Ly Yên Minh nơi nào còn có tâm tình để ý tới Linh Thứu trêu chọc, nhìn sư phụ của cmình có chút không thể tin tưởng thốt lên.
"Sư phụ ngài...!Ta...!Nàng..."
Lời còn chưa nói hết, đầu liền bị Tuyết Tế gõ mạnh một cái.
"Tiểu tử thúi, nàng cái gì nàng, gọi sư tổ!"
Ly Yên Minh vẫn là không cách nào tiếp thu nhìn Linh Thứu với Tuyết Tế, tuy rằng nàng đánh bại hắn không sai, nhưng muốn một đại nam nhân như hắn gọi một nữ nhân so với mình còn nhỏ hơn là sư tổ sao?
Nhưng cuối cùng Ly Yên Minh vẫn là chịu khuất phục dưới con mắt cưỡng bước của sư phụ mình, rầu rĩ hô lên.
"Sư..., tổ."
Hô xong, Ly Yên Minh hít một hơi thật sâu, ân tình của sư phụ lớn hơn trời, hắn gọi còn không được sao, chỉ là không biết sư phụ đến cùng có ý định gì, lẽ nào lần này lại là vì chơi cho vui nữa sao?
Linh Thứu cười cười, buông ra ràng buộc đối với Ly Yên Minh: "Đồ tôn a, vậy Thiên Sát này?"
Ly Yên Minh vừa nghe ngữ khí của Linh Thứu liền biết nàng có ý gì, liếc nhìn sư phụ Tuyết Tế, lần thứ hai nhắm mắt lại, trong lòng đọc thầm, sư phụ ân tình lớn hơn trời, sư phụ nói cái gì, chính là cái đó.
"Cho ngươi."
Ly Yên Minh mới vừa nói xong, Tuyết Tế lập tức cười híp mắt nói bổ sung.
"Sư phụ, đó là Yên minh hiếu thuận ngươi, ngươi cứ việc cầm đi là được, không cần khách khí!"
Thiên Sát này vốn là hắn tẻ nhạt quá mới xây dựng lên, tuy sau đó cho Yên Minh, thế nhưng hắn vẫn là Thiên Sát lão chủ nhân a.
Linh thứ liền nói với Tuyết Tế hẹn lần sau sẽ gặp mặt.
Liền giao hết thảy cho Thiệu Lỗi xử lý hết thảy....
Linh Thứu trở lại Thái tử phủ thì sắc trời đã dần sáng, nhìn trên giường Mộ Hàn vẫn ngủ say, Linh Thứu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống sau, Linh Thứu xoay người về hướng Lãnh Mộ Hàn.
Nàng là thật không có nghĩ đến, đường đường người sáng lập Thánh Linh điện dĩ nhiên lại lén lút thành lập một tổ chức đối lập với Thánh Linh điện, Thiên Sát, càng ở ngoài Thánh Linh điện thu đệ tử, chánh cùng tà, lão đều dính tới.
Bất quá nàng cũng không quản bọn họ muốn làm gì, nàng chỉ cần có thể giúp được Mộ Hàn liền được rồi, nhìn khuôn mặt Mộ Hàn say ngủ, Linh Thứu cười cười, tâm tình rất tốt ở trên mặt Mộ Hàn hôn một cái, nhưng mà không biết, Lãnh Mộ Hàn căn bản không có ngủ.
Hắn từ lúc nàng đi ra ngoài, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng bên người không có nàng, mất đi hơi thở của nàng, hắn thật sự rất khó đi vào ngủ nữa.
Hơn hai canh giờ sau, hắn liền chỉ nhắm lại hai mắt, sau đó chờ nàng trở về, mãi đến khi cảm giác được hơi thở của nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mới yên ổn lại.
Trên mặt xúc cảm mềm mại làm cho Lãnh Mộ Hàn mở mắt ra, cười nói.
"Tỉnh rồi sao?"
Linh Thứu đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng là nở nụ cười.
"Ừm, có phải là ta đem chàng đánh thức không, chàng ngủ tiếp đi, còn có thể ngủ thêm một chút, đợi đến giờ ta gọi chàng."
Lãnh Mộ Hàn đưa tay để Linh Thứu gối lên trên cánh tay hắn, một tay kia cũng vòng lấy nàng, đưa nàng ôm vào người.
"Không được, để ta ôm nàng một cái."
Lưu luyến ngữi lấy mùi hương của Linh Thứu, nàng như một cơn mê, đều làm cho hắn không cách nào tự kiềm chế thâm nhập trong đó.
Linh Thứu ôm lấy Lãnh Mộ Hàn, hướng về trong ngực của hắn cọ cọ, thật sự hi vọng tất cả mọi chuyện có thể nhanh lên một chút bình định xuống.
Mãi đến tận Lãnh Mộ Hàn đứng dậy đi lâm triều, Thiệu Lỗi mới tìm đến, hắn vốn là không phải người có thể giấu được bí mật gì, lập tức biết nhiều thứ như vậy, mà những điều này rõ ràng lại không thể nói ra ngoài, hắn trong lòng thật hoảng a.
"Làm sao? Sợ ta giết người diệt khẩu?" Nhìn Thiệu Lỗi một mình ở nơi đó xoắn xuýt, Linh Thứu không khỏi lên tiếng trêu ghẹo.
Thiệu Lỗi xẹp xẹp miệng.
"Ta chính là không hiểu ngươi rõ ràng là thiên tài, tại sao bị truyền thành phế vâth."
Linh Thứu cười cười.
"Ngươi nếu là thật không nghĩ đến làm chính sự đi."
"Hả? Ba đại tổ chức sát thủ, chúng ta không phải đã thu hai cái rồi sao? Đem tổ chức đứng hàng thứ ba thu không phải là được sao?" Thiệu Lỗi bây giờ nói những lời này giống như nói chuyện đương nhiên vậy.
Linh Thứu nhíu mày.
"Ngươi sẽ không cảm thấy chúng ta liền thu chút tổ chức sát thủ là xong rồi chứ?"
"Vậy chúng ta còn phải làm gì?" Thiệu Lỗi vừa nghe, ngay lập tức hưng phấn, hắn đã ra một kết luận, theo Bắc Ảnh Linh Thứu, chắc chắn có thịt ăn.
Linh Thứu nhìn Thiệu Lỗi vẫy vẫy tay, để hắn đi lại đây.
"Vương thục phi có một đệ đệ ngươi biết không?"
"Ân, biết." Thiệu Lỗi nhíu mày lại, người kia ai lại không biết, quả thực chính là một tên bại hoại, mà tỷ tỷ của hắn lại rất được hoàng thượng sủng ái.
Muốn nói Hoàng thượng hoàn toàn không biết chuyện của Vương Xương đó là không thể, chỉ có thể nói hắn quá sủng ái Vương thục phi, vì lẽ đó cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Bất quá, ta nghe nói hắn bị người phế bỏ tay! Lại là một nữ nhân!" Thiệu Lỗi lại nói.
"Hiện tại, Vương thục phi nhất định là tìm nữ nhân kia tìm muốn điên rồi đi." Linh Thứu cười nói.
Thiệu Lỗi chà xát hai vai, hắn thế nào cảm giác Bắc Ảnh Linh Thứu cười đến nham hiểm như vậy.
"Ta muốn ngươi dựa vào danh nghĩa của Mộ Hàn, đem hắn hẹn ra ngoài, sau đó..."
Buổi trưa, Thiệu Lỗi sớm đã liên hệ Vương Xương hẹn hắn ở Nguyệt Hoa lâu, Vương Xương đã muộn nửa canh giờ.
Dựa vào tính tình ngày xưa của Thiệu Lỗi sợ là đã sớm muốn phát hỏa, bất quá nghĩ đến kế sách của Linh Thứu, tâm tình của hắn là tốt đến để hắn chờ thêm nữa canh giờ hắn đều sẽ không tức giận.
Vương Xương vừa đến đã có mấy người hộ vệ đều là đấu khí trung cấp đi theo, Thiệu Lỗi nhìn hắn khách khí cười nói.
"Vương quốc cữu đến rồi."
Tuy rằng đối thoại như vậy Thiệu Lỗi nói có chút đông cứng, thế nhưng Bắc Ảnh Linh Thứu đã nói, nếu là hắn muốn trở thành trợ thủ đắc lực của chủ nhân, nhất định phải học những thứ này.
Trước đây hắn xem thường bộ dáng này của Thiệu Ngôn, cảm thấy Thiệu Ngôn quá mức làm ra vẻ, bất quá bây giờ chính mình làm, ngẫm lại sắp sửa đạt đến mục đích, trong lòng sảng khoái cực kỳ, bất kể hắn giả vờ cỡ nào, nhìn người khác đều như kẻ ngu si, bởi vì vài câu của ngươi mà rơi vào bẫy của ngươi, ha ha, hắn nghĩ vẫn là cực kỳ vui vẻ a!
Liền ngay cả Thiệu Lỗi chính mình cũng không có phát hiện, hắn đã bị Linh Thứu mang hỏng rồi còn không biết.
"Hừ." Vương Xương một cánh tay đã trống không, bất quá tì khí lại vẫn như trước, sự hung hăng một chút cũng không giảm.
"Chủ nhân ngươi đâu?"
Không phải hắn không đem Lãnh Mộ Hàn để ở trong mắt, nếu là phía trước, hắn nịnh bợ Lãnh Mộ Hàn còn không kịp.
Bất quá hiện tại sao, hoàng thượng tỷ phu sủng ái nhất chính là tỷ tỷ của hắn, tương lai ngôi vị hoàng đế tự nhiên cũng sẽ truyền cho nhi tử của tỷ tỷ, cháu trai của hắn Lãnh Thượng Phi, mà Lãnh Mộ Hàn ở trong mắt hắn đã thành một Thái tử bị phế không khác gì mấy.
Thiệu Lỗi đối mặt Vương Xương như vậy, không một chút nào tức giận: "Vương quốc cữu xin chờ chốc lát, Thái tử mới đến, chỉ là người đột nhiên có chút việc gấp muốn đi xử lý một chút."
Thiệu Lỗi nói, nhìn thấy ngoài cửa sổ Linh Thứu che mặt đã tiến vào Nguyệt Hoa lâu, đáy mắt lóe qua một chút ý cười.
Quả nhiên, Vương Xương vừa nghe Lãnh Mộ Hàn đi xử lý việc khác, tâm tình liền khó chịu, mặc dù là hắn có việc gấp, nhưng để hắn chờ một phế Thái tử, có thể sao?
"HA! Chủ nhân ngươi cũng thật là bận rộn, bất quá bổn gia cũng rất bận, đi!" Nói, đứng dậy liền muốn mang người đi.
Thiệu Lỗi giả ý muốn lưu giữ hắn lại, mở cửa, Vương Xương liền nghe đến dưới lầu có một âm thanh của nữ tử, thanh âm kia rất là êm tai, bất quá, làm sao có chút quen tai thế?
Bản năng hướng về dưới lầu nhìn lại, nữ nhân kia không phải là người làm đánh đứt cánh tay của hắn sao!
Vương Xương cắn răng, rốt cục để hắn tìm được nàng rồi! Hộ vệ của hắn đều đổi thành đấu khí trung cấp, lần này, hắn muốn nàng chắp cánh cũng khó bay!
Thiệu Lỗi nhìn trong mắt Vương Xương đầy thù hận, đúng lúc nhắc nhở hắn hoàn hồn.
"Vương quốc cữu?"
Vương Xương liếc nhìn Thiệu Lỗi một chút, nhìn Linh Thứu cao giọng nói.
"Mỹ nhân, đã lâu không gặp a!"
Linh Thứu nghe vậy quay đầu lại, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
"Hừ! Lần này xem ngươi chạy trốn nơi nào! Người đến, cho ta bắt sống!" Vương Xương nói xong liền đối vớia hộ vệ bên cạnh phân phó.
Hộ vệ cùng tiến lên, Linh Thứu cũng không cùng bọn họ chính diện đối đầu, mà là tông cửa xông ra.
"Lại còn muốn chạy trốn? Còn không mau đuổi theo!" Vương Xương đối với hộ vệ quát, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiệu Lỗi, Thiệu Lỗi hắn là biết đến, một trong những hộ vệ bên cạnh Lãnh Mộ Hàn, từng người đều là cao thủ.
"Ngươi cũng đuổi theo cho ta! Nếu giúp ta bắt được nàng, ta sẽ chờ chủ nhân nhà ngươi!"
Vương Xương nói tới giống như đang ban ân vậy, nhưng không biết trong lòng Thiệu Lỗi đều đem hắn kinh bỉ tới cỡ nào, đồng thời kính phục biện pháp mượn đao giết người này của Linh Thứu thực sự là quá hay! Mặc kệ cuối cùng là ai loại trừ ai, đối với chủ nhân đều là có lợi mà vô hại.
Thiệu Lỗi đáp lại, sau đó cùng đuổi theo, rất nhanh đuổi theo những hộ vệ kia.
Thiệu Lỗi với mấy tên hộ vệ ở trên đường liền đuổi theo một cô nương, người qua đường dồn dập tách ra, miễn cho ngộ thương chính mình.
Mãi đến tận đuổi tới một góc vắng vẻ, mấy người chỉ thấy Linh Thứu nhanh chóng bay qua tường viện một toà phủ.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, muốn tiếp tục đuổi theo bay vào, Thiệu Lỗi ngăn cản bọn họ lại: "Aizz, chờ chút, ta thế nào cảm giác nơi này nhìn quen mắt như vậy?"
Mấy tên hộ vệ nhìn nhau, lại muốn nhảy vào, Thiệu Lỗi lại là kêu bọn hắn lại.
"Ah, đúng đúng, ta nghĩ ra rồi, nơi này là phủ của nhị hoàng tử! Các ngươi nếu như đi vào bị cho là thích khách thì làm sao bây giờ!"
"Phủ Nhị hoàng tử?" Một người trong đó bật thốt lên nói, sau đó chỉ huy những người khác: "Mấy người các ngươi ở đây bảo vệ, chúng ta đi nhìn."
Nhìn mấy chữ lớn 'Phủ Nhị Hoàng tử.' Thình lình xuất hiện ở trước mặt, mấy người nhìn đoạn đường này, cũng thật là! Thời điểm vừa nãy đuổi theo quá chuyên tâm cũng không chú ý đến.
"Cái gì! Phủ Nhị hoàng tử?!" Vương Xương nghe được mấy người báo lại vỗ bàn liền đứng lên.
"Nhị công tử bớt giận, có thể nữ nhân kia chỉ là hoảng hốt không có đường đi, liền đi nhầm vào phủ nhị hoàng tử mà thôi?" Một người trong đó vẫn tính có chút tỉnh táo giúp Vương Xương phân tích.
Thiệu Lỗi chuyển động con ngươi, sau đó lắc lắc đầu, xua tay chen miệng nói.
"Không đúng không đúng, ta xem không giống, nếu như hoảng loạn không còn đường trốn, nhiều đường như vậy nàng không chạy, lại chạy đến nơi hẻo lánh vào nhị hoàng tử phủ? Phủ của nhị hoàng tử cách chổ này khoảng cách xa cở nào?"
Thiệu Lỗi thấy Vương Xương đang suy tư lại không ngừng cố gắng.
"Hơn nữa phủ nhị hoàng tử đề phòng nghiêm ngặt, lúc các ngươi trông coi ở bên ngoài, có nghe thấy bên trong có động tĩnh sao? Có nghe bên trong báo bắt thích khách sao?"
Vương Xương mặt âm trầm không ít.
"Bất quá không biết vương quốc cữu với nữ nhân kia có mâu thuẫn gì? Vì sao..." Thiệu Lỗi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Vương Xương.
"Vì sao? Hừ! Tay của ta chính là nàng phế! Ngươi nói đi! Ta không bắt được nàng, mạnh mẽ dày vò nàng,....!ta, ta liền không gọi là Vương Xương!" Thời điểm hắn nói sắc mặt dữ tợn vạn phần.
Thiệu Lỗi tiếp tục thêm mắm dặm muối.
"Thật sự? Quá đáng như vậy! Bất quá...!Một nữ nhân dám đối với Vương quốc cữu như vậy? Sẽ không phải là người cùng Nhị hoàng tử trước đây có gì xung đột chứ? Nữ nhân kia có thể hay không là hắn ta cố ý phái người đến hại người, sau đó..." Vừa nói vừa như đồng tình nhìn Vương Xương một chút.
—-O—-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...