Tiễn bước Tương Trí vẻ mặt kinh ngạc, Lục Duệ một mình lái xe tới trụ sở tỉnh ủy.
Điện thoại là Thạch Quang gọi tới, buổi tối hôm nay lâm thời nhận được thông tri.
Tỉnh ủy tổ chức một lần hành động kiểm tra liên hợp tiêu phí công khoản, tiến hành một lần đột kích kiểm tra nhằm vào hành vi tiêu phí công khoản, do mấy bộ môn Ủy ban kiểm tra tỉnh, thính giám sát tỉnh, phòng đốc tra tỉnh ủy liên hợp hành động.
Về tới văn phòng, Thạch Quang và Trần Minh đã chờ ở cửa.
Nhìn thấy Lục Duệ tới, Thạch Quang cung kính nói: "Chủ nhiệm, đã chuẩn bị xong."
Lục Duệ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Lần này là ai dẫn đội?"
Thạch Quang nhướng mày, đáp: "Hình như là bí thư Hàn tự mình đề xuất kiểm tra."
Ục một tiếng, Lục Duệ trong lòng thầm tự hỏi mục đích Hàn Định Bang bỗng nhiên muốn làm kiểm tra lần này là gì, vào lúc này, Trần Minh một mực im lặng, nói khẽ: "Hình như hôm nay hôm nay là phó bí thư Đường Ba tự mình dẫn đội, tôi vừa rồi nhìn thấy thư ký của ông ta tới dưới lầu."
Thở phào một cái, Lục Duệ lúc này mới thở phào, có người quen Đường Ba này, vấn đề của mình chắc không lớn, lập tức hắn nghĩ tới tự mình gọi điện thoại cho Đường Tiếu, xem ra mình vẫn rất có tiên kiến, nếu không Đường Ba ở Khải Tát hoàng cung nhìn thấy con trai mình thì mặt mũi biết để đi đâu?
Rất nhanh mọi người tập hợp ở trụ sở tỉnh ủy, đám đồng chí phụ trách mấy đơn vị bọn Lục Duệ tụ tập tới chỗ để xe của Đường Ba, Đường Ba vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hành động Lần này, chúng ta sẽ đột kích kiểm tra ăn uống ăn uống công khoản, mọi người nhất định phải chú ý giữ bí mật cho hành động, ngoài ra, hành động lần này, mọi người phân công nhau hành động, có các đồng chí của thính công an có phối hợp, mỗi người đều phải bảo vệ tốt bản thân, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra."
"Vâng!" Tất cả mọi người không dám chậm trễ, nghiêm túc hồi đáp.
Nói đến cũng khéo, địa phương Lục Duệ dc phân phối kiểm tra vừa hay chính là khu Nam cương mà Khải Tát hoàng cung nằm ở đó.
"Chủ nhiệm, chúng ta trước tiên bắt đầu từ đâu?" Thạch Quang ngồi cùng xe với Lục Duệ, mở miệng hỏi.
Lục Duệ trầm ngâm không nói gì, hắn vẫn nghĩ tới câu nói trước khi lên xe Đường Ba nói với mình.
Trước khi lên xe bắt đầu hành động, Đường Ba nắm tay Lục Duệ cười nói: "Tiểu Lục, phòng đốc tra tỉnh ủy là địa phương rèn luyện người, cậu đó, cậu không nên gấp gáp, ở phòng đốc tra ma luyện đi, hành động như hôm nay phải tham gia nhiều, có thêm kiến thức, dù sao một ngày kia cậu cũng phải kinh lịch làm thế nào xử lý chuyện của phương diện này, chứ đừng như tôi lúc trước không trâu bắt chó đi cày!"
Mấy câu không đầu không đuôi này khiến Lục Duệ có chút bất ngờ, có điều sau khi cẩn thận cân nhắc, phát hiện Đường Ba tựa hồ là đang ám chỉ gì đó.
"Phòng đốc tra là nơi luyện người, ma luyện thêm đi." Mấy câu nói đó vừa nghe vậy nghe thì tựa hồ không có liên hệ gì, có điều nếu thêm câu sau của Đường Ba, cũng rất có ý tứ.
Lục Duệ rất rõ ràng, Đường Ba và mình quan hệ không tồi, ít nhất thì mình không có chỗ nào đắc tội với hắn, hơn nữa bởi vì quan hệ của Hoàng Thế Hùng, quan hệ của mình và Đường Ba cũng coi như thân mật.
Phải biết rằng Hoàng Thế Hùng hiện tại là tài tướng của Đoàn hệ, cùng phái hệ của phó chủ tịch Lý với Hàn Định Bang, bằng không Đường Ba cũng sẽ không ở tỉnh H đại lực ủng hộ công tác của Hàn Định Bang.
Nói vậy, tỉnh lý đối với việc đề bạt mình xem ra vẫn tồn tại tranh luận.
Trong đầu Lục Duệ hiện ra suy nghĩ này, lời nói của Đường Ba rất rõ ràng, bảo mình an tâm công tác ở phòng đốc tra, chắc ở tỉnh lý có người đề xuất ý kiến phản đối đề bạt mình, Đối với điều này Lục Duệ cũng không có suy nghĩ gì, bất kể là thế nào, địa vị hiện tại của mình đã không thấp, 26 tuổi là chính xử ở trong cơ quan cũng coi như không tồi, nếu thật sự để mình sang năm lên phó thính, chẳng phải là trước ba mươi tuổi đã có thể đưa ra ngoài làm một nhiệm ư?
Cây cao gió cả.
Lục Duệ thủy chung minh bạch đạo lý này, người hắn hiện tại đắc tội không ít, nếu như được đề bạt như lắp tên lửa vào đít, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ mỉm cười, xem ra mình phải ở phòng đốc tra thêm mấy năm nữa rồi.
Vào lúc này xe đã sắp tới khu Nam Cương, Thạch Quang nhìn Lục Duệ tiếp tục nói: "Chủ nhiệm, chúng ta bắt đầu từ đâu?"
Lục Duệ mỉm cười: "Đánh rắn đánh giập đầu, bắt giặt trước tiên bắt vua, bắt đầu từ nơi lớn nhất, tới Khải Tát hoàng cung."
Khải Tát hoàng cung nàm ở đường lớn phồ hoa khu Nam Cương, từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy ánh đèn neon sáng choang, kiến trúc mười tám tầng như hoàng cung tráng lệ, có điều theo Lục Duệ, đây chỉ là một cái hố tiêu tiền.
Ngồi trong xe, nhìn về phía Khải Tát hoàng cung, Lục Duệ thản nhiên nói: "Để các đồng chí tỉnh thính dùng danh nghĩa lâm thời kiểm tra bắt đầu, ngoài ra, bao vây cả Khải Tát hoàng cung, bất kỳ ai cũng không thể ra vào, có quấy rối thì có thể bắt ngay tại chỗ."
"Thế hình như có chút không ổn?" Thạch Quang chần chờ một chút r nói với Lục Duệ: "Chủ nhiệm, chúng ta là tới kiểm tra chưa không phải tới bắt người, làm như vậy có chút có chút."
Lục Duệ biết hắn đang lo lắng mình sẽ đắc tội với người ta, nhưng nếu đã chuẩn bị trường kỳ làm ở phòng đốc tra, Lục Duệ sẽ thay đổi sách lược làm việc của mình, chậm rãi lắc đầu, Lục Duệ trầm giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta chỉ là áp dụng biện pháp với người rắp tâm muốn chạy trốn thôi, hành động."
Nhìn về phía Khải Tát hoàng cung, khóe miệng Lục Duệ phác ra một nụ cười, để nơi này trở thành nơi mình lập uy ở tỉnh thành đi
Trong một ghế lô cao nhất của Khải Tát hoàng cung, Triệu Đông Phương và Lý Giang, cả Tương Trí đang ngồi trên sô pha, trên bàn đặt một bình rượu tây và một số đồ ăn, có điều lúc này ba người lại không ăn, sắc mặt phấn khích của Tương Trí khiến cho người ta có chút buồn cười, giống như đang đi trên đường thì có người hôn trộm hắn vậy.
Vừa rồi ba người bọn họ theo dặn dò của Lục Duệ tt hoàng cung hoàng cung, vừa tới nơi thì d người gọi điện thoại cho mình, nói là bạn của Lục Duệ, sau đó được đưa tới ghế lô cậu, người đó tự dưng là Đường Tiếu, gọi cho họ ít rươu và đồ ăn thì đi ngay, trước khi đi còn nói, tất cả tiêu phí hôm nay để hắn lo.
"Nhị ca, việc này rốt cuộc là sao?" Tương Trí có chút kỳ quái nhìn Triệu Đông Phương.
Bởi vì tuy rằng Triệu Đông Phương và Lý Giang cũng rất kinh ngạc, nhưng lại không có phản ứng mãnh liệt như mình, điều này khiến cho Tương Trí rất là tò mò.
Triệu Đông Phương cười, chậm rãi kể về công tác hiện tại của Lục Duệ, sau đó cười nói: "Lão đại căn bản không nghèo túng như Mã Na Na bọn họ nghĩ đâu, đám người này thật là có mắt không tròng."
Tương Trí lập tức bị đả kích, khác với Triệu Đông Phương và Lý Giang, hắn bởi vì công tác ở viện kiểm sát, tiếp xúc với người trong thể chế nhiều hơn một chút, tất nhiên biết phòng đốc tra tỉnh ủy là cơ quan gì, cũng rõ địa vị của phòng đốc tra tỉnh ủy, chuyện đoạn thời gian trước phòng đốc tra tỉnh ủy xuống dưới đốc tra hắn cũng biết, người ta chỉ là một trưởng ban đã khiến bí thư thị ủy và thị trưởng cấp thành phố bên mình khẩn trương như vậy, nói trắng ra là, phòng đốc tra tỉnh ủy chính là khâm sai đại thần trong tay cầm thượng phương bảo kiếm, bọn họ là đại biểu cho tỉnh ủy.
Mà Lục Duệ tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm đã liền làm đến vị trí này, vậy có nghĩa là gì?
Trong đầu Tương Trí f một mảng hỗn loạn, Lý Giang ở bên cạnh cười nói: "cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, lão đại vẫn là lão đại."
Ngẫm lại cũng đúng, Tương Trí bị lời nói của Lý Giang làm cho bừng tỉnh, một trận cười khổ, cầm rượu tây trên bàn lên nói: "Nói cũng đúng, nào nào nào, chúng ta thử xem tư vị của rượu ngon thế nào."
Ngay khi mấy người đang uống rượu thì đám người Mã Na Na cũng đến Khải Tát hoàng cung, có điều tâm tình của bọn họ lại không tốt.
"Sao thế? Không phải nói chúng tôi đã đặt khách quý ở tần tám à?"
Mã Na Na hùng hổ mình quản lí trước mặt mình, sắc mặt dị thường khó coi, vốn hôm nay định khoe khoang trước mặt đồng học một phen, không ngờ sau khi đến đây, lại bị nói phòng mình đã đặt để cho người khác rồi, điều này khiến cho cô ta đắc ý đã lâu làm sao chịu được, nổi giận ngay tại chỗ, nếu như không phải bên cạnh có người nên phải bận tâm tới thân phận thì Mã Na Na khẳng định sẽ không bỏ qua cho tên quản lí bộ dạng thờ ơ trước mặt này.
Chồng Mã Na Na tên là Lưu Thành, trong nhà hiện tại làm sinh ý vật liệu xây dựng, ở tỉnh thành cũng coi như là kẻ có tiền.
Lưu Thành cũng tính là hạng hoành hành quen rồi, nhìn quản lí đại sảnh trầm giọng nói: "Anh đây là có ý gì? Phòng chúng tôi đã đặt, anh lại để cho người khác, tưởng lão tử không có tiền à?"
Quản lí mỉm cười, nói với hai người: "Ngại quá, chỉ là chúng tôi hôm nay phải tiếp đãi mấy vị khách quý, cho nên xin hai vị tha thứ, các vị có thể chọn phòng khác, tổng giám đốc của chúng tôi nói, tiêu phí miễn hoàn toàn..."
Mã Na Na trừng mắt: "Tôi chẳng thèm mấy đồng tiền đó.
Tôi cũng muốn xem xem là ai đoạt phòng của lão nương.
Nói xong, cô ta đẩy quản lí chặn trước mặt, mở cửa phòng ra.
Sau đó cô ta liền đờ ra đó, bên tai liền nghe thấy quản lí đó nói: "Là mấy vị lãnh đạo của thính xây dựng tỉnh, nếu như anh chị có gì bất mãn thì có thể đi tìm bọn họ nói chuyện."
"Ặc."
Lưu Thành có chút ngạc nhiên nhìn mấy nam nhân trung niên trong ghế lô, lập tức trợn tròn mắt, đây đều là những đại nhân vật mà mình đắc tội không nổi.
"Các anh là ai? Ai cho các anh vào? Cút ra!" Một nam nhân trung niên mở miệng mắng, Lưu Thành biết, người nọ là phó thính trưởng thính xây dựng.
kéo vợ vẫn còn đang ngẩn người ra đó, Lưu Thành dẫn đám người Mã Na Na di.
Vào lúc này, một giọng nói vang lên: "Cứ như vậy mà đi à? Anh cho rằng đây là nhà anh à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...