Trời còn chưa sáng. Trong thôn vẫn yên tĩnh như thường. Lớp sương mù mỏng bao trùm khắp thôn. Hắn tràn đầy chờ mong, yên lặng nhảy tới cửa sổ phòng cô sau đó nhẹ nhàng đẩy ván cửa cô để sẵn cho hắn.
Trong phòng không có người khác, chỉ có cô nằm trên chiếc giường nhỏ.
Hũ sưởi sáng lên những đốm lửa nhỏ trong bóng đêm, tỏa ra ấm áp.
Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, đang định vào lại bỗng dừng lại.
Có cái gì đó không ổn lắm.
Trực giác dã tính nào đó nhắc nhở hắn.
Hắn nghe được tiếng hít thở.
Hoặc phải nói là hắn không nghe được tiếng hít thở.
Khi hắn đẩy ván cửa sổ thì trong phòng ngoại trừ cô còn có tiếng hít thở khác, đó không phải kiểu hít thở có quy luật, mà là bỗng nhiên có người ngừng thở.
Tiếng hít thở biến mất khiến lông tơ trên cổ hắn dựng đứng. Hắn hẳn phải lập tức rời đi, nhưng hắn chần chừ, hắn nhớ tới Tử Kinh. Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một mũi tên từ phía sau bắn trúng vai hắn. Mũi tên kia lực cực lớn, hắn bị mũi tên kéo ngã vào trong phòng.
“Dạ Ảnh.”
Tử Kinh giật mình tỉnh lại, hốt hoảng đứng dậy. Thấy là hắn, cô đang định tiến lên, bên cạnh lại có vô số pháp sư nhảy ra.
Trong phòng sáng trưng.
Vô số ánh đuốc sáng lên.
Hai người trong số đó nhanh chóng kéo cô lại, những người khác cầm pháp khí trong tay vây quanh hắn đang trúng tên nằm trên đất.
“Buông ra, mấy người làm gì vậy! Dạ Ảnh!” Cô hoảng sợ, muốn tới giúp hắn.
Trong bóng tối, hắn muốn xông về phía cô, muốn bảo vệ cô, lại bị pháp khí trong tay pháp sư đánh trở về hết lần này đến lần khác.
Sao lại thế này? Vì sao bọn họ ở trong phòng cô? Làm thế nào mà họ phát hiện Dạ Ảnh?
Tử Kinh hốt hoảng muốn đẩy pháp sư đang giữ cô nhưng lại bị nắm chặt.
Không biết tại sao bọn họ lại phát hiện ra hắn, còn giăng bẫy chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
Cô không biết sao mình lại ngu xuẩn đến vậy, sao hết lần này đến lần khác dung túng hắn đến thôn tìm cô? Cô biết một ngày nào đó chuyện này sẽ bị phát hiện. Nhìn hắn bị các pháp sư đánh, cô đột nhiên hiểu ra. Bởi vì cô rất muốn gặp hắn, không chỉ muốn gặp hắn ở trong rừng, không chỉ vào ban ngày… Cô khát khao lúc nào cũng được thấy hắn, muốn thấy nụ cười ngốc nghếch của hắn, muốn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của hắn, thấy hắn vì cô mà vui vẻ.
Trên thế giới này hắn là người duy nhất quan tâm cô.
“Buông ra!” Cô hoảng sợ thét lên, lo cho hắn. “Dạ Ảnh!”
Ánh lửa bập bùng, tiếng trống thùng thùng.
Các pháp sư niệm cổ chú.
Âm thanh đó khiến đầu hắn đau muốn nứt ra.
Hắn hoảng hốt sợ hãi, tức giận rít gào bọn họ, nhưng hắn tới đâu cũng bị pháp khí trong tay pháp sư đánh trở về, mỗi lần đánh đều in dấu thiêu trên người hắn.
Đau quá! Đau quá!
Hắn muốn chạy trốn, thế nhưng cô đang khóc, hắn nhìn thấy cô qua ánh lửa chập chờn.
Tử Kinh.
Hắn muốn dẫn cô đi, hắn phải bảo vệ cô!
Hắn thở dốc, gầm thét, hắn cố gắng lao tới bên cô.
Ba pháp sư cầm một cây trượng bằng đồng khắc đầy chú văn, đánh vào người hắn, khiến hắn ngã xuống đất. Hắn đứng lên, lại bị đánh ngã. Hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác, hắn bị đánh đến vỡ đầu máu chảy, cả người đầy vết thương.
“Dừng tay! Không được, đừng đánh! Đừng đánh!” Tử Kinh hốt hoảng kêu khóc.
Tên xuyên qua vai hắn, như đồng đỏ nung nóng thiêu đốt hắn.
Pháp trượng đáng sợ đánh đến hắn không bò dậy được nữa, chỉ có thể cách ánh lửa chật vật nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.
Xin lỗi…
Hắn muốn xin cô tha thứ, mở miệng lại chỉ toàn ho ra máu.
Bởi vì hắn ngẩng đầu lên, một trượng khác lại đập vào đầu hắn.
“Không!”
Sợ hắn bị đánh đến chết, Tử Kinh ra sức giãy khỏi kiềm chế của các pháp sư, nhào về phía hắn.
Ba người cầm trượng có hai người không kịp thu thế, đánh một trượng vào lưng cô.
Một trượng đó, mặc dù pháp sư kia đã thu lực nhưng vẫn khiến cô bong da tróc thịt. Cô đau đớn hít vào một hơi, ngay cả kêu đau cũng không nổi, chỉ có thể run rẩy ôm chặt hắn.
Xung quanh truyền đến tiếng kêu sợ hãi của mọi người.
“Mau dừng tay!” An Ba Kim kêu lên. Nhưng không kịp nữa rồi, một trượng khác lại hạ xuống. Bọn họ vừa nghĩ vậy liền thấy con yêu quái bị đánh đến thoi thóp kia vươn tay ôm cô vào lòng, bảo vệ cô trong ngực, dùng tay đỡ một trượng.
Xì!
Pháp trượng đánh vào cánh tay ngăm đen của hắn, dấu in bốc khói trắng.
Hắn đang bảo vệ cô.
Con yêu quái kia đang bảo vệ Tử Kinh.
Đầu hắn đầy máu, cả người chồng chất vết thương, tuy rằng sợ hãi đau đớn đến thở không nổi, nhưng hắn lại cẩn thận ôm chặt Tử Kinh đang đau đớn đến phát run. Hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm các pháp sư, gầm thét, trong ánh mắt tối tăm đỏ ngầu có lệ quang dịu dàng.
Bọn họ chưa từng thấy yêu quái bảo vệ con người.
Yêu quái đều vì tư lợi, ti tiện vô cảm, là súc sinh mất đi lí trí.
Yêu quái luôn chỉ biết nghĩ đến bản thân trước tiên, bọn chúng luôn đặt lợi ích của mình lên đầu, nhưng con yêu quái này lại đang bảo vệ cô.
Dáng vẻ kia không giống như dùng cô làm con tin, không giống như đang dùng cô làm lá chắn.
Hắn đang bảo vệ cô!
Các pháp sư khiếp sợ nhìn hắn và cô, yên lặng không lên tiếng. Trong gian phòng, không ai dám cử động. Dạ Ảnh vừa sợ vừa phẫn nộ, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm các pháp sư, không đứng vững nổi. Tay hắn run, chân hắn run, hắn cố sức thở gấp, nhưng khói trong phòng khiến hắn khó chịu. Bỗng một hơi nóng xộc lên, cổ họng hắn ngòn ngọt, ho sặc sụa. Hắn ho ra máu, ngã ra đất.
Hắn đau đớn hít một hơi, nhưng vẫn không thể thở nổi.
“Dạ Ảnh!” Tử Kinh nhịn đau vuốt ve hắn, hoảng sợ hô: “Dạ Ảnh, huynh có sao không?”
Bỗng dưng, một thầy mo hoàn hồn, tiến lên phía trước.
“Tử Kinh! Cô điên rồi sao? Mau tránh ra!”
Cô chắn trước mặt hắn, nhìn thầy mo, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Không… Ta không muốn. . . “
“Cô biết cô đang làm cái gì không?”
“Đương nhiên biết. . . ” Cô hít sâu một hơi, mắt rưng rưng nhìn các pháp sư trong phòng: “Ta đang ngăn mọi người giết huynh ấy.”
“Hắn là yêu quái!” Một nữ pháp sư chỉ trích.
“Huynh ấy đã cứu ta!” Tử Kinh quay đầu nhìn bà ta, giải thích cho hắn, “Ngày đó là huynh ấy cứu ta từ trong tay đào binh, yêu quái cũng có yêu quái tốt!”
“Cô đã bị hắn lừa, hắn nhất định vì lợi dụng cô mới cứu cô.” Một thầy mo nói.
Dạ Ảnh phẫn nộ trừng người đó, tức giận muốn cãi lại nhưng không được, chỉ cố gắng hít thở đã khiến hắn dùng gần hết sức lực. Cảm giác được hắn tức giận, Tử Kinh nắm tay trấn an hắn, quay đầu nhìn người đó: “Huynh ấy không lợi dụng ta!”
“Yêu quái đều ích kỉ, bằng không bọn chúng cũng không bị gọi là yêu quái.” Một nữ pháp sư khác nhắc cô.
“Vậy bà nói cho ta biết, yêu quái và tinh linh có gì khác nhau? Yêu quái và chúng ta có gì khác nhau?” Cô khóc, hỏi các pháp sư trước mặt. “Chúng ta và bọn họ rốt cuộc có gì khác nhau? Mà chúng ta có thể cao cao tại thượng phán xét bọn họ, đuổi bọn họ, thậm chí là giết bọn họ?”
“Yêu quái sẽ ăn thịt người.” Thầy mo già đứng phía trước trầm giọng nói, “Cho nên chúng ta mới phải ngăn chặn bọn chúng.”
“Nhớ A Mã của cô không?” An Ba Kim tiến lên, lo lắng nhìn cô, khuyên nhủ. “Lúc ông ấy còn trẻ từng có tinh linh bên cạnh, nhưng tinh linh của ông ấy biến thành yêu quái.”
Cô hoảng sợ nhìn An Ba Kim.
“Tinh linh của A Mã cô tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu ăn thịt người.” An Ba Kim nhìn cô, giọng nói khô khốc. “Cho nên A Mã cô mới tự tay giết tinh linh biến thành yêu quái của ông ấy.”
Cái gì?
Sắc mặt cô trắng bệch nhìn An Ba Kim, gần như thở không nổi.
Khuôn mặt đau thương của A Mã hiện ra trước mắt. Cô có thể cảm nhận được Dạ Ảnh ở phía sau run rẩy sợ hãi. “Tinh linh của A Mã tham muốn quá nhiều, vượt qua giới hạn, không ngại ăn thịt người để đạt được mục đích, nên mới biến thành yêu quái. Đó chính là sự khác biệt giữa chúng ta và bọn chúng. Chúng ta và tinh linh chỉ lấy những thứ chúng ta cần, yêu quái lại tham lam muốn tất cả, ăn thịt người là phương pháp nhanh nhất để bọn chúng tăng sức mạnh, cho nên dù đã no bụng, bọn chúng vẫn muốn ăn thịt người.”
Thầy mo già nhìn cô. “Sở dĩ yêu quái là yêu quái bởi vì yêu quái vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn, vĩnh viễn không biết kiềm chế, vĩnh viễn lòng tham không đáy, bọn chúng phá vỡ cân bằng!”
“Dạ Ảnh chưa từng cố ý làm tổn thương ta!” Cô cất tiếng ngắt lời lão.
Thậm chí ban đầu hắn cắn cô cũng không phải vì ăn muốn cô, nếu không hắn đã sớm xé xác cô, nuốt cô vào bụng.
Cô khóc nhìn thầy mo già nua, hỏi ngược lại: “Ông có thể khẳng định yêu quái nào cũng ăn thịt người sao? Ông có thể khẳng định yêu quái nào cũng xấu xa sao? Người còn có tốt có xấu, các người nói cho ta biết, ông nói cho ta biết, trong nhiều yêu quái như vậy, không có yêu quái nào không ăn thịt người sao? Không có yêu quái nào hướng thiện sao? Ông có thể khẳng định, tất cả những việc này không phải do chúng ta ngạo mạn phiến diện tự cho là đúng sao?”
Nhìn cô hồ đồ, trưởng làng phẫn nộ trợn trừng mắt, nện trượng xuống đất, gầm lên.
“Im miệng!” Ông ta giận dữ chỉ trích: “Yêu nghiệt làm việc ác, trăm nghìn năm qua đều như thế! Cô lại cố chấp mê muội không phân biệt được đúng sai, bị tiểu yêu này mê hoặc đầu óc, nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!”
Cô không im miệng, trái lại nhìn ông ta và đám người trong phòng, nói: “Chúng ta không giết động vật để ăn thịt? Chúng ta không đoạt hồn phách để cung phụng yêu ma trên núi? Chúng ta không hiến tế người trông coi, để bảo vệ bản thân mình? Tất cả mọi người trong chúng ta rốt cuộc có gì khác bọn họ? Chúng ta và bọn họ vốn giống nhau!”
Đó là sự thật không người nào dám nói, cô lại nói toạc ra như thế.
Tử Kinh nhìn họ, gương mặt nào cũng khiếp sợ đến cùng cực, cô nói: “Huynh ấy đã cứu ta, nếu không có huynh ấy, ta đã sớm chết rồi, nếu các người muốn giết huynh ấy, thì giết ta trước đi!”
“Cô điên rồi!” Thầy mo già thở hổn hển gõ cây gậy, mái tóc trắng bạc bởi vì phẫn nộ mà lay động.
Ông ta vừa dứt lời, cô đã quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa, cầu xin.
“Ta đời này chưa từng yêu cầu bất cứ thứ gì…”
Cô nhìn từng gương mặt quen thuộc trong phòng, khàn khàn kiên định cam đoan: “Ta sẽ trông chừng ngọn núi này, ta sẽ tiếp tục lên núi cung phụng, ta sẽ cam tâm tình nguyện ở lại nơi đây, ta sẽ không lập gia đình, sẽ không sinh con, cả đời sẽ không rời đi, đến chết vẫn ở lại nơi này…”
Từng giọt lệ nóng hổi theo từng câu thề của cô, chảy xuống trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Cầu xin các người, chỉ cần các người thả huynh ấy đi, ta sẽ bảo huynh ấy rời xa nơi này, đến núi sâu không người ở phía tây, ta đảm bảo huynh ấy sẽ tuyệt đối không làm hại bất cứ ai!”
“Cô!” Lão thầy mo tức giận đến run người.
“Ta xin ông!” Cô khom lưng rạp người dập đầu trước ông ta, giọng nói nghẹn ngào: “Nể tình Dạ Ảnh đã từng cứu ta một mạng… Xin tha cho huynh ấy con đường sống…” Cô dập đầu với từng nữ pháp sư và thầy mo trong phòng, vết thương trên lưng rịn máu nhuộm đỏ cả quần của cô.
“Ta xin ông!”
“Ta xin ông!”
“Ta xin bà!”
Các pháp sư thật sự không phải là người vô tình.
Bọn họ vốn có lòng áy náy với cô.
Yêu quái kia ở sau lưng cô đang kéo chút hơi tàn, bọn họ chỉ cần cho hắn thêm một nhát trí mạng là có thể dễ dàng giết hắn. Nhưng nhìn Tử Kinh trên lưng đầy máu, không ngại đau đớn dập đầu cầu xin bọn họ, mọi người ở đây đều không thể tàn nhẫn xuống tay với hắn.
“Được rồi!” Trưởng lão hét lớn.
Cô ngẩng đầu nhìn thầy mo già đã nhìn cô lớn lên, nước mắt lưng tròng.
Thầy mo già nua cầm chặt pháp trượng, lớn giọng nói: “Cô sẽ hối hận.”
Cô biết, ông ấy cuối cùng đã nhượng bộ.
Nước mắt nóng hổi trào ra như đê vỡ.
“Sẽ không, ta sẽ không hối hận.” Cô khụy người quỳ rạp trước mắt ông ấy, khóc không thành tiếng nói cảm ơn: “Cảm ơn ông . . . Cảm ơn ông . . . Cảm ơn mọi người…”
“Không cần cảm ơn ta!” Trưởng lão tức giận nói: “Cô hãy bảo hắn cút đi! Sau này còn để chúng ta nhìn thấy sẽ giết không cần lý do!”
Các nữ pháp sư và thầy mo lần lượt rời đi. Cô vội vàng dập tắt khói trừ tà đang lượn lờ, xoay người chăm sóc hắn.
Gió đêm kéo tới, xua tan khói hương.
“Xin lỗi. . . ” Tử Kinh run rẩy vỗ về Dạ Ảnh nằm trên mặt đất, hắn đau đớn cuộn người lại, trên người đã bị đốt cháy đen.
“Xin lỗi. . . ” Cô áy náy khóc, bôi thuốc cho hắn.
Thuốc mỡ lạnh lẽo làm hắn đỡ hơn một chút, vết thương của hắn bắt đầu khép lại.
Không khí trong trẻo lành lạnh không làm hắn hít thở không thông nữa, rốt cuộc hắn đã có thể hô hấp nhưng vẫn cảm thấy đau đớn.
Hắn như dã thú bị thương, thở phì phò trên mặt đất, hơi thở biến thành khói trắng.
Nước mắt của cô rơi trên mặt hắn, chảy xuống.
Hắn chật vật bò dậy, giơ tay lau nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc… Huynh đừng khóc…” Tử Kinh nhìn hắn, tim như thắt lại, nước mắt tuôn trào như suối. “Huynh đi đi. . . ” Tay cô run run dịu dàng vuốt mặt hắn, đau thương nói: “Đến ngọn núi phía tây sinh sống, ở đó rất rộng, không người….”
Hắn đau khổ nhìn cô, biết rõ là không thể, nhưng vẫn không nhịn được, run run khẩn cầu: “Nàng cùng ta… Chúng ta cùng nhau.”
“Ta không thể.” Cô đau lòng nhìn hắn, nước mắt làm nhòe tầm nhìn. Ta rất muốn, thế nhưng ta không thể.”
Cô là người canh giữ, nếu cô và hắn cùng đi, pháp sư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, bọn họ sẽ đuổi theo bắt cô lại, lúc đó hắn chắc chắn sẽ bị giết.
“Ta ở lại đây!” Hắn có thể trốn trong rừng, chỉ cần không xuống núi, không vào thôn là được rồi.
“Không được!” Biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, cô không đợi hắn nói xong đã sợ hãi ôm mặt hắn nói: “Huynh nhất định phải đi, rời khỏi nơi này, không được trở lại nữa, có nghe không?”
Hắn không muốn, hắn muốn ở bên cô!
“Huynh bắt buộc phải đi!” Tử Kinh hoảng sợ cầu xin hắn. “Trưởng lão không nói đùa, ông ấy sẽ phái người lên núi với ta, sẽ đi theo ta; lần sau, bọn họ tuyệt đối không tha cho huynh đâu.”
Cô không phải hoàn toàn không thể thay thế, cô còn rõ chuyện này hơn ai khác.
Khi cần thiết, bọn họ vẫn sẽ chọn người đảm nhận vị trí người canh giữ tiếp theo. Những đối tượng có thể đảm nhận vị trí sợ bị chọn trúng sẽ ra sức bảo vệ cô. Cho dù là phải theo cô lên núi, hay săn đuổi hắn. Bởi vì đó chỉ là tạm thời, không phải cả đời. Thế nhưng nếu cô chết, sẽ đổi thành bọn họ.
Cho nên A Mã mới phải lặn lội tìm một người ở xa không nơi nương tựa như cô, bởi vì không có ai tự nguyện ở lại đây cả.
Mười năm trước không có, mười năm sau cũng không.
“Xin huynh hãy đồng ý!”
Hắn không muốn! Hắn không muốn! Hắn không muốn!
Hắn muốn lớn tiếng cãi lại, muốn khóc xin cô, nhưng không tài nào mở miệng.
Cô đã dập đầu với từng nữ pháp sư thầy mo mới đổi được cái mạng này của hắn, hắn không có tư cách nói với cô rằng hắn không muốn!
Tử Kinh xoa mặt hắn, kiên cường nở nụ cười, trấn an hắn: “Huynh hãy nghe ta nói, con người chỉ sống hơn chục năm ngắn ngủi, nhưng huynh còn một cuộc sống rất dài, ta không muốn lại nhìn thấy huynh bị thương. A Mã đã nói ta rồi, cao nguyên ở phía tây tuy không bằng nơi này, nhưng có thảo nguyên mênh mông vô tận, núi non xinh đẹp, không có người, huynh có thể chạy nhảy thỏa thích ở đó, không có người bắt huynh, không có người làm hại huynh …”
Hắn cúi đầu, nhìn cô, giọng nói khàn khàn vang lên: “Thế nhưng nơi đó… Không có nàng…”
Trời ạ. Nhìn khuôn mặt buồn bã của hắn, nhìn đôi mắt rưng rừng đầy nước mắt, Tử Kinh bịt miệng, lòng rung động.
“Nơi ấy, không có nàng.” Giọng nói khàn khàn đau khổ của hắn lại vang lên. Nghe từng câu từng chữ hắn nói, cô hít sâu nhưng vẫn không đè nén được đau đớn trong lòng, không chối bỏ được tình cảm đang trào dâng từ sau trong đáy lòng.
Cô quỳ dậy, không kiềm được ôm hắn, ôm rất chặt, khóc nói: “Huynh nhất định phải đi . . . Nhất định phải đi. . . Xin huynh, hứa với ta . . . Hứa với ta . . . “
Cô gái ấm áp trong lòng run rẩy như lá trong gió.
Cô đau thương như vậy, thống khổ như vậy.
Bởi vì hắn.
Trái tim như bị lửa thiêu.
Nước mắt cố nén lặng lẽ chảy xuống.
Hắn nhẹ nhàng giơ hai tay ôm cô lần cuối.
“Được, ta đi.”
***
p.s: Lạnh muốn rụng tay luôn =v=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...