Chung Diệc Tâm liếc anh một cái, lề mề ngồi thẳng dậy, độ cao vừa phải, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy cằm anh. Cô nhấc chiếc caravat màu lam của anh lên, bàn tay múa lung tung.
Cách anh gần như vậy, nếu cô rướn lên thêm thì gần như là dán vào người anh rồi. Vì thế, cô đành ngồi dịch về phía sau một chút, tránh cho mình mất đà mà lao vào lòng anh.
Cô loay hoay một lúc lâu mà vẫn không thắt được. Đây là lần đầu tiên cô thắt caravat cho người khác, kiên trì thử thêm mấy lần mà vẫn không được. Mà Trần Hiêu, vì để phối hợp với cô nên hơi khom lưng xuống, mãi không xong, cuối cùng anh cũng sốt ruột kêu lên: “Rốt cuộc cô có biết làm không vậy?”
Chung Diệc Tâm vốn rất nghiêm túc, cô không biết làm, nhưng chẳng phải cũng đang tập trung nghiên cứu hay sao? Đột nhiên anh hỏi bằng cái giọng mất kiên nhẫn như vậy, chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh lên đầu cô. Cô cũng không thèm nhẫn nại nữa, buộc cái caravat thành một nút lung tung, “Xong rồi, thế này đi!”
Trần Hiêu kéo cái caravat ra xem, vẻ mặt ngay lập tức lạnh tanh.
Như thế này?
“Cô thắt nơ bướm cho tôi đấy à?”, anh xụ mặt, hai ba thao tác đã cởi được cái nút thắt kia. Anh đang định đứng thẳng dậy thì Chung Diệc Tâm đột nhiên biến sắc, gương mặt chợt nhăn nhó. Cô giơ tay tóm lấy caravat của anh, quán tính khiến anh không thể không ngã vào người cô, cũng may là anh dùng tay chống được.
Trần Hiêu đang định chất vấn thì thấy Chung Diệc Tâm dùng tay trái che bụng, ngay lập tức anh hiểu ra, khuôn mặt hiện vẻ bối rối, anh nhỏ giọng hỏi: “Đau bụng à?”
Sắc mặt Chung Diệc Tâm tái nhợt, cô gật đầu. Vừa rồi, trong bụng như có một bàn tay ngoáy tròn, cơn đau ập đến bất thình lình, cô tóm lấy caravat của Trần Hiêu trong vô thức, việc xảy ra sau đó không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Trần Hiêu để mặc cô cầm lấy caravat, anh cố gắng hạ giọng, trong khoảng cách gần gũi, cô nghe mà cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, “Cô nằm yên trước đi, nhỡ cảm lạnh thì tại tôi hay tại cô hả?”
Trong lòng không phục, chẳng phải là vì cô thắt caravat cho anh hay sao? Đương nhiên là tại anh rồi.
Lại nhìn một cái, làm gì còn caravat nữa, cái nút cô vừa thắt xong đã bị anh tháo tung ra rồi. Cơ thể cô khó chịu, không thể lí trí như lúc bình thường, tính bướng bỉnh trẻ con lại bộc phát ra, cô chỉ vào caravat của Trần Hiêu và cất giọng khàn khàn, “Tôi thắt mãi mới được, sao anh lại làm thế?”
“Thế mà gọi là thắt caravat à? Tôi mà không tháo, làm sao mà đi ra ngoài được?”, anh nheo mắt nhìn cô, nói một cách rất hợp tình hợp lý.
Chung Diệc Tâm nhỏ giọng than thở, “Tôi cũng có biết đâu, đây là lần đầu tiên tôi thắt caravat cho người khác, anh lại đi đả kích tôi như thế…”
Cô cảm thấy bụng dễ chịu hơn nhiều, cơn đau ập đến bất thình lình cũng thật đúng lúc, dường như là để cô có thể kéo Trần Hiêu xuống vậy. Ngay sau đó, cơn đau dữ dội biến mất, làm cô hoài nghi không biết có phải mình bị ảo giác hay không.
Trần Hiêu nghe thấy thế thì hơi giật mình, ánh mắt dừng trên bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc caravat, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, đầu ngón tay mượt mà, trông rất sạch sẽ. Chính xác không phải là bàn tay đi phục vụ người khác.
Anh đang định nói chuyện thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra. Chung Diệc Thanh thò đầu vào, trong tay bưng một cái bát sứ, “Chị…”
Cậu còn chưa dứt lời thì đã thấy chị gái nhà mình và Trần Hiêu đang nằm trên giường, cô còn cầm caravat của người ta, cậu vừa vào đã thấy bầu không khí vô cùng xấu hổ rồi.
Chung Diệc Thanh xù lông, Chung Diệc Tâm xấu hổ cái gì chứ, cậu còn chưa nói gì đâu đấy. Sao hai người này không treo cái biển “Chớ làm phiền” ở ngoài cửa đi?
“Chị, tối rồi, chú ý một tẹo, em vừa mới lớn thôi đấy.”, cậu trừng mắt liếc Chung Diệc Tâm một cái, rồi xoay người định đi ra ngoài.
Chung Diệc Tâm nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trần Hiêu, cô có cảm giác rất mạnh là thằng nhóc kia hiểu lầm rồi, lại không nhịn được mà sẵng giọng với cái bóng lưng của cậu, “Phi lễ vật thị! Phi lễ vật ngôn[1]!”
Lúc này, cả người cô yếu xìu, eo mỏi lưng đau, hô câu kia lên chửng có chút khí thế mà lại thỏ thẻ, mềm nhũn như bùn đất sau mưa.
Chàng trai trẻ vốn đã ra ngoài rồi, lại tức giận thò đầu vào, cất giọng uể oải: “Phi lễ vật động[2]!”, nói xong liền đỏ mặt lủi nhanh như sóc, đóng cửa “rầm” một cái, chỉ để lại mùi cháo thơm thoang thoảng trong không khí.
Chung Diệc Tâm kêu than không ngừng, cô rầu rĩ nói: “Ơ kìa, mày phải để đồ ăn lại cho chị chứ.”
Cô lại nhìn người đàn ông nằm trên mình, vậy mà anh vẫn còn mặt mũi mà cười được. Chung Diệc Tâm bất mãn khẽ túm lấy caravat của anh. Trần Hiêu hơi nghiêng đầu, thoát khỏi sự khống chế trong nháy mắt, chiếc caravat nhẹ nhàng rơi xuống người cô.
Anh nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt đầy ngạo nghễ, “Thích đến thế thì cho cô đấy, nhân thể học thắt đi, đừng có mà lấy nơ bướm ra để trêu tức tôi.”
Chung Diệc Tâm cầm lấy chiếc caravat, lại nghe thấy anh hỏi, “Muốn ăn gì? Tôi đi bảo người ta làm cho cô.”
Anh đã đứng dậy, đứng bên cạnh giường chỉnh lại áo sống với vẻ mặt điềm nhiên, trận giằng co vừa rồi chỉ khiến áo vest của anh hơi xộc xệch một chút mà thôi. Nhìn hành động của anh, Chung Diệc Tâm biết anh phải đi rồi, trong lòng không vui, cô lẩm bẩm: “Muốn ăn lẩu, cả kem nữa.”
Trần Hiêu không khỏi nhíu mày, “Lẩu, kem ư? Tiểu thư à, nếu tôi nhớ không lầm, trong lúc này, cô không thể ăn mấy thứ đó được mà?”
“Ăn một chút không sao, còn có thể tăng tuần hoàn máu.”, Chung Diệc Tâm vùi đầu vào gối, cố ý không nhìn anh.
“À, thế sao? Được, vậy cô chờ chút, tôi hỏi cô tôi xem, nếu cô ấy bảo được, tôi sẽ bảo họ bê một nồi lẩu lên tận giường cho cô.”, dứt lời, anh làm bộ như định gọi điện thoại.
Chung Diệc Tâm nhớ cô anh là một vị chuyên gia sản phụ khoa, rất có tiếng tăm, khó lắm mới được bà ấy khám cho. Cô suy sụp trong tức khắc, ngồi dậy đưa tay cướp điện thoại, nhưng Trần Hiêu lại cố tình giơ cao tay lên, hoàn hảo tránh được sự tấn công của cô.
“Tôi không đau nữa, anh không cần gọi cho cô anh đâu!”. Cô khổ tâm quá, chuyến này đi ra ngoài đầy đọa mình không ít, thầm quyết định lúc về sẽ ăn cả đống đồ ngon, rồi rủ Triệu Cẩm Tranh đi làm thủy trị liệu[3] nữa. Thủy trị liệu thì không cần, nhưng ngay cả đồ ăn ngon cũng không cho ư?
Quá là vô nhân đạo.
Trần Hiêu cười lạnh, “Tôi thấy cô lành bệnh là quên đau, thèm đòn thật rồi.”
Chung Diệc Tâm im lặng không nói, sao cô không biết bản thân mình tùy hứng chứ, nhưng hiện tại cô cảm thấy Trần Hiêu dùng giọng điệu đó để nói với cô, vừa lạnh lùng lại vừa thân thiết.
Giống như trước đây, cô có thói quen chui đầu vào trong chăn, đang ngủ lại tỉnh vì ngộp thở, không biết đã bị bà ngoại mắng bao nhiêu lần. Mỗi lần cô ngủ, bà ngoại đều phải vào kiểm tra, vừa kéo chăn ra cho cô vừa mắng: “Chung Diệc Tâm không nghe lời gì cả, phải đánh đòn mới được.”
Giọng điệu giống hệt Trần Hiêu.
Lần nào bà ngoại cũng nói như vậy, nhưng xót cô nên chẳng bao giờ ra tay cả, vì thế, tật xấu này của Chung Diệc Tâm vẫn không thể sửa được. Đến giờ, cô cứ nằm xuống giường là vùi đầu vào trong chăn.
“Thôi được rồi, tôi không đánh, cô cũng đừng mong được ăn lẩu, ngoan ngoãn ăn cháo đi.”, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, anh đi ra cửa được hai bước, như nhớ đến chuyện gì đó, bèn quay đầu lại nói với cô, “Tôi hẹn lịch trước, cô đến để cô tôi khám cho xem thế nào.”
Mấy năm nay, Chung Diệc Tâm đã khám qua không ít bác sĩ, Tây y, Trung y đủ cả, đều là những bác sĩ giỏi trong ngành. Ai cũng nói không có vấn đề gì cả, còn nói một câu kinh điển “Kết hôn là khỏi thôi!”, sau đó đều mỉm cười một cách ý nhị. Lúc đó cô nghĩ, sau này kết hôn rồi mà vẫn không khỏi, nhất định cô sẽ ném thẳng mấy lời đó vào mặt đám bác sĩ kia.
Lớn lên thêm một chút, dưới sự phổ cập khoa học của Triệu Cẩm Tranh, rốt cuộc cô cũng hiểu, câu nói ấy có ngầm ý là – sinh con xong là sẽ khỏi thôi.
Nếu ngày mai thật sự đi gặp cô của Trần Hiêu, khó tránh khỏi sẽ bị hỏi mấy vấn đề riêng tư, da đầu thoáng run lên, cô nói: “Tôi không muốn đi.”
Nhưng mà Trần Hiêu đã gọi điện rồi, thậm chí còn đang nói chuyện với đối phương. Được đôi ba câu ngắn ngủi xong, anh liền kết thúc cuộc trò chuyện rồi cất giọng lãnh đạm, “Hẹn xong thời gian rồi, hai rưỡi chiều mai, cô đi hay không thì tùy.”
Xem ra lần này không tránh được rồi, cô buồn bực nghĩ.
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi có việc phải đi rồi.”, ngay sau đây, anh phải tham dự một buổi xã giao, trợ lý Dương Thăng còn đang chờ anh trong xe, anh giơ tay xem đồng hồ, đã muộn mất một lúc rồi.
Chung Diệc Tâm rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Trần Hiêu giúp cô tắt đèn bàn, đi ra cửa, do dự một chút rồi lại nói với cô: “Tôi vừa tiếp quản công ty nên tiếp sau đây sẽ rất bận, tôi sẽ không về Cửu Khê Biệt Uyển ở, có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”
Cô không nói gì, nhưng trong lòng thì lại nghĩ: Có việc gì thì gọi điện, vậy nếu không có việc gì thì sao? Hơn nữa, thế nào mới là có việc?
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, xung quanh lại yên tĩnh như trước. Cô nằm một lát rồi vào nhà vệ sinh, lúc quay về, đứng ngoài cửa nhìn vào, đột nhiên cô cảm thấy quá trống trải, quạnh quẽ, thật muốn tìm ai đó để nói chuyện phiếm.
Cô chợt nghĩ: Đúng! Chẳng phải Chung Diệc Thanh ở nhà sao!
Nhưng khi cô gọi người giúp việc lại hỏi thì mới biết, cậu ra ngoài rồi.
Lúc Chung Diệc Thanh trả bát cháo còn nguyên lại cho người giúp việc, cậu còn ấu trĩ dặn một câu: “Sau này tôi sẽ không đưa cơm cho Chung Diệc Tâm nữa, các chị cũng không phải đưa.”, sau đó liền đeo balo lên rồi bỏ đi.
Với sự hiểu biết của cô về cậu ấy, thì tên “trạch nam” này đến hơn năm mươi phần trăm là ra quán net chơi game rồi.
Người giúp việc trong nhà đều không nhịn được cười, “Cậu ghen đấy, cô dỗ dành một chút là được rồi.”
Chung Diệc Tâm rơi vào thế dở khóc dở cười. Cô ngồi xuống ghế ngoài phòng khách chậm chạp ăn hết một bát cháo. Lấy điện thoại gọi cho Chung Diệc Thanh, chuông đổ mấy hồi vẫn không có ai bắt máy, một lát sau, cô gửi một tin nhắn Wechat: Muốn dỗ chị hay mắng chị? Dỗ chị thì nhanh nhanh một chút, mắng chị thì miễn bàn.
Chung Diệc Tâm bị cậu chọc cười, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt phụng phịu đáng yêu của Chung Diệc Thanh lúc nhận được tin nhắn. Thằng nhóc thối này, không biết có phải bị đám người trên mạng ru cho say rồi hay không, mà càng ngày càng bị chứng bệnh ngôi sao, đuôi vểnh tít lên trời rồi.
Đáng tiếc, cô chẳng phải “fan chị gái” của cậu, cô là chị gái xịn, thi hành “nguyên tắc sắt đá”, tuyệt đối không chiều theo ý cậu, mà phải xem tâm trạng của mình. Nghĩ vậy, Chung Diệc Tâm có chút băn khoăn, việc Chung Diệc Thanh gặp vận may trên mạng như vậy, chưa biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Nhà họ Chung phát triển sản nghiệp trên nền tảng văn hóa, với giới giải trí không thể nói là không thân cận. Sống trong giới thượng lưu, mỗi khi tham gia những bữa tiệc xã giao, lúc nào cô cũng có thể nghe được những chuyện chướng tai gai mắt về làng giải trí.
Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi chưa bao giờ có suy nghĩ muốn cho hai con vào giới giải trí. Thậm chí, dù họ chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, nhưng Chung Diệc Tâm biết họ vẫn thầm phản đối.
Thật ra, dựa vào bối cảnh và tài nguyên của nhà họ Chung, nếu muốn lăng xê một người thì cực kỳ dễ dàng, ngược lại, muốn Chung Diệc Thanh biến mất khỏi thế giới mạng cũng không phải chuyện khó khăn.
Ví dụ như trường hợp của cô. Năm mười chín tuổi, Chung Diệc Tâm giành được chiến thắng tại cuộc thi âm nhạc quốc tế Tchaikovsky[4]. Sau đó, cô có cơ hội được hợp tác cùng nhạc trưởng nổi tiếng Simon Rattle của dàn nhạc Berlin Philharmonic, nhưng vào đêm biểu diễn, vì lý do cá nhân của cô mà tạo thành một sự cố nghiêm trọng, màn trình diễn buộc phải cắt bỏ.
Sau khi cô thành danh, truyền thông trong nước đều bày tỏ sự hứng thú với nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp và tài hoa hơn người, họ đào ra được gia thế của cô, dùng đủ loại mĩ từ để ca ngợi thành tựu của cô. Nhưng sau buổi biểu diễn thất bại, họ cảm thấy tiếc nuối, đồng thời cũng cho ra vô vàn những tựa báo giật gân thu hút công chúng, chẳng hạn như: “Đêm nay, dưới bầu trời Boston, một ngôi sao trẻ đã rơi xuống!”. Đây là tựa đề cô thích nhất, vì ít ra còn khen cô trẻ.
Cho dù âm nhạc cổ điển không được quá nhiều công chúng trong nước đón nhận, nhưng gia thế hoành tráng và những tựa đề hấp dẫn vẫn khiến họ chú ý tới. Khi đó, nhà họ Chung đã nhanh chóng khởi động phòng quan hệ công chúng, chỉ trong một thời gian ngắn đã dập được hết tất cả các tin tức liên quan, theo thời gian, câu chuyện cũng dần lắng xuống.
Chung Diệc Tâm về phòng, nằm trên giường mà mãi vẫn không yên giấc. Cô mở cửa sổ trò chuyện với Lương Tễ Thần, suy tư một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, gửi cho anh ta một tin nhắn.
Sư huynh, ngày mai có rảnh không?
***
[1][2] Đầy đủ 4 câu: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động – Nghĩa là: Không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy
[3] Thủy trị liệu hay thủy liệu pháp là quá trình sử dụng nước để điều trị bệnh và duy trì sức khỏe
[4] Cuộc thi âm nhạc quốc tế Tchaikovsky là một cuộc thi âm nhạc cổ điển được tổ chức bốn năm một lần tại Moscow Nga cho nghệ sĩ piano, violin, và cello.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...