Mẫn Mẫn dùng hết sức lực để bỏ chạy. Nàng muốn chạy trốn. . . Nhất định phải trốn thoát! Tên nam nhân đó tự tin quá đáng, nếu hắn nghĩ một cô gái yếu đuối như nàng chắc chắn là sẽ trốn không thoát, vậy thì hắn đã quá sai lầm rồi, nàng chắc chắn sẽ khiến hắn phải hối hận. . . .
Chẳng qua là, khi nàng giống như một con chuột nhỏ chạy loanh quanh ở trong cung điện rộng lớn, thì nàng cảm thấy thật hối hận . . . Rốt cuộc nàng đã biết tại sao hắn lại yên tâm để cho nàng bỏ chạy rồi.
Nàng chạy một mạch đến cuối đường, lại phát hiện chỉ có một vách đá, phía dưới đều là đại dương mênh mông, chả trách, ngoại trừ đằng trước thì nơi này chẳng có bóng dáng của thị vệ.
Mẫn Mẫn giận dữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Nàng không được hoảng loạn, chắc chắn là phải có lối thoát, chẳng qua là nàng chưa phát hiện mà thôi, cẩn thận tìm kỹ biết đâu sẽ tìm thấy. . . . Đúng! Nhất định là như vậy. . . .
Mẫn Mẫn không hề từ bỏ ý định, quyết tâm thử lại lần nữa, nàng phát hiện trong vương cung có tổng cộng mười sáu sảnh, mỗi sảnh đều hướng về ba cửa Đông, Tây và Nam, ba cửa dẫn tới một long trì [1] rộng lớn, bên trên là một cây cầu được xây uốn lượn vây quanh mười sáu sảnh, trên cầu có trồng rất nhiều dương liễu, trên bậc thềm thì được trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ, phía giữa là một mái đình lớn, đứng ở phía tây có thể nhìn thấy toàn bộ long trì, bên trên long trì còn có vài chục chiếc thuyền đang lững lờ trôi, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
[1] long trì: sông uốn khúc, hình dáng như rồng.
Xem ra tên Quỷ Vương này cũng rất biết hưởng thụ . . . Chờ chút! Nếu như có dòng sông này. . . . vậy chứng tỏ là sẽ có nguồn để thông ra ngoài.
Nghĩ vậy, nàng lập tức chọn lấy chiếc thuyền nhỏ nhất, không nói hai lời đã lập tức nhảy lên, sau đó ra sức chèo, thế nhưng chuyện lại không đơn giản như nàng nghĩ, thuyền nhỏ ở trên mặt nước cứ mãi xoay vòng, không có cách nào tiến về phía trước.
Mẫn Mẫn vã mồ hôi, tại sao chiếc thuyền này cứ xoay vòng tại chỗ như vậy, nàng tức giận đem mái chèo vứt xuống lòng nước, miệng không ngừng mắng. Giờ thì hay rồi, nàng vừa không thể lên được trên cầu, cũng không thể nhảy xuống nước, chỉ có thể ngồi im trên thuyền trừng mắt thở phì phì.
Lúc nàng đang chật vật không biết làm thế nào thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười lớn.
“Ta còn đang tưởng nàng đã thật sự chạy mất rồi, ai dè nàng lại ở trên chiếc thuyền nhỏ này!”
Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm tên nam nhân đang cười đến ghê tởm kia. Nàng chỉ hận mình không thể nhảy xuống nước, vì nàng không biết bơi, rốt cuộc lại bị tên này nhạo báng. . . . Hừ! Thật là mất thể diện, thật đáng chết. . .
Tô Đồ buồn cười nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Hắn tốt bụng vươn tay ra: “Có muốn ta giúp nàng một tay không?”
“Không cần!” Mẫn Mẫn không thèm nhìn đã dứt khoát từ chối.
Tô Đồ sớm đã đoán được nàng sẽ nói như vậy, dù sao thì từ lúc gặp mặt, nàng đã cao ngạo như vậy rồi.
“Được rồi! Vậy thì thôi! Nơi này trước giờ cũng ít người lui tới, cũng chả biết tới khi nào mới có người phát hiện ra nàng, nàng cứ từ từ mà chờ nhé!” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi
Mẫn Mẫn nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng đắn đo, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Này! Chờ chút. . . .” Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt. Nhưng nếu bị chết đuối ở đây thì chẳng phải là quá uất ức rồi sao?
Tô Đồ nhướng mày: “Thế nào? Đổi ý rồi à?”
“Bớt nói nhảm đi! Rốt cuộc ngươi có định cứu ta hay không?” Hảo hán không chấp thua thiệt trước mắt, Mẫn Mẫn chấp nhận xuống nước.
Tô Đồ lại nhướng mày, tiếp tục sải bước ngược về phía nàng. Đây là giọng điệu cầu xin giúp đỡ của nàng sao? Xem ra nàng chưa được dạy dỗ tốt rồi.
Mẫn Mẫn sốt ruột kêu to: “Này! Đừng có đi! Chờ một chút . . . . Mau cứu ta! Xin ngươi đừng đi!” Nàng không muốn ở lại cái nơi tối tăm như mực này, ai mà biết dưới nước có cái gì chứ.
Tô Đồ hài lòng cười cười, kiêu ngạo quay trở lại, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt khó chịu của tiểu mỹ nhân: “Vậy mới ngoan!”
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ta nguyền rủa ngươi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời trọn kiếp mãi mãi không siêu thoát! Mẫn Mẫn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi hắn ở trong lòng. Nàng nhất định phải đòi lại món nợ này, cứ chờ xem!
“!” Tô Đồ vừa vươn tay về phía nàng, vừa cười cười khiến nàng thật muốn xé nát khuôn mặt của hắn ra.
Nàng vươn tay ra, lúc thấy bàn tay nàng sắp chạm tới tay mình thì hắn lại đột nhiên thu tay lại, khiến cho nàng đang đứng ở trên thuyền suýt chút nữa thì ngã xuống nước.
Nàng tức giận mắng to: “Ngươi đùa ta!”
Tô Đồ lấy lại vẻ mặt tà khí: “Ta cứu nàng, vậy chứng tỏ nàng thua, nàng phải đáp ứng điều kiện của ta!”
Mẫn Mẫn nghe vậy thì tức giận rống lên: “Ngươi thật hèn hạ! Tại sao có thể nhân lúc người ta gặp nguy như vậy?”
“Ta chưa từng nói mình là quân tử!” Hắn cười đến cao thâm khó lường.
Mẫn Mẫn nhíu mày: “Ta chưa từng nói mình nhận thua. . .”
“Tùy nàng!” Tô Đồ nhún vai, quay đầu rời đi.
Đáng chết! Tên nam nhân thật đáng chết! “Này! Được rồi, được rồi! Ta đồng ý là được. . .” Rời khỏi chỗ này đã rồi tính vậy.
Tô Đồ lộ vẻ đắc ý: “Rốt cuộc thì nàng cũng biết là mình không còn sự lựa chọn nào khác sao?”
Hắn vươn tay kéo nàng từ thuyền nhỏ vào trong ngực của mình, hành động vô cùng thân mật khiến nàng vừa mới chạm đất đã muốn đẩy hắn ra.
Cánh tay cứng rắn giữ chặt eo nàng, một tay khác bá đạo vuốt ve cằm của nàng, ngón tay cái lại chà sát xung quanh bờ môi: “Nàng định đi đâu? Quên điều kiện ta vừa nói rồi sao?”
Hắn dựa vào nàng thật gần, rất rất gần, mái tóc dài màu vàng như đang bao trùm lên khuôn mặt nàng, cũng che khuất ánh trăng, trong nháy mắt, nàng tựa như đã chìm vào bóng tối, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu xanh đậm của hắn đang lóe sáng, tựa như một viên bảo thạch vô cùng hoàn mỹ.
Từng làn hương thơm tỏa ra từ trên người nàng, trong lành như mùi hoa nguyệt quế tháng tám, ngón tay cái của hắn khẽ dời đến đôi môi nhỏ nhắn tản mát ra mùi đàn hương kia.
Đôi môi nàng là thứ đáng yêu và xinh đẹp nhất mà hắn từng trông thấy, không hề phấn son, chỉ có một màu hồng nhạt sáng bóng, bởi vì nàng khẩn trương nên thở ra từng làn hơi ấm phả vào tay hắn, mà đôi mắt to tròn của nàng, lại đang nhìn hắn một cách vô tội.
Có phải trước giờ, nàng vẫn dùng ánh mắt thế này để nhìn nam nhân khác hay không? Vừa nghĩ vậy, dục vọng chiếm hữu từ trong máu của Tô Đồ không khỏi sôi sục.
Mẫn Mẫn định mở miệng bảo hắn hãy tránh xa nàng một chút, thế nhưng đôi môi lại bị hắn phủ lên, cái lưỡi to gan còn lướt qua bờ môi của nàng.
Mẫn Mẫn ngây ra, nàng chưa từng bị nam nhân hôn nên cũng không biết phải phản ứng như thế nào, tất cả sự thông minh lúc này đều chạy đi đâu mất.
Phản ứng đó chứng minh mình là người đầu tiên hôn nàng, điều này làm Tô Đồ hưng phấn không thôi, hắn không biết làm sao để kìm chế, chỉ biết hôn càng lúc càng dài, càng lúc càng sâu hơn. Hương vị của nàng ngọt ngào như vậy, khiến cả người hắn như bị thiêu đốt, nửa người dưới cũng không khỏi trướng đau, chỉ một cái hôn đơn giản lại khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của hắn.
Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy khó thở, hai chân như nhũn ra.
Cảm thấy nàng khó chịu, hắn không đành lòng nhưng vẫn buông nàng ra, chiếc lưỡi còn càn rỡ lướt qua môi dưới. Nhìn nàng mờ mịt luống cuống, ngón cái tà nịnh của hắn vẫn mân mê ở trên đôi môi nàng.
“Chẳng lẽ Nhật Hi Dương Sa vẫn chưa chạm vào nàng sao? Điều này khiến ta rất vui!” Đôi mắt hắn khó nén được cảm giác hưng phấn.
Mẫn Mẫn muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện vòm ngực của hắn tựa như một bức tường đồng vách sắt, chỉ bằng sức lực của nàng, căn bản là không địch nổi: “Ngươi buông ta ra. . . .”
Tô Đồ vô cùng hưởng thụ cô gái đang giãy giụa trong ngực mình, chỉ có nàng mới được vùng vẫy ở trong ngực hắn, những nữ nhân khác chỉ hận không được hắn chiếm hữu lấy mình, thế nhưng, Mẫn Mẫn càng giãy giụa lại càng làm tăng thêm dục vọng của hắn.
Hắn mút nhẹ vành tai xinh xắn của nàng, khẽ nói: “Đã quên điều kiện nàng đáp ứng với ta rồi sao?”
Mẫn Mẫn đẩy cái miệng của hắn ra: “Ta không đáp ứng gì cả! Buông ta ra! Cái tên hạ lưu bại hoại này. . . .” Đáng chết! Đây chính là nụ hôn đầu của nàng! Lại bị tên nam nhân chết tiệt này cướp mất. . . .
Hắn cười khẽ, bắt được bàn tay không an phận của nàng: “Nói vậy, chẳng lẽ nàng gạt ta?”
Mẫn Mẫn hừ lạnh: “Không sai! Dù sao ta đã lên được rồi, ngươi có thể làm gì được ta? Muốn ném ta trở về thuyền sao?”
Tô Đồ cười ha hả. Cô gái này là người duy nhất nghi ngờ lòng dạ độc ác của hắn, cũng chỉ có nàng mới dám làm càn như vậy, hắn nói: “Sao lại không thể?”
Mẫn Mẫn không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nàng cũng không có cơ hội để hiểu rõ, chỉ trong chốc lát đã bị bế lên thật cao, nàng kinh hoảng nhìn hắn: “Này! Chẳng lẽ ngươi thật sự định ném ta trở ra đó sao?”
Tô Đồ hôn trộm nàng một cái, cũng dựa sát vào môi nàng rồi nói: “Nhớ kỹ! Đừng bao giờ có ý nghĩ gạt ta!”
Tiếp theo là tiếng hét chói tai của Mẫn Mẫn cùng với âm thanh rớt xuống nước.
“Ta không biết bơi. . . . cứu ta. . . ô . . .!” Nàng vùng vẫy bên trong làn nước, lúc chìm lúc nổi, lại mơ hồ trông thấy tên nam nhân đáng chết đang nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...