Quyền Khuynh Nhất Thế


Nhìn Lâm Thiên Nam trước mặt có chút ngượng ngùng, Lục Duệ dở khóc dở cười nói: "Đại ca, anh không phải nói giỡn với tôi chứ? Năm mươi ngàn? Năm mươi ngàn anh muốn làm ăn lớn cái gì?"
Tựa như cũng hiểu được tài chính của mình quả thật không đủ, Lâm Thiên Nam có chút xin lỗi nhìn Lục Duệ liếc mắt, giải thích nói: "Cậu cũng biết nhà của chúng tôi gia giáo rất nghiêm, ông già quản rất chặt, tôi cũng không phải cái loại người biết để dành tiền, nhiều năm qua là thế, luôn luôn là có bao nhiêu xài bấy nhiêu, năm mươi ngàn này vẫn là mẹ tôi len lén cho tôi."
Trợn mắt một cái, Lục Duệ hoàn toàn không còn biết nói gì với người kia, làm nha nội làm được như hắn cũng coi như cực phẩm nhân tài.

Bất quá nói thật, Lâm Thiên Nam như vậy thật ra khiến cho Lục Duệ sinh hảo cảm.

Dù sao thân là con cháu gia tộc màu đỏ, chỉ cần không phải quá phận, luôn có thể kiếm được một chút thu nhập thêm, chỉ là phê một văn kiện, liên lạc tin tức, cũng đủ hắn có thể kiếm được một thu nhập không nhỏ.

Thế nhưng vị Lâm đại thiếu gia trước mắt này rõ ràng là một thằng ăn chơi mười phần, ngay cả để dành tiền cũng không được, vậy có thể cho thấy người này cho tới bây giờ cũng không làm sinh ý bao giờ, cũng là đánh nhau, tán gái mà thôi, nói trắng ra là, một tên ăn chơi trác táng không xấu.
Lục Duệ lắc lắc đầu, cảm thấy mình vừa rồi kiến nghị hắn đi tỉnh N tựa như có chút lỗ mãng, cười cười nói: "Quên đi, chúng tôi đi ăn một chút gì trước, quay đầu lại rồi nói sau."
Mệnh lệnh của Tất Vân Đào khiến cho hắn tạm thời cách chức sớm cũng đã tiêu tan thành mây khói theo nhóm thường ủy mới tiền nhiệm, nghe nói hiện tại Tất bí thư lần này bị thị ủy hung hăng sửa chữa một lần, cụ thể là chuyện gì xảy ra Lục Duệ không rõ ràng lắm.

Bất quá lúc này hắn thật ra rất hài lòng, dù sao Tất Vân Đào không may, Lục Duệ hắn vẫn là rất thích nhìn thấy.
Hai người đi ra chính phủ trấn, Lục Duệ lông mày nhíu lại, nhìn chiếc xe việt dã trước mặt nói: "Của anh?" Rất rõ ràng không hài lòng.
Lâm Thiên Nam nói đến cũng kỳ quái, lúc ở kinh thành người nhiều như vậy chủ động lấy lòng mình, cả đám khúm núm hận không thể liếm giầy cho mình, thế nhưng mình cũng là nhìn bọn họ không vừa mắt, thế nhưng tên nhóc này từ lúc gặp mặt đã không cho mình thể diện, dựa vào cái gì mình lại không cảm thấy tức giận?

Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Thiên Nam cảm thấy, rất có khả năng là bởi vì một loại bình tĩnh trong mắt của người này, đó là đem mình thành người thường, thậm chí còn là loại bình tĩnh cho rằng không phải bạn bè rất quen thuộc.

Nói cách khác, con trai của một bí thư ủy ban kỷ luật cấp phó quốc, trong mắt hắn cũng là một người bình thường mà thôi.
Thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "Sao cậu giống em gái tôi vậy, công việc bề bộn như vậy hả?"
Lục Duệ cau mày, thản nhiên nói: "Anh lần sau nếu như đem xe đậu trước cửa chính phủ trấn chúng tôi, tôi gọi người đem nó đập!"
Đang nói chuyện, điện thoại của Lục Duệ vang lên tiếng chuông dễ nghe, Lâm Thiên Nam cười nhạt: "Đến thời đại gì rồi, còn dùng điện thoại lạc hậu như thế."
Lục Duệ liếc hắn một cái, "Tôi cũng không phải cái loại Hoa Hoa Công Tử như anh, điện thoại có thể sử dụng là được." Nói xong, nhấn nút nghe.
Âm thanh trong điện thoại có chút khàn khàn, mang theo một tia lo lắng và bi thiết, "Lục Duệ?"
Lục Duệ gật đầu nói: "Chị Hồ, làm sao vậy?"
Đương nhiên là Hồ Hiểu Kiều, cô ấy tựa như rất lo lắng nói: "Đã xảy ra chuyện! Lục Duệ, Cường tử đã xảy ra chuyện!"
Ánh mắt nhíu lại, Lục Duệ ngừng bước chân của mình, mở cửa xe của Lâm Thiên Nam ngồi xuống, thấp giọng nói: "Chuyện gì xảy ra? Các người không phải đi tỉnh N sao?"
Hồ Hiểu Kiều mang theo khóc nức nở nói: "Chúng tôi đã tới được một tuần, lúc vừa mới bắt đầu còn có thể, sau đó không biết chuyện gì xảy ra, sau khi mua một miếng đất, thì có người tới cửa muốn chúng ta đem miếng đất sang qua tay cho hắn, hơn nữa giá cả rất thấp, Cường tử không đáp ứng, kết quả sáng sớm ngày hôm nay có một đám cảnh sát tới, nói chúng tôi là lừa đảo, đem Cường tử và chú Lý bắt đi."
Lục Duệ sửng sốt một chút, không ngờ rằng dĩ nhiên xảy ra loại chuyện này, trầm giọng nói: "Vậy chị sao không bị nắm?" Hắn hoài nghi, đối phương nếu muốn động đám người Lý Chí Cường, không lý do buông tha Hồ Hiểu Kiều.
Âm thanh của Hồ Hiểu Kiều run run, biết Lục Duệ hoài nghi cái gì, nhưng không có phản bác, mà là trực tiếp nói: "Tên cảnh sát dẫn đầu cố ý buông tha của tôi, nói là cho tôi ba ngày thời gian, đem chuyện tình giải quyết.

Ý tứ cũng là khiến cho tôi đem đất chuyển nhượng cho bọn họ."

Lục Duệ nhíu mày: "Đối phương lai lịch thế nào?"
Do dự một chút, tựa hồ là tự hỏi dáng dấp của những người đó, Hồ Hiểu Kiều nửa ngày mới nói nói: "Là mấy người người kinh thành, khẩu âm thuần túy kinh thành, xem ra tuổi không lớn.

Bất quá tôi nhìn thấy bọn họ đi ăn với cục trưởng đất đai ở đây, tên cục trưởng rất cung kính."
Lục Duệ ừa một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tôi đã biết, chị không cần lo cho.

An tâm ở khách sạn, tôi gọi người đi qua, có việc tôi liên hệ chị, tự mình cẩn thận một chút."
Lục Duệ buông điện thoại, sắc mặt tương đối xấu xí, tuy rằng không biết đối phương là ai, bất quá nếu có thể khiến cho cục trưởng cục đất đai và cục công an đều đứng ra hỗ trợ, thế lực khẳng định sẽ không nhỏ, xem ra Lý Chí Cường bọn họ lần này là trêu chọc đến một đại nhân vật.
Cau mày, Lục Duệ một câu cũng không nói, chỉ là yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Lâm Thiên Nam ngồi ở vị trí lái xe thấy dáng vẻ của hắn, có chút kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy? Bạn của cậu bị bắt?"
Gật đầu, Lục Duệ nói: "Tôi không phải nói với anh rồi sao, bạn tôi mua đất tại tỉnh N, bất quá xem ra kinh thành cũng có đại nhân vật tới chỗ đó, chuẩn bị giành sinh ý, nhưng lại vận dụng quan hệ quan liêu, đem cha con hai người bạn tôi bắt lại." Bỗng nhiên, linh quang trong đầu Lục Duệ chợt lóe, toát ra một suy nghĩ, nhìn Lâm Thiên Nam, cười ha ha nói: "Ngại thật, chuyện vừa rồi nói với anh sợ rằng không thể giúp anh."
Lục Duệ biết, nếu đối phương có thể ở tỉnh N điều động công an hỗ trợ, vậy mình khẳng định là đấu không lại người ta, nhất là hiện tại trấn Hạ Gia có nhiều chuyện như vậy, mình cũng đi không ra.

Thế nhưng nhìn Lâm Thiên Nam, trong đầu hắn bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ tới.

Tình huống rắc rối phức tạp luôn luôn cần biện pháp dao sắc chặt đay rối tới xử lý.


Có Lâm Thiên Nam đại Bồ Tát trấn trụ, không chừng thật đúng là có thể làm thành chút đại sự, dù sao tại Hoa Hạ cái địa phương này, rất nhiều chuyện dựa vào là không phải thực lực, mà là nhân tình quan hệ.
Quả nhiên, sau khi Lục Duệ nói ra không có biện pháp giúp mình kiếm tiền, Lâm Thiên Nam lập tức mặc kệ, hùng hùng hổ hổ nói: "Chuyện gì xảy ra? Không phải nói bạn cậu ở bên kia làm rất tốt sao? Tôi còn suy nghĩ đi làm một quản lí nữa."
Lục Duệ cười khổ một chút, người này thật sự không phải một nhân tài buôn bán.
Vỗ vỗ vai của Lâm Thiên Nam, Lục Duệ thở dài nói: "Lúc đầu hắn bên kia nếu như không có gì bất ngờ xảy ra nói, lần này khẳng định kiếm không ít, hơn nữa là tiền đàng hoàng.

Bất quá hiện tại.

.

.

Ài, người kinh thành các người quả nhiên là lợi hại a!"
Lâm Thiên Nam trừng mắt nói: "Cậu nói gì vậy? Không biết tôi là ai sao? Con bà nó, xem tôi thu thập bọn họ như thế nào!"
Lục Duệ hơi có chút chần chờ nói: "Anh là muốn?"
Nói còn chưa xong, Lâm Thiên Nam đoạt lấy điện thoại di động của Lục Duệ, lấy ra điện thoại của mình, tìm được dãy số của Hồ Hiểu Kiều, lưu lại xong rồi nói với Lục Duệ: "Cậu yên tâm đi, lúc cái này đi tỉnh N, thu thập mấy tên tôm nhỏ cá nhỏ, con bà nó, dám giành sinh ý của lão tử!"
Lục Duệ trợn mắt, tuy rằng biết người này ương ngạnh, thế nhưng hình như tôi còn chưa đáp ứng hợp tác với anh mà.
"Anh sẽ không gặp phải phiền phức ở bên kia chứ?" Lục Duệ hơi có chút chần chờ nói: "Dù sao nhân sinh địa không quen, vạn nhất xảy ra chuyện sẽ không dễ thu thập, không được thì tôi kêu bọn họ đem đất chuyển cho đối phương."

Nhìn Lục Duệ liếc mắt, Lâm Thiên Nam chớp mắt nói: "Tên nhóc cậu, không phải là dự định lợi dụng tôi đi bãi bình bên kia chứ?"
Lục Duệ cười, đệ tử thế gia quả nhiên không có ngu ngốc, mặc dù Lâm Thiên Nam lỗ mãng một chút, thế nhưng cũng không ngốc, rất nhanh có thể phản ứng rằng mình đang lợi dụng hắn, bất quá Lục Duệ trong lòng sớm đã hạ quyết tâm cũng mỉm cười nói: "Đây là điều kiện cơ bản để anh làm cổ đông, nếu không anh cần tiền không có tiền, ngoại trừ sống phóng túng, anh còn có thể cái gì?"
Lâm Thiên Nam nghe vậy một trận hít vào, xoa xoa đầu óc của mình, bất đắc dĩ nói rằng: "Con bà nó, nếu như đặt ở trước đây cậu nếu như dám nói như vậy tôi, tôi khẳng định đánh cho cậu không thể nào tự sinh hoạt, trong khoảng thời gian này thật sự là không may về đến nhà, ai cũng đều có thể giáo huấn tôi vài câu."
Lục Duệ lắc đầu, "Anh cái này cũng coi như không may? Chúng ta loại đứa nhỏ của bình dân bách tính, còn không phải khóc chết?"
Lâm Thiên Nam trừng mắt một cái: "Trời, đừng có lải nhải như ông già nhà tôi, tôi hỏi cậu, cho tôi cổ phần như thế nào?" Chính hắn rõ ràng ý tứ của Lục Duệ, sở dĩ kêu mình đi qua, không ngoại trừ là xử lý chuyện này, bất quá hắn cũng rất tò mò, bạn bè của Lục Duệ rốt cục làm sinh ý gì, dĩ nhiên làm cho đối phương vận dụng lực lượng đối phó mấy người thương nhân bên ngoài.
Đưa ra ngón tay của mình, Lục Duệ nhàn nhạt nói: "Bốn phần! Lợi nhuận của công ty anh có thể có bốn phần thu nhập.

Bất quá, anh phải phụ trách đỡ tất cả người quấy rối!"
Đập đập cái miệng, Lâm Thiên Nam hì hì cười: "Xem ra sinh ý của bạn cậu rất lợi hại, dĩ nhiên cần đến bốn phần lợi nhuận mới có thể bãi bình đối phương."
Lục Duệ nhẹ nhàng gật đầu, bên kia sắc mặt của Lâm Thiên Nam thoáng cái trở nên khó nhìn, vừa định nói chợt nghe đến Lục Duệ nói: "Đầu tư hai mươi triệu, đại khái trong vòng một năm, có thể tăng gấp đôi, hoặc là nhiều hơn."
Lâm Thiên Nam ngạc nhiên, không thể tin được nhìn Lục Duệ nói: "Cậu, cậu không phải nói giỡn?"
Lục Duệ nhìn hắn một cái, âm thanh bình tĩnh như là đang nói một chuyện không quan hệ với mình, "Nếu như không phải như vậy, anh cho rằng vì sao có thể đưa người kinh thành tới? Dù sao bạn của tôi chỉ bất quá là người làm ăn bình thường mà thôi."
Dừng một chút, Lục Duệ lại nói tiếp: "Trước mặc kệ này, anh đi tỉnh N có thể đối phó không? Đừng để mình bị cuốn vào!"
"Bà ngoại!"
Lâm Thiên Nam trừng mắt một cái, chửi ầm lên lên.

Trong ánh mắt lộ ra thần tình phẫn nộ cùng với biểu tình có chút vặn vẹo của hắn tựa như tại thời khắc này chứng minh bất mãn với phẫn hận của người đàn ông này đối với lời nói của Lục Duệ vừa rồi nhìn qua là quan tâm trên thực tế là hơi có chút khinh thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui