Cũng lúc này, tại bệnh viện Cổ Khắc Tuyền sau khi nghe lại lời anh từ người vệ sĩ thì chấp nhận điều trị. Ông bây giờ còn phải sống để bù đắp cho anh, bù đắp những gì ông thiếu anh trong suốt mười năm qua.
Cổ Khắc Tuyền trước khi rơi vào hôn mê, khuôn mặt thể hiện rõ sự cô đơn, buồn bã nhưng hơn hết là tình thương ông dành cho Phong Tần. Đợi ông khỏe lại, ông sẽ dùng tình thương của một người cha để trả nợ cho anh.
***
Nam Cung Mẫn ngủ suốt năm tiếng đồng hồ, lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng nghỉ nơi làm việc của anh. Mái tóc dài che đi khuôn mặt đầy sức sống của cô.
Nhìn đồng hồ bên cạnh cô mới biết mình ngủ lâu như vậy. Nam Cung Mẫn mang dép hình con heo màu hồng mở cửa đi ra ngoài.
Phong Tần nghe tiếng mở cửa liền ngẩng đầu khỏi tập văn kiện. Anh hơi cong môi, giơ hai tay ra dịu dàng nói
- Lại đây.
Cô đi lại giang tay ôm lấy anh, Phong Tần ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng, vuốt mái tóc mượt của Nam Cung Mẫn
- Có mệt không?
- Không có, chỉ muốn ngủ.
Cô lắc đầu, đưa tay dụi mắt muốn tỉnh ngủ hơn. Phong Tần yêu thương hôn lên mũi cô
- Ngủ nhiều cũng không tốt, anh dẫn em ra ngoài chơi.
Nghe nói được đi chơi, hai mắt cô sáng như sao trời môi mỉm cười ngọt ngào. Anh lấy áo khoác mặc vào cho cô rồi lấy chiếc áo vest để sau lưng ghế ngồi đưa cho cô, còn mình thì cúi người bồng cô lên. Nam Cung Mẫn lười nhát dựa vào lòng ngực rộng lớn của anh, mắt đẹp nhắm lại.
Nhân viên trong công ty thấy cảnh này không khỏi đưa mắt lén nhìn. Mặc Vũ cầm văn kiện trong tay đang định đưa vào trong cho anh ký nhưng khi thấy anh từ phòng bước ra, khóe môi Mặc Vũ co quắp lại mí mắt giật giật. Thiên a, lão đại đang ngược đãi những người FA như hắn đây?
Trước khi kịp khuất bóng, Mặc Vũ vội lên tiếng
- Tổng tài, có văn kiện cần người kí gấp.
- Gửi về Nam Cung gia cho tôi.
Mặc Vũ câm nín, ông đây muốn đi giải tỏa bực bội trong người. Hắn cầm điện thoại trên điện ai đó, đầu giây bên kia nhanh chóng bắt máy
- Chuyện gì?
- Aizz, Lâm cậu có cần lạnh lùng như vậy không? Có muốn đi uống vài chén.
Mặc Vũ thở dài nói. Mặc Lâm hơi nhíu mi, đưa tay day trán quả thật mấy ngày nay công việc chồng chất. Lão đại không biết vì cớ gì giao lại hết chuyện trong bang cho Mặc Lâm giải quyết. Vừa hay mới làm xong, cũng nên đi giải tỏa căng thẳng.
- Được, gặp ở bar Angle.
....
....
- Tần, anh có chuyện gì giấu em phải không?
Đang đi dạo bỗng nhiên cô dừng lại nói. Phong Tần hơi giật mình, anh đưa tay nắm chặt tay cô hỏi
- Sao em lại nói vậy?
- Vậy em nói gì với anh từ nãy đến giờ, anh nói lại thử xem?
- Anh...xin lỗi, A Mẫn...
Anh hơi mím môi, cuối cùng nói ra lời xin lỗi. Nam Cung Mẫn lắc đầu
- Không cần xin lỗi, anh nói với em có chuyện gì xảy ra sao? Nói em nghe được không?
Bệnh viện
Nam Cung Mẫn làm mặt lạnh với anh, dù sao cũng là cha của anh ngày phẫu thuật sao lại không đến chứ.
Phong Tần mỉm cười dỗ ngọt cô
- Được rồi, bà xã không giận nữa. Không phải đến rồi sao?
- Hừ! Lần này tạm tha cho anh.
Người vệ sĩ kia đang đứng trước phòng phẫu thuật thấy anh đến hai mắt lóe lên tia sáng. Phong Tần không quan tâm hỏi
- Đã vào được bao lâu rồi?
- Sáu tiếng rồi ạ!
Anh gật đầu không nói gì thêm cùng cô ngồi xuống ghế chờ.
Hai tiếng lại trôi qua, bên ngoài đã chập tối. Nam Cung Mẫn nói nhỏ gì vào tai anh, sau khi thấy anh gật đầu nói "cẩn thận" thì mới đứng dậy rời đi.
Cô đi chưa bao lâu thì phòng phẫu thuật tắt đèn, bác sĩ với khuôn mặt mệt mỏi đi ra nhưng không giấu được vẻ tươi cười trong mắt bác sĩ.
Bác sĩ nói
- Cuộc phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
Cổ Khắc Tuyền được y tá đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Người vệ sĩ đi theo còn anh vẫn ở đó đợi cô. Một lúc sau, cô quay lại. Nam Cung Mẫn nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật mới hỏi
- Bác sĩ nói sao?
- Rất thành công, sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
- Vậy anh còn đứng đây làm gì? Còn không mau vào trong thăm bệnh.
- Anh...
Nam Cung Mẫn thở dài, cô biết anh không thích ông ta nói đúng hơn là hận ông ta, nhưng dù sao đi nữa Cổ Khắc Tuyền cũng là cha anh.
- Em biết, anh đã chịu khổ với những gì ông ấy gây ra. Nhưng ông xã, anh có nghĩ đến nếu một ngày ông ấy chết đi thì sao? Anh vẫn hận sao?
Phong Tần không nói gì, cứ như vậy bị cô kéo đi. Nhìn qua cửa phòng bệnh, Cổ Khắc Tuyền đã tỉnh. Nam Cung Mẫn thấy anh đứng im không nhúc nhích liền không khách khí kéo anh vào.
Ông hơi ngạc nhiên khi thấy anh
- Con đến thăm ta sao?
Anh mím môi, nhất quyết không lên tiếng. Cô thấy vậy đành lên tiếng
- Vâng ạ, bác có thấy khó chịu ở đâu không ạ?
- Không có, cảm ơn con đã quan tâm.
Cô mỉm cười, thấy anh vẫn đứng im như tượng đá thì không dấu vết huýt tay anh. Phong Tần nhăn mày vẻ mặt không vui lại bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào, ý muốn cảnh cáo. Anh quá hiểu cô rồi, mặc dù không tình nguyện cho lắm nhưng anh vẫn lên tiếng
- Ba, ba cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt.
Cả căn phòng bởi vì tiếng "ba" của anh mà rơi vào trầm mặc. Cô cũng không ngờ anh sẽ gọi như thế. Cổ Khắc Tuyền thì khỏi nói, ông mừng đến rơi nước mắt nghẹn ngào nói
- Được, ta sẽ tĩnh dưỡng thật tốt! Cảm ơn con.
Phong Tần nhìn ông nằm trên giường bệnh, lúc này anh mới biết ông đã già và ốm yếu như vậy. Hẳn ông rất cô đơn, đời người lại chỉ có một sao anh lại cứ để hận thù che mờ lí trí. Thật ra sâu trong nhận thức, anh đã muốn tha thứ cho ông?
- Vậy ba nghỉ ngơi, con đưa A Mẫn về.
- Được, hai đưa về cẩn thận.
- Vâng ạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...