Thời gian uớc chừng một chén trà trôi qua, Hạ Diệc Hiên chậm rãi mở mắt, mười phần men say trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tinh quang. Hắn khẽ kêu hai tiếng dò xét: "Tử Duyệt..."
Ở trên giường Mộ Tử Duyệt trở mình, "Pa" một tiếng, cánh tay đánh lên mặt giường, hai tay hai chân dang ra, nằm thành hình chữ "nhân", rồi lại ngủ say như cũ, không có nửa tiếng vang.
Hạ Diệc Hiên ngừng thở, chống mép giường đứng lên, từ từ đi về phía Mộ Tử Duyệt. Ánh nến lờ mờ làm khuôn mặt của nàng trở nên nhu hòa dịu dàng, hình dáng tuyệt đẹp mà mông lung; đôi mắt trong trẻo nhắm chặt, chiếc mũi thanh tú đổ bóng lên gương mặt, làm người ta si mê, làm gì còn có nửa phần uy nghiêm của thiên hạ đệ nhất quyền thần?
"Ngươi... Sao có thể không phải là nữ..." Hạ Diệc Hiên thì thào nói, "Nếu ngươi không phải là nữ... Ta..."
Hắn nhất thời không biết nên nói gì, đáp án đã ở ngay trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Nếu Mộ Tử Duyệt thật sự không phải là Mộ Tử An, hắn biết phải làm sao bây giờ? Đã bao năm lấy danh nghĩa tuần tra biên giới để tìm kiếm trong Chinh Tây quân, đau khổ nuôi một chút hy vọng mơ hồ mong manh, nếu từ nay về sau cũng tan biến, hắn biết làm gì bây giờ?
Tay Hạ Diệc Hiên vươn ra rồi dừng giữa không trung, run run, thật lâu sau, hắn cắn chặt răng, trong mắt hiện lên chút tàn khốc: "Mộ Tử An, nàng không thể chết. Cho dù nàng lừa được tất cả người trong thiên hạ, cũng không thể lừa được ta!"
Tay hắn vừa định hướng đến ngực Mộ Tử Duyệt tìm kiếm thì ánh nến leo loét đột nhiên tắt ngúm. Nhất thời, trong nhã gian tối đen như mực.
Lòng Hạ Diệc Hiên trầm xuống, vội vã đến bên giường tìm kiếm, hoàn hảo, Mộ Tử Duyệt còn ở đây. Đúng lúc nàng vừa trở mình, hắn vừa vặn đụng phải tay nàng, ngón tay mảnh dẻ, cảm giác cũng như lần trước, thon dài mềm mại, làm người ta luyến tiếc không nỡ buông. Trong lòng Hạ Diệc Hiên mừng rỡ, từ từ chuyển tay lên trên...
Bỗng, cái tay kia nắm lấy tay Hạ Diệc Hiên, kéo hắn ngã sấp xuống giường. Một mùi hương thơm ngát đánh úp lại, cả người hắn lập tức cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, yên lặng nằm bên cạnh nàng, sợ làm nàng bừng tỉnh.
"Ơ... Thì ra là tiểu Nhiên... Lén đến giường của ta... Nhớ ta sao..." Mộ Tử Duyệt hàm hàm hồ hồ nói, hai tay sờ loạn trên người Hạ Diệc Hiên.
Tâm thần Hạ Diệc Hiên rung động, bụng dưới nóng lên, cơ hồ không thể khống chế; hắn kìm lòng không được dán người lên thân thể mềm mại kia, cúi đầu thở dốc...
"Yên tâm... Bổn vương... Bổn vương... Thích nhất là ngươi... Nào... Xuân tiêu một khắc giá... Giá..." Mộ Tử Duyệt say khướt trêu đùa.
Hạ Diệc Hiên chợt tỉnh táo, như bị giội một chậu nước đá, cả người hắn lạnh xuống: nàng đang lầm tưởng hắn là tên nam sủng Lăng Nhiên!
Trong lòng hắn vừa chua vừa chát, cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng hiểu là mình đang ghen, ăn dấm chua của tên Lăng Nhiên kia. Sau một lúc lâu, hắn mới bình tâm lại một chút, "Hừ" một tiếng, nghiêm mặt lạnh nói: "Tiểu Nhiên gì đó của ngươi, mặt mày phong lưu, chỉ sợ lòng cũng không ở chỗ ngươi, ngươi đắc ý gì chứ..."
Đang nói, bỗng nhiên hạ thân của Mộ Tử Duyệt phớt qua tay hắn, cảm giác một vật nửa mềm nửa cứng dừng lại ở lòng bàn tay một lát, rồi biến mất theo động tác xoay người của Mộ Tử Duyệt, nhất thời, cả người hắn cứng lại.
"Tiểu Nhiên ngoan... Bổn vương hôm nay hảo hảo thương ngươi..." Mộ Tử Duyệt ngoài miệng trêu đùa, nhưng cả người chỉ nằm sấp trên giường, lẩm bẩm vài câu rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu một mảnh hỗn độn, cả người Hạ Diệc Hiên lạnh lẽo. Một lúc sau, hắn lảo đảo bước xuống giường, không hề quay đầu xông thẳng ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cửa sổ nhã thất khẽ mở, Mộ Thập Bát từ bên ngoài nhìn vào dò xét, cúi đầu kêu: "Vương gia, Vương gia, ngài không sao chứ?"
Ở trên giường Mộ Tử Duyệt lười biếng trở mình: "Ta có thể có chuyện gì?"
"Thuộc hạ thấy Thụy vương gia như bị quỷ ám, lảo đảo chạy ra ngoài, ngay cả khi Hạ Đao đến đỡ hắn, hắn cũng mặc kệ." Mộ Thập Bát tung mình lộn vào trong phòng.
"Ai bảo hắn không giống bổn vương, cúi đầu ngẩng đầu đều không thẹn với trời đất." Mộ Tử Duyệt khẽ nhếch khóe miệng, mặt mày tươi tỉnh, ánh mắt trong trẻo, làm gì có nửa phần men say.
Mộ Thập Bát không hiểu gì cả, bất quá hắn tất nhiên là đứng về phía Mộ Tử Duyệt, vui vẻ kể công: "Vương gia, ngọn nến vừa nãy tắt đúng lúc không? Thuộc hạ thử đã lâu, đợi đúng lúc là cắt đứt tim nến."
Mộ Tử Duyệt tán thưởng: "Không sai, hôm nay ngươi có công to, vật này thưởng cho ngươi."
Nói xong, Mộ Thập Bát thấy một vật bay thẳng vào mặt, hắn nhanh tay chộp lấy, cầm trong tay quan sát hồi lâu, khó hiểu hỏi: "Vương gia, đây là cái gì? Sao trông giống như là...?"
"Ta cho nhà bếp thử đi thử lại nhiều lần mới được khối thịt này, cứng mềm vừa phải, mùi vị nhất phẩm, Thập Bát, ngươi cũng thật có phúc khí." Mộ Tử Duyệt nhịn cười, đắc ý dạt dào, nghênh ngang đi.
***
Liên tục mấy ngày sau, lúc lên triều sắc mặt Hạ Diệc Hiên đều tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, ngay cả Hạ Vân Khâm cũng nhìn ra hắn không ổn, ân cần khuyên hắn không cần vì vụ án Hộ bộ mà quá mức phí công.
Vụ án Hộ bộ dưới sự đốc tra của Hạ Diệc Hiên, mọi việc trở nên sáng tỏ. Hộ bộ thượng thư Lý Thiên Vũ kinh doanh nhiều năm, xa lánh toàn bộ những người đối lập trong Hộ bộ. Chủ bộ Đỗ Trọng Minh bị cô lập hoàn toàn. Những tố cáo của Phủ doãn Chu đại nhân đều là thật, số lượng tham ô rất lớn, làm người ta líu lưỡi.
Lý Thiên Vũ thừa nhận mọi tội lỗi, một mình gánh chịu, nhận tội đền tội; Tần Trùng lòng đầy căm phẫn, trình lên sổ con, nói là quan trường bại hoại, nhất định cần nghiêm trị mới có thể giết một người răn trăm người. Người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hắn tinh thần uể oải, chỉ sợ vài đêm cũng chưa có một giấc ngủ ngon.
Cùng lúc đó, giá lương thực các nơi bỗng nhiên tăng cao. Đặc biệt là ở Bình Lỗ tiếp giáp Tề quận, mưa to liên miên không dứt, nhiều nông hộ bị ngập, thu hoạch mùa hạ chịu ảnh hưởng nặng, lại thêm nạn lũ bất ngờ ập tới, số lượng nạn dân tăng mạnh, dân tình xao động.
Phủ doãn các địa phương luân phiên cấp tấu, Hạ Vân Khâm liền triệu tập đại thần thảo luận chính sự.
Bình ổn giá hàng, cứu tế chẩn tai, trấn an dân sinh, những việc này từ trước tới giờ đều do Tần Trùng đứng mũi chịu sào, bày mưu tính kế. Lần này hắn tự nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mặt mày đau khổ nói: "Bệ hạ, nay không giống lúc xưa, việc này rất khó giải quyết, thần vô năng, chỉ sợ có kẻ lợi dụng."
"Tần ái khanh vì sao nói lời ấy?" Hạ Vân Khâm cau mày, "Có gì cứ việc nói thẳng, không cần úp mở."
Tần Trùng cố tình nhấn nhá không chịu nói, Lỗ Tề Thắng ở một bên cười nói: "Tần đại nhân, ngài làm vậy là không đúng. Tuy rằng Lý Thiên Vũ là do đại nhân một tay đề bạt, nhưng đại nhân công vụ phức tạp, dẫu có lơ là hắn cũng không phải là khuyết điểm gì lớn, không cần như vậy, sợ đầu sợ đuôi."
"Thần phụ tiên đế, phụ bệ hạ nhờ vả!" Bỗng nhiên Tần Trùng trào nước mắt, quỳ rạp xuống đất.
Hạ Vân Khâm không đành lòng, kìm lòng không được nhìn Mộ Tử Duyệt một cái, rồi tiến lên nâng Tần Trùng dậy, an ủi: "Tần ái khanh lo lắng nhiều rồi. Khanh là trọng thần được tiên đế uỷ thác, trẫm hiểu cách làm người của khanh, sẽ không cùng nhóm người kia thông đồng làm bậy."
Tần Trùng bắt lấy tay Hạ Vân Khâm, thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, đơn giản là hắn già rồi, nên thoái vị nhượng hiền (*), chỉ là trong lòng còn luyến tiếc bệ hạ, luyến tiếc Đại Hạ...
(*) thoái vị nhượng hiền: từ chức quan, nhường vị trí đó cho người khác có tài
Thẩm Nhược Thần đứng một bên, liếc nhanh Mộ Tử Duyệt, thấy nàng thần sắc như thường, trong lòng không khỏi có chút khâm phục.
Nói lan man một hồi mới quay trở lại đề tài nạn dân cùng giá lương thực. Lỗ Tề Thắng sầu lo nói: "Tai hoạ ập đến liên tiếp, chỉ sợ là trời xanh có điềm nhắc nhở Đại Hạ chúng ta, bệ hạ sao không cho Khâm thiên giám (*) bốc thử một quẻ, xem thiên ý thế nào."
(*) Khâm thiên giám: cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày...
Mộ Tử Duyệt ở một bên cười cười: "Lỗ đại nhân đúng là có biện pháp tốt."
Lỗ Tề Thắng nghiêm nghị nói: "Bệ hạ, thiên tai thường thường chính là trời xanh điềm báo, không thể xem thường."
"Lỗ đại nhân chớ không phải là đang ám chỉ bên cạnh bệ hạ có yêu nghiệt, thế nên trời xanh nhìn không được mắt?" Mộ Tử Duyệt trêu tức.
Lỗ Tề Thắng liếc nàng, "Vương gia đây là cười nhạo lão thần sao? Trên triều đình cũng không phải chỉ có vương gia được quyền nói chuyện, lão phu trần thuật với bệ hạ có gì không đúng?"
Mắt thấy hai người sắp bùng nổ tranh cãi, Thẩm Nhược Thần hoà giải: "Lỗ đại nhân tất nhiên không phải nói bói toán có thể giải quyết chuyện này, thần thấy, việc cần thiết trước mắt là phái người đến khu bị nạn thị sát dân tình, khảo sát lương thực dự trữ ở địa phương, nếu cần có thể chẩn tai ngay tại chỗ."
Ánh mắt Tần Trùng chợt lóe, lắc đầu nói: "Bệ hạ, thần nghĩ phái quan khâm sai thị sát trấn an quả thực là biện pháp tốt, nhưng chẩn tai lúc này e là chưa phải lúc. Hiện nay mới là tháng năm, tình hình thu thuế cũng phải đến tháng bảy mới biết được, nếu bây giờ chẩn tai, quốc khố cũng không đủ, nếu có biến cố gì triều đình làm sao xoay sở? Quan viên địa phương vì muốn địa phương an ổn, thường sẽ hư báo, vẫn là xem xem tình hình thế nào rồi quyết định sau."
Mọi người ngươi một lời ta một lời, chỉ có Hạ Diệc Hiên không nói tiếng nào, hai tròng mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt, cái nhìn như xoáy sâu vào mặt nàng.
Mộ Tử Duyệt chỉ vờ như không biết. Hai ngày nay nàng giải được một khối tâm bệnh, đường làm quan lại rộng mở, nụ cười phơi phới gió xuân, bước chân nhẹ như mây, so với Hạ Diệc Hiên tâm thần rối loạn quả thực là một trời một vực.
Hạ Vân Khâm thấy vậy có chút bực dọc. Tuy rằng Hạ Diệc Hiên thường ngày cũng kiệm lời như vàng, nhưng gặp chuyện quan trọng cũng sẽ chủ động phát biểu ý kiến, hôm nay bị làm sao vậy? "Hoàng huynh, theo huynh, việc này nên xử trí thế nào?"
Hạ Diệc Hiên giật mình bừng tỉnh, lạnh lùng nói: "Mộ vương gia tất có cao kiến, thần không nên nhiều lời."
Mộ Tử Duyệt cười dài nói: "Diệc Hiên huynh khách khí. Thẩm đại nhân tài trí hơn người, thông thấu thế sự, ta tất nhiên để Thẩm đại nhân làm chủ, sai đâu đánh đó."
Thẩm Nhược Thần dở khóc dở cười: nhóm người này quyền thần ngầm đấu đá, khi nào thì đến phiên hắn làm chủ?
Hạ Vân Khâm gật đầu trầm ngâm: "Chư vị ái khanh nhìn xem ai đảm nhận chức vụ khâm sai thì hợp?"
Mộ Tử Duyệt lập tức chính sắc nói: "Thẩm đại nhân thanh liêm, đạo đức tốt, thanh danh truyền khắp đại hạ, là thánh nhân trong lòng người đọc sách tôn sùng, thần nghĩ để Thẩm đại nhân đảm nhận trọng trách này là thích hợp nhất."
Thẩm Nhược Thần nhíu mày. Lần trước bị Mộ Tử Duyệt tiến cử làm quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân, nỗi khiếp sợ vẫn còn, lần này lại tiến cử hắn làm khâm sai chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Hắn đang muốn từ chối, đột nhiên Lỗ Tề Thắng bước lên, ngữ khí thành khẩn: "Thẩm đại nhân tuy rằng tài trí hơn người, nhưng chỉ là Lại bộ thượng thư, xét về quan cấp e là không thể phục chúng, chỉ sợ phủ doãn các nơi sẽ chậm trễ. Thần vốn định mạo muội tự tiến cử, nhưng e là tuổi đã cao, không nhanh nhạy bằng người trẻ tuổi tai thính mắt tinh, sẽ làm hỏng đại sự. Thần tiến cử Mộ vương gia, Mộ vương gia quyền cao chức trọng, tất nhiên sẽ không phụ thánh ý."
Tần Trùng cũng liên tiếp gật đầu: "Lỗ đại nhân nói không sai, Mộ vương gia xác thực là người thích hợp nhất. Thần cho dù có lòng vì bệ hạ phân ưu cũng không có năng lực này."
Thẩm Nhược Thần có chút kinh ngạc, sau một lúc mới gật đầu nói: "Thần cũng cảm thấy Mộ vương gia rất thích hợp, thần người nhỏ, lời nhẹ, chỉ sợ không thể phục chúng."
Hạ Diệc Hiên đang trầm mặc cũng đột nhiên gật gật đầu: "Tử Duyệt xác thực thích hợp nhất."
Mộ Tử Duyệt khẽ rùng mình. Việc Lỗ Tề Thắng cùng Tần Trùng ngầm cấu kết thì nàng đã đoán trước, cũng đã lập chí nhất định phải đến Bình Lỗ tuần tra, nhưng hai lão già kia sao lại đề cử nàng? Không sợ nàng sẽ điều tra ra mọi gốc gác tội chứng của bọn họ sao? Còn Hạ Diệc Hiên và Thẩm Nhược Thần lại là có ý gì? Chẳng lẽ họ cũng cấu kết với hai lão già kia? Nếu là như vậy thì nàng đã thật nhìn lầm người rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...