Lúc Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi chạy hết tốc lực, gió âm phả vào mặt, từ trong miệng trút vào trong phổi, lạnh thấu tim.
Tiếng vang rền của thác nước càng ngày càng lớn, đinh tai nhức óc, làm hai cô sợ đến mất mật.
Lúc này cho dù là dừng lại hay không dừng lại cũng đều mất mạng, dù cho hai người sắp bị hù sợ chết rồi, vẫn ra sức lao nhanh. Bất kể nói thế nào, dù sao chết đuối còn hơn bị một đám cương thi ăn tươi nuốt sống!
Từng luồng hơi nước phả vào mặt, âm lãnh thấu xương.
Lúc trước Lộ Vô Quy và mấy người Long sư thúc chạy ở đằng trước giờ đã không thấy bóng người, ngay cả lũ thây máu rượt ở phía sau cũng không thấy tung tích, nếu như không phải hai cô rớt lại phía sau quá xa thì chính là đến bên thác nước rồi.
Bỗng nhiên, nước sông trước mặt chợt quay nhanh dưới đất, mặt sông đột nhiên hạ thấp ——
Tốc độ quá nhanh, quán tính từ gió của bùa phong cương trên chân làm cho hai cô không thắng lại được, ngay trong nháy mắt hai cô nhìn thấy mặt sông hạ thấp thì người đã vọt ra ngoài.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ sợ đến tim đều nhảy lên cổ, trước giờ hai cô không biết mình còn có thể nhảy xa như vậy, bùa phong cương cuốn lên gió mang theo hai cô nhảy ra xa bảy, tám mét.
Sau đó là tiếng rơi xuống nước "bõm bõm", hai người gần như là đồng thời rơi vào trong nước, dòng nước đẩy hai cô xông về phía trước mười mấy mét, hai cô mới giẫy giụa ngoi đầu lên từ trong nước, liền có thủy quỷ bơi đến kéo lại chân của hai cô vào sâu trong nước.
Du Thanh Vi mở ra quạt giấy, liên tiếp đánh ra bốn, năm đồ hình Thái Cực Càn Khôn, đánh đuổi thủy quỷ bao vây tới. Cô ló đầu ra từ trong nước, lau đi nước trên mặt, thở hổn hển.
Tả Tiểu Thứ từ trong nước bơi lên, hô to một tiếng với Du Thanh Vi: "Du Lừa Đảo, mau lên bờ!" Xoay người liều mạng mà bơi về phía bờ.
Ban nãy Du Thanh Vi một đường chạy vội, sau khi rơi xuống nước lại liên tục đánh vài Thái Cực đồ, đã mất sức, đến cả đạp nước cũng sắp chẳng còn sức lực. Cô nhìn bóng lưng Tả Tiểu Thứ bơi về phía bờ, há miệng, sau cùng cũng không thốt ra tiếng. Dưới dòng nước như vậy, Tả Tiểu Thứ có thể bơi lên bờ hay không cũng là vấn đề, nếu như trở lại cứu cô, hai cô đều sẽ bỏ mạng dưới sông âm.
Chỉ là mơ hồ có chút không cam lòng, cô cũng sắp tìm được ba mình rồi.
Du Thanh Vi cắn răng, hít sâu một hơi, bơi về phía bờ, nhưng bờ sông đó dường như càng ngày càng cách xa cô.
Lại có thủy quỷ xúm tới nắm lấy chân cô kéo vô vào trong nước.
Cô triển khai quạt giấy đánh ra một đồ hình Thái Cực Càn Khôn. Cô kiệt sức chỉ có thể đánh ra một đồ hình Thái Cực Càn Khôn rộng hơn thước, dọa thủy quỷ xung quanh nhảy tót ra hai bên, một lúc sau, thủy quỷ xung quanh lại đánh tới phía cô. Du Thanh Vi quay sang bên bờ hô lớn: "Tiểu muộn ngốc ——" liền bị thủy quỷ kéo xuống dưới nước.
Du Thanh Vi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Cô nhớ đến chuyện trước khi chết nếu có chấp niệm chưa tiêu sẽ trở thành quỷ, nghĩ thầm: "Sau khi mình chết cũng sẽ trở thành quỷ ư."
Thêm nhiều Thủy Quỷ nhào lên kéo cô, thậm chí có quỷ bóp cổ của cô. Cô dùng chút sức lực còn sót lại giơ lên quạt giấy gõ gõ vuốt quỷ đang bóp cổ mình, nhưng là phí công.
Nước, tràn vào trong miệng, sặc vào trong phổi, thống khổ cùng mê muội đồng thời kéo tới.
Trong hoảng hốt, một làn môi mềm mại phủ lên môi của cô, một dòng nước ấm từ trong miệng rót thẳng vào trong bụng lan tràn đến toàn thân, cô dường như thấy được tiểu muộn ngốc.
Là ảo giác trước khi chết chăng ——
Khi Du Thanh Vi mở mắt ra, phát hiện mình đang được người khác cõng ở trên lưng. Người đó cõng rất vững, mỗi bước bước ra giống như đã từng được đo đạc, vững vàng đến mức làm cô không cảm nhận được một chút xóc nảy nào. Dáng người mảnh khảnh như vậy, lại bước đi trầm ổn đến thế, hiển nhiên không phải mấy đại lão gia vết thương chằng chịt, cao lớn thô kệch. Cô không nghĩ tới tiểu muộn ngốc vậy mà thật sự tới cứu cô, vớt cô lên từ trong sông âm. Ngay cả bản thân cô cũng không ôm một tia hi vọng khi thốt lên một tiếng "Tiểu muộn ngốc" đó, nhưng Lộ Vô Quy thật sự đến rồi. Cô vòng lấy cổ Lộ Vô Quy, khẽ gọi một tiếng "Tiểu muộn ngốc", hỏi: "Sao em biết tôi chìm trong sông âm?"
Lộ Vô Quy nói: "Tôi không mù, thấy được." Bên trong sông âm đen thùi liên tục oanh tạc đồ hình Thái Cực Càn Khôn, một phát cuối cùng nhỏ đến nỗi chỉ có kích thước bằng chậu rửa mặt, xung quanh đồ hình Thái Cực Càn Khôn đều là bóng quỷ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Du Thanh Vi kiệt sức bị rơi vào trong bầy quỷ. Nàng không thể thấy chết mà không cứu, nàng đã đáp ứng với Tả tổng và ông Du phải chăm sóc hai cô ấy. Huống hồ nàng không xuống giếng âm dương, thể nào ông Du cũng sẽ không để hai cô ấy xuống, nếu như hai cô ấy có chuyện, nàng cũng không biết giải thích thế nào.
Du Thanh Vi hơi trầm mặc, hỏi: "Những thây máu kia cùng xác nhảy đuổi theo ở phía sau đâu?"
Lộ Vô Quy nói: "Bị nước cuốn đi rồi." Nàng tò mò nói: "Không biết thây máu có thể bị chết đuối dưới nước hay không."
Sử dụng kiếm làm gậy chống, Tả Tiểu Thứ đi theo ở bên cạnh hỏi: "Du Lừa Đảo, cô vẫn ổn chứ?"
Du Thanh Vi nói: "Tôi vẫn ổn." Bỗng nhiên có chút không muốn đi xuống lưng Lộ Vô Quy. Cô lại bổ sung câu: "Chỉ là hơi kiệt sức."
Tả Tiểu Thứ nói: "Tôi thấy sắc mặt của cô vẫn tốt." Cô vừa tạm ngừng, lại trêu tức mà nói: "Du Lừa Đảo, tôi thấy cô dứt khoát cong luôn đi, nụ hôn đầu hai mươi sáu năm trân quý của cô đã không còn, sau khi Tiểu Quy Quy vớt cô lên từ trong sông âm thì tiện thể làm hô hấp nhân tạo cho cô rồi."
Du Thanh Vi liếc mắt soi mói Tả Tiểu Thứ, nói: "Lúc Tiểu Quy Quy cho tôi ngọc trấn hồn bản mệnh của em ấy, tôi đã đáp ứng với Hứa gia gia sau khi ông ấy trăm tuổi phải chăm sóc tiểu muộn ngốc cả đời."
Tả Tiểu Thứ khá có thâm ý mà kéo dài âm "Ồ ——" một tiếng.
Lộ Vô Quy cả kinh "Hả" một tiếng, hỏi: "Sao tôi không nhớ rõ?"
Du Thanh Vi hỏi ngược lại: "Em nhớ được cái gì?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ một lúc, vậy mà không có gì để nói.
Du Thanh Vi còn nói: "Em hẳn phải biết Trang Hiểu Sanh không nuôi nổi em, ngoài việc đi âm cùng đối phó quỷ quái ra, hình như em cũng không biết những cái khác nhỉ?"
Lộ Vô Quy "Ể" một tiếng, không biết nên nói cái gì. Nàng cảm thấy Du Thanh Vi lại đang giấu mấy trò xấu, nhưng không nghĩ ra Du Thanh Vi giở trò xấu thì được cái gì, liền tiếp tục cúi đầu chạy đi.
Long sư thúc, anh Kiền, Tiểu Long đỡ nhau sít sao đi theo sau bước tiến mạnh mẽ Lộ Vô Quy, toàn lực gấp rút lên đường.
Ba gã Quỷ Đạo cũng không khá hơn chút nào so với mấy người Long sư thúc, ngay cả nói chuyện cũng ngại tốn sức, tiết kiệm sức để chút nữa đánh đuổi quỷ quái nhào tới còn thực tế hơn.
Đoàn người dọc theo bãi sông chậm rãi từng bước tiến về phía trước, bỗng nhiên, một con sông nhỏ rộng năm, sáu mét xuất hiện ở trước mặt mấy người chặn lại đường đi của bọn họ, dòng nước róc rách chậm rãi hội nhập vào sông âm.
Quỷ Nhất đi về phía trước hai bước, nhìn sông âm rộng năm, sáu mét nằm ngang ở trước mặt, hỏi: "Lội qua không?" Hỏi xong, nhìn thấy Lộ Vô Quy lại nhìn về phía thượng nguồn của con sông nhỏ. Hắn nhìn theo tầm mắt của Lộ Vô Quy, trông thấy con sông nhỏ này chảy ra từ trong hẻm giữa hai núi, hẻm núi sâu thẳm, sâu không thấy đáy. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, tối om om nhìn không thấy đỉnh.
Lộ Vô Quy nói: "Đi bên này." Liền quay người dọc theo bãi sông nhỏ chất đầy đá vụn đi về nơi sâu xa trong hẻm núi.
Mặt sông của con sông nhỏ này không rộng, dòng nước cũng không xiết, nhưng sông nước sông rất sâu, hơi nước mịt mù tràn ngập ở trên mặt nước, quỷ khí âm trầm.
Mấy người cất bước ở bên bờ sông, chỉ cảm thấy trong sông dường như có thứ gì đáng sợ đang nhìn chòng chọc bọn họ, khiến cho bọn họ tràn ngập bất an.
Lộ Vô Quy cầm thước pháp ở trong tay, lộ ra tư thế đánh nhau bất cứ lúc.
Không ai hỏi tại sao Lộ Vô Quy đi vào hẻm núi.
Đối với đi âm, Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi chính là hai mắt tối thui, biết đi theo Lộ Vô Quy là được rồi.
Ba người Long sư thúc, ba gã Quỷ Đạo tuy nói quanh năm đi âm, nhưng chưa từng đi sâu như vậy, mà xưa nay đều theo đường cũ trở về. Lần này xuống giếng là Lộ Vô Quy dẫn đường, đi được thực sự quá xa, căn bản không có khả năng quay trở về, chỉ có thể tiếp tục đi theo Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi cảm thấy nghỉ đến gần đủ rồi, thấy đường đi quá khó khăn, liền để Lộ Vô Quy thả cô xuống. Khi cô xuống đất mới phát hiện không thấy ba lô của Lộ Vô Quy, hỏi: "Tiểu muộn ngốc, ba lô của em đâu?"
Lộ Vô Quy rốt cuộc khỏi phải cõng lấy Du Thanh Vi đi đường, hai tay được tự do, nàng vội vàng lấy ra một túi thịt bò khô từ trong túi quần, bóc ra bao bì liền đưa vào trong miệng, ngắt ngứ nói: "Phải cõng chị, không vác túi được." Vỗ vỗ những cái túi căng phồng trước người, ý là nàng chuyển hết đồ ăn vào trong túi quần áo, ba lô đành phải quẳng đi.
Du Thanh Vi liếc nhìn túi quần áo của Lộ Vô Quy, lại nhìn về phía mấy người Long sư thúc, trông thấy chỉ có Long sư thúc còn đeo một cái túi leo túi nhìn qua hình như chỉ đựng hơi đầy. Cô hỏi: "Chúng ta còn lại bao nhiêu đồ ăn?"
Long sư thúc nói: "Đều nghỉ một lát đi."
Lộ Vô Quy không có ý kiến, nói: "Cách xa sông âm một chút." Chọn tảng đá lớn ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu ăn đồ ăn.
Long sư thúc lấy ra toàn bộ bánh quy, thanh năng lượng và mấy túi thịt bò khô, nói: "Chỉ có một ít thức ăn này. Tiểu Lộ, chúng ta còn phải đi bao lâu." Hắn không ngờ rằng hành tẩu ở bờ sông âm thôi mà sẽ tiêu hao đồ ăn lớn như vậy. Vốn chuẩn bị thức ăn bảy ngày thì hai ngày đã không còn cầm cự được. May là Lộ Vô Quy mang nhiều đồ ăn, nhưng nếu bọn họ cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, chút ít đồ ăn ấy thì một ngày cũng chống đỡ không nổi.
Lộ Vô Quy liếc nhìn chút thức ăn trước mặt Long sư thúc chỉ đủ mình ăn hai bữa, cảm thấy mấy người bọn họ không đủ chia, liền chia ra một nửa thịt bò khô trong túi của mình cho bọn họ, nói: "Đều ăn no tý đi, trước hừng đông chúng ta có thể đi lên."
Du Thanh Vi kinh ngạc kêu lên: "Đi lên? Về trên mặt đất?" Cô muốn hỏi "Cha của tôi đâu?" Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại miễn cưỡng nuốt trở vào. Tìm cha cô quan trọng, nhưng tính mạng của mọi người còn quan trọng hơn, lần này không tìm được lần sau còn có thể trở lại, cũng không thể đồ ăn đều đã tiêu hao hết còn bắt mọi người mang theo vết thương tiếp tục tìm kiếm. Cô im lặng một lúc, khó khăn nói: "Vậy trước tiên... về trên mặt đất đi."
Lộ Vô Quy đầy mắt kỳ quái mà liếc nhìn Du Thanh Vi, không hiểu sao Du Thanh Vi đột nhiên như là muốn khóc.
Ba gã Quỷ Đạo nghe thấy trước hừng đông có thể đi lên đều thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, giúp đỡ Long sư thúc phân chia đồ ăn, nói: "Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, lần này không tìm được lần tới nhất định trở lại."
Bọn họ cảm thấy Lộ Vô Quy vẫn là rất có chừng mực, chí ít sẽ không vì tìm người liền đâm đầu dẫn họ đi đến cùng.
Long sư thúc tìm nhiều năm như vậy, đã quen tay trắng trở về, tuy nói có chút thất vọng, nhưng cũng không quá khó chịu.
Lộ Vô Quy ngẩng đầu nhìn phía trước, hỏi: "Có còn sức đi không? Còn sức thì vừa đi vừa ăn, tôi sợ không kịp."
Long sư thúc nói: "Vậy thì vừa đi vừa ăn." Đồ ăn chia xong, túi leo núi trống không cũng ném đi, nhẹ nhõm tiến lên.
Sợi dây leo núi Lộ Vô Quy đeo ở trên người vẫn không nỡ vứt đi. Đoạn đường này may mà có sợi dây này, có hai người không biết leo núi mấy như Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, phỏng chừng lúc đi lên còn phải dùng đến sợi dây này.
Đi về phía trước không bao xa, Lộ Vô Quy bất chợt giẫm lên một thứ gì đó, vang lên một tiếng "keng", nàng cúi đầu nhặt lên nhìn, thấy là một cây đao sắp gỉ thành vụn, kiểu dáng của cây đao này thật giống cái loại dùng trong đánh trận ở cổ đại. Nàng nhìn cây đao này một hồi, tiện tay quẳng vào sông âm bên cạnh.
Long sư thúc hỏi: "Đường âm tại sao lại có đồ ở dương gian?"
Lộ Vô Quy không lên tiếng, nàng chưa đi được mấy bước, một chân lại đá vào một cái vỏ rỗng hình tròn lớn hơn trái bóng một tẹo, nàng nhặt lên nhìn thử, hình như là mũ sắt ở cổ đại, nàng lại tiện tay ném vào sông âm.
Tiếp tục tiến lên, bọn họ nhìn thấy trường đao, khôi giáp, mũ sắt tả tơi càng ngày càng nhiều, lác đác còn có thật nhiều bạch cốt.
Quỷ Tam nói: "Này thoạt nhìn như là đội nhân mã cổ đại nào đi vào đường âm."
Quỷ Nhị chợt la to một tiếng: "Phía trước có cái hang núi."
Quỷ Nhất kêu lên: "Sông ngầm bên trong sông âm!" Hắn hít một hơi, hỏi: "Tiểu nha đầu, cô không chỉ sai đường chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...