhiên. Từ trước tới giờ, chỉ thấy Ken đi với Devil hoặc đàn em. Phụ nữ không phải không có nhưng rất hiếm. Ken quét mắt nhìn một cái. Mọi người đành ai làm việc nấy nếu không muốn cha mẹ nhận không ra.
Windy sau khi tới chọn đại một bàn ở quầy, sau khi ngồi xuống liền gọi một ly rượu mạnh. Ken còn chưa kịp nói tiếng nào thì Windy đã uống một hơi cạn ly rượu. Cứ như vậy, cho đến khi uống hết 15 ly, Windy ngà ngà say. Nhưng đầu óc khá tỉnh táo, mắt chưa đến nỗi nhìn gà hóa cuốc. Ken ngồi bên cạnh thầm khâm phục Windy. Nếu là anh thì 15 ly là gục rồi.
_ Tôi rất buồn anh biết không? – Windy nói, giọng nói có chút nghẹn. Câu nói vừa thoát ra đã bị tiếng nhạc gần như át hết.
Nếu không phải Ken tai thính thì chắc cũng chẳng nghe thấy gì.
_ Ừ. – Ken đáp.
Windy như nhận được liều thuốc kích thích, cô bắt đầy kể chuyện ngày trước. Ken ngồi bên cạnh nghe, lâu lâu lại nói vài lời.
Windy kể rằng... ngày trước, nó là một đứa hay cười, nói rất nhiều. Nó và Windy thường bày trò nghịch ngợm. Mỗi lần như vậy, nó luôn chịu trách nhiệm thay cho Windy. Nó và Windy cùng học, cùng ăn, cùng ngủ, có khi còn tắm chung nữa. Nó và Windy như hai chị em ruột lớn lên cùng nhau.
Ken nghe mà giống như đang nghe truyện cổ tích. Anh không ngờ nó hồi nhỏ như vậy. Thật sự là không ngờ nổi.
Windy kể tiếp, giọng buồn và nghẹn lại như có gì chắn ở cổ họng.
Nhưng… Một hôm Windy nhận được tin rằng mẹ cô đã mất và mẹ nó cũng vậy. Cô đã khóc rất nhiều. Cô nghĩ nó cũng buồn nên muốn tìm nó. Nhưng cha cô nói nó đang nằm bệnh viện.
Cô đến bệnh viện với tâm trạng rất tồi tệ. Khi cô đến, cô thấy anh Sun và chị Rainy đứng ở ngoài cửa. Tâm trạng hai người họ không cần hỏi cũng biết. Cô đẩy cửa bước vào. Đối với cô, hình ảnh cô nhìn thấy lúc đó có lẽ mãi mãi cô không thể quên.
Nó nửa nằm nửa ngồi trên giường. Mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời lúc hoàng hôn màu cam đỏ chiếu lên nó. Nhìn bóng lưng nó đơn độc đến kỳ lạ. Nhưng trong đó lại ẩn chứa sau một nỗi buồn vô hạn là một sự kiên cường, cứng cỏi.
Cô cố gắng ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra, bước tới chỗ nó, nắm lấy tay định nói vài lời an ủi. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì nó quay lại. Nhìn cô với một ánh mắt trống rỗng, vô hồn. Đôi mắt tím ấy như hút cô vào trong. Lúc ấy, cô đã không thể ngăn nổi dòng nước mắt nữa. Nước mắt cô tuôn như mưa, ướt cả bàn tay cô đang nắm lấy tay nó. Sau ngày ấy nó ít nói và thậm chí không cười nữa. Cô nhìn nó như vậy nên luôn cố gắng cười và làm nó cười theo. Nhưng mọi nỗ lực của cô dường như là vô nghĩa.
Kể tới đây, Windy không nén nổi nước mắt nữa. Những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên đôi gò má. Ken không hiểu sao anh lại thấy đau lòng. Anh không muốn nhìn người con gái này khóc.
Nhưng rất nhanh, Windy đưa tay lau những giọt nước mắt ấy đi. Uống thêm một ly rượu, cô nói giọng khàn khàn vàtrầm:
_ Thật xin lỗi, đã bắt anh phải nghe những chuyện này.
Ken lắc đầu không nói. Windy uống thêm vài ly nữa thì bắt đầu say. Giờ cô toàn nói nhảm, nói linh tinh gì đâu không. Ken cảm thấy hối hận vì không ngăn Windy lại. Anh đành hỏi nhà cô ở đâu. Phải mất 10 phút Windy mới nói xong địa chỉ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn nói Ken phải cõng cô về nhà. Ken thật sự khóc không ra nước mắt. Nhưng không hiểu sao lòng lại thấy vui vui và ấm áp.
Cõng Windy trên lưng, đi trên vỉa hè. Anh thấy Windy khá nhẹ. Cô gầy quá. Ken thầm nghĩ nhất định phải “vỗ béo” Windy. Bất giác khóe miệng nở một nụ cười. Anh bắt đầu suy nghĩ lại những gì Windy nói. Nhưng rất nhanh, anh liền gạt ra khỏi đầu. Không hiểu sao anh muốn con đường này dài mãi mãi.
Ánh đèn cam nhạt rọi xuống hai người tạo nên cảm giác êm đềm, ấm áp. Ken bước từng bước chậm rãi. Windy đang ngủ, lâu lâu lại nói mớ vài câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...