" Anh Trần?"
Giọng nói của một cô gái vang lên từ phía sau
Hai người Trần Châu và Hứa Trung cùng xoay đầu lại.
Trí nhớ của anh không kém, liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là cô gái lần trước bị thương ở chân.
Người con gái có khuôn mặt trái xoan, mắt to, miệng nhỏ, là một gương mặt đẹp tiêu chuẩn.
" Đến đây mua đồ sao?" Trần Châu hỏi.
" Không phải, đây là siêu thị nhỏ do bố tôi mở." Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng nói.
" Ừ."
Hứa Trung bất động thanh sắc chạm vào cánh tay Trần Châu, trong mắt mang theo một tia trêu chọc rõ ràng.
" Anh Châu, là người quen sao?"
Trần Châu dùng ánh mắt cảnh cáo Hứa Trung, " Không phải việc của cậu."
Hứa Trung sờ sờ mũi, cười cười không cho là đúng.
" Anh Trần, thật là trùng hợp." Đường Thanh Thanh khuôn mặt tươi cười đi về phía bọn họ, cũng không ngại ngùng mà trực tiếp ngồi ở phía đối diện.
Về đề tài này, Trần Châu không muốn cùng cô ấy nói chuyện, chỉ là tuỳ ý ừ một tiếng cũng không để ý phản ứng của Đường Thanh Thanh mà cúi đầu tiếp tục ăn mì.
" Mọi người ăn mì gói vào bữa tối." Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc.
Hứa Trung cười cười, "Không thể sao?"
" Cũng không phải, chính là mì gói không có quá nhiều dinh dưỡng, hơn nữa ăn mì gói nhiều, đối với thân thể cũng không tốt, vẫn là nên ăn cơm nhiều hơn, ăn mì ít sẽ tốt hơn..."
Hứa Trung giống như là nghe được chuyện gì đó thú vị, liền nở nụ cười.
Vào lúc họ đói, có cái gì mà không ăn, có những thứ mà người bình thường căn bản không có biện pháp nuốt xuống, bọn họ đều có thể mặt không đổi sắc mà ăn, chỉ ăn được ăn no, ở đâu còn lo lắng cái gì có dinh dưỡng hay không.
Đường Thanh Thanh bị tiếng cười của Hứa Trung làm cho bất ngờ, cô là một người học về dinh dưỡng, cho nên trong lúc nhất thời bệnh nghề nghiệp lại phát tác, cũng không biết có phải là mình nói cái gì sai hay không.
" Tôi... Có phải tôi nói sai cái gì không..."
Hứa Trung hướng về phía cô ấy xua xua tay, " Không có, không có, cô không có nói sai, chỉ là lâu lắm rồi không có nghe những lời như vậy, cho nên có một chút không khống chế được."
Đường Thanh Thanh có chút xấu hổ, ngại ngùng cười cười.
Trần Châu ăn mấy miếng liền đem bát mì ăn xong, sau đó tuỳ tay đem bát mì ném vào thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Trung.
Hứa Trung nhận được ánh mắt của Trần Châu, nhanh chóng nghiêm túc cúi đầu ăn mì.
"Anh Trần, chuyện lần trước, tôi còn chưa có cảm ơn anh thật tốt."
"Không có gì phải cảm ơn, tiện đường mà thôi."
" Cũng không thể nói như vậy, tóm lại nếu ngày đó không gặp được anh, tôi khẳng định là xong đời."
Hứa Trung tuy rằng vẫn đang ăn mì, nhưng mà lỗ tai của anh quả thực vẫn đang nhàn rỗi, cái nên nghe hay không nên nghe một chữ anh cũng không có bỏ xót.
Đại khái là anh Châu giúp đỡ cô gái xinh đẹp này, cô ấy muốn cảm ơn anh ấy.
" Anh Trần, không bằng tôi mời anh bữa cơm, coi như cảm ơn anh."
"Không cần."
Trần Châu cự tuyệt thẳng thắn, Đường Thanh Thanh không tránh khỏi có chút mất mát.
Hứa Trung nhìn thoáng qua Đường Thanh Thanh, quả thật là một mỹ nhân, ngay cả khi không vui mà trông cũng rất đẹp.
Đang mải suy nghĩ, không biết vì cái gì mà trong đầu Hứa Trung lại hiện lên hình dáng của một cô gái nhỏ.
Với tính tình của cô bé ấy, không chừng mất mát là cái gì cũng không biết nữa.
Nghĩ đến đây, anh liền nở nụ cười.
Hứa Trung cười, Trần Châu và Đường Thanh Thanh đồng thời nhìn về phía anh ấy, Đường Thanh Thanh sắc mặt vốn không vui trong nháy mắt trở nên khó coi.
Anh ta bởi vì thấy cô bị cự tuyệt, cho nên cười nhạo cô sao?
Hứa Trung vừa nhìn thấy biểu tình trên mặt của cô thì biết là cô đã hiểu lầm.
" Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không phải là cười nhạo cô đâu, thật đấy."
Đường Thanh Thanh nghi ngờ nhìn Hứa Trung.
" Thật mà, tôi là một người chưa bao giờ nói dối, đúng không, anh Châu?"
Trần Châu lúc này đang châm lửa điếu thuốc lá ngậm ở trên miệng, rít một hơi xong rồi mới mở miệng.
" Ừ."
Một lời giải thích này của Trần Châu mới làm cho Đường Thanh Thanh cảm thấy tin tưởng, sắc mặt cũng tốt hơn.
" Anh Châu, cho em xin điếu thuốc."
Hứa Trung nhìn thấy Trần Châu hút thuốc, không khỏi có chút thấy thèm.
Trần Châu liếc mắt nhìn cậu ta, " Ăn mì của cậu đi."
Hứa Trung, "........."
Ngay vào lúc này, bên trên đường lớn truyền đến tiếng đạp xe đạp, không lâu sau đó, hai cô gái đạp xe đạp lướt qua.
Giang Lộc liếc mắt một cái liền thấy được Trần Châu đang ngồi ở cửa siêu thị, anh đang cầm điếu thuốc mà hút, người ngồi bên cạnh anh lúc này là Hứa Trung, còn người ngồi phía đối diện chính là Đường Thanh Thanh.
Khuôn mặt Đường Thanh Thanh lúc này đang tươi cười nhìn Trần Châu, cũng không biết là cười cái gì, chỉ là, nhìn thấy nụ cười này của cô ấy khiến trong lòng Giang Lộc có chút không thoải mái.
Giang Lộc theo bản năng liền bóp phanh lại, dừng xe ở ven đường, Kim Quất cũng dừng lại theo cô.
" Nai con, tan học sao?" Hứa Trung hướng về phía Giang Lộc vẫy vẫy tay.
Ánh mắt của Hứa Trung dừng ở người bên cạnh Giang Lộc là Kim Quất, nha đầu kia từ đầu đến cưới đều không có nhìn anh lấy một lần.
" Đúng vậy." Giang Lộc cười cười với anh ta, sau đó đem xe đạp đi đến trước cửa siêu thị.
" Kim Quất, ngẩn người làm gì vậy, lại đây đi." Giang Lộc nhìn Kim Quất lúc này vẫn còn đứng ở ven đường.
Kim Quất cúi đầu đá mấy viên sỏi trên mặt đất, " Ừ, tới đây."
Kim Quất đem xe đạp dựng ở bên cạnh xe của Giang Lộc, rồi đi về phía mấy người kia.
Hứa Trung nhìn Kim Quất, sau đó vỗ vỗ vị trí ngay bên cạnh mình.
" Quả Quýt nhỏ, chỗ này."
Lời này vừa thốt ra, cả Kim Quất và Giang Lộc đều sửng sốt.
Quả Quýt nhỏ?
Giang Lộc nhìn chằm chằm Hứa Trung, " Anh kêu cậu ấy là gì?"
" Quả Quýt nhỏ....." Hứa Trung đang nói, thình lình bị Kim Quất đi từ phía sau tới đánh vào đầu.
" Anh im đi. "
Kim Quất ngồi ở bên cạnh Giang Lộc, Giang Lộc nhìn cô, " Hai người từ khi nào mà lại thân thiết như vậy?"
" Mình không biết anh ta." Kim Quất mặt không chút cảm xúc nói.
Giang Lộc ngồi ở bên cạnh Trần Châu, Kim Quất không ngồi vào chỗ bên cạnh Hứa Trung mà trực tiếp ngồi ở bên cạnh Giang Lộc.
Hứa Trung nhìn thoáng qua Kim Quất, " Không thân tôi có thể cho em..."
Lời nói còn chưa nói xong, ánh mắt Kim Quất đã đảo tới, Hứa Trung hậm hực ngậm miệng lại, cúi đầu ăn mì.
Ở đối diện Đường Thanh Thanh đang đánh giá Giang Lộc, Giang Lộc cũng không né tránh mà trực tiếp đón nhận.
Bốn mắt nhìn nhau, nghi hoặc trong mắt Đường Thanh Thanh bị cô thu vào hết, trừ bỏ nghi hoặc, còn có tìm tòi nghiên cứu.
Thấy Giang Lộc không hề né tránh mà nhìn lại mình, vốn dĩ cô nhìn người ta trước, lại bị người ta bắt được, Đường Thanh Thanh đành ngượng ngùng dời ánh mắt đi.
Đường Thanh Thanh nhìn Giang Lộc, cô cảm thấy cô bé này đặc biệt quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào. Đường Thanh Thanh suy nghĩ một lát, liền nhớ ra.
Cách đây mấy hôm vào lúc cô trở về, ở ven đường liền bắt gặp cô bé này, lúc ấy cô bé đi xe đạp phóng qua bên người mình, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, ánh mắt cô bé hôm đó nhìn cô không hề vui vẻ.
Chính là cô cùng cô bé này không quen biết, không thể nào không đầu không đuôi mà đắc tội với người ta được chứ.
" Xin chào, tôi tên là Đường Thanh Thanh." Đường Thanh Thanh cười nói.
Giang Lộc liếc nhìn cô ấy một cái, " Giang Lộc."
" Kim Quất." Giang Lộc thấy Đường Thanh Thanh nhìn về phía chính mình, mặt không biểu tình trả lời.
Giang Lộc nhìn thoáng qua Hứa Trung đang ăn mì gói, liền quay đầu nhìn về phía Trần Châu.
" Chú cũng ăn mì gói?"
" Ừ."
" Vậy chú còn ăn cơm tối không?" Cô nghiêng đầu tiếp tục hỏi Trần Châu.
Trần Châu búng búng điều thuốc, " Làm sao vậy?"
" Nếu chú không nấu cơm tối, thì cháu ăn cái gì?"
Nghe vậy, Đường Thanh Thanh liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người họ là có quan hệ gì?
" Anh Trần, hai người là?"
"Hàng xóm."
Giang Lộc bĩu môi, trả lời một cách dứt khoát.
" Chú có còn nấu cơm chiều hay không?" Cô tiếp tục hỏi.
Trần Châu không trả lời.
" Được rồi, cơm tối hôm nay cháu cũng ăn mì gói, Kim Quất, đi cùng với tớ đi mua mì..."
"Trở lại." Trần Châu đột ngột mở miệng.
Thấy anh đứng dậy, khoé miệng Giang Lộc lộ ra tia cười giảo hoạt, đứng dậy đi theo.
" Cháu muốn ăn thịt."
" Không được kén chọn." Trần Châu nói xong liền hướng về phía trước đi.
Giang Lộc cười hì hì đi theo, cô liếc mắt nhìn xung quanh, không có nhìn thấy xe máy của Trần Châu.
" Chú không đi xe máy sao?"
" Gần như vậy thì cần gì phải đi xe?"
Giang Lộc tươi cười sáng lạn, cô dùng sức vỗ vỗ xe đạp của mình.
" Đến đây, để cháu đèo chú."
Vừa dứt lời, liền nhận được một đạo ánh mắt áp bức đưa tới.
" Em nói cái gì?" Trần Châu giật giật môi.
Đồng tử Giang Lộc đảo quanh một vòng, lúng túng trả lời, " Không có gì, không có gì."
Trần Châu đi về phía cô, " Ra đằng sau đi."
" Chú đèo cháu?"
" Nếu không tôi còn có thể trông cậy vào việc em chở tôi sao?"
Giang Lộc cười nịnh nọt, đem đầu xe đạp giao cho Trần Châu, lui về phía sau.
" Của chú của chú."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...