Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 634: KHÔNG DÁM THỪA NHẬN


Dịch giả: Luna Wong


Hoàng đế nhìn Đoan vương, trong lòng đã mang theo vẻ mong mỏi: Hắn muốn cân đối quyền thế giữa đại hoàng tử và tam hoàng tử, nhưng lại không muốn thực sự thấy giữa hai người tranh đấu mặt mũi bầm dập, lúc này tam hoàng tử vừa lập được chiến công, đại hoàng tử lại đến đây nói lần lập công này có vẻ không giống tầm thường, để trong lòng hoàng thượng lập tức cảm thấy không thích.


Đoan vương biết lần này mình tới nhất định chiếm không được tốt, nhưng lời nên nói vẫn phải nói, dù sao chuyện trên chiến trường không phải trò đùa.


“Phụ hoàng, triều ta và Tây Khương giao thủ nhiều năm, trên chiến trường có qua có lại, sau cùng cũng không thể hoàn toàn đánh phục Tây Khương, cũng là bởi vì dân phong Tây Khương bưu hãn, hơn nữa bọn họ mỗi người hiếu chiến, ở trên chiến trường, dù cho còn có một khẩu khí, cũng sẽ cầm trường thương tiếp tục chiến đấu hăng hái, nhưng tam đệ lại trực tiếp bắt hai vạn quân địch làm tù binh, nhi thần lo lắng những người đó là có ý trá hàng.”


Mi tâm của hoàng đế vừa nhíu: “Ngươi nói cái gì?”


“Lúc này thu hoạch vụ thu đã kết thúc, chính là thời gian tốt của những người Tây Khương cướp đoạt tư nguyên, hai vạn quân địch bị bắt làm tù binh kia, phải sai phái ra rất nhiều nhân thủ đến xem áp phòng bị, kể từ đó, trong quân triều ta phòng bị nhất định phải bị ảnh hưởng, hơn nữa nếu như hai vạn quân địch này đột nhiên sinh sự trong quân đội, liền có thể tiếp ứng cho quân địch Tây Khương phía ngoài, đánh bên ta trở tay không kịp.”


“Ninh Cảnh hẳn là phân rõ nặng nhẹ, dĩ vãng cũng có từng bắt quân địch Tây Khương làm tù binh, không phải đều không có chuyện gì sao?”


“Một trước đó bắt quân địch làm tù binh thập phần vụn vặt, đại thể trên người mang thương, giam lại không cần tiêu hao bao nhiêu nhân lực, nhưng lúc này đây là hai vạn quân địch, số lượng này vừa nghe liền không hợp với lẽ thường.”



“Ninh Từ, trẫm biết ngươi từng ở trên chiến trường, nhưng sự tình luôn không ngừng phát triển biến hóa, ngươi có lòng phòng bị là chuyện tốt, nhưng cũng không cần nói chuyện giật gân như vậy.”


“Phụ hoàng, cũng không phải là nhi thần nói chuyện giật gân, người ngẫm lại Trần Tiêu trước đây ở trên chiến trường, hắn hiểu dũng thiện chiến, nhưng chưa từng bắt nhiều quân địch như vậy làm tù binh, thậm chí cũng không dám thả lỏng cảnh giác, cũng là bởi vì người Tây Khương đặc biệt gian trá giảo hoạt, bọn họ vì thắng lợi, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào…”


Bookwaves.com.vn

“Được rồi! Thật vất vả có một chuyện vui như vậy truyền tới, ngươi không nên ở chỗ này làm mất hứng!”


“Phụ hoàng, nhi thần cũng chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở, còn thỉnh phụ hoàng để người nói tam đệ tăng mạnh phòng bị, dù sao một khi chiến trường bên kia phát sinh vấn đề, liên lụy chỉ có vô số bách tính.”


“Câm miệng! Ninh Từ, trẫm vẫn cho là tính tình ngươi đôn hậu, nhưng không nghĩ tới lòng dạ của ngươi lại nhỏ như vậy! Ngươi không thể thấy tam đệ ngươi thành lập thêm một ít công huân nhiều hơn ngươi sao?”


“Phụ hoàng, nhi thần tuyệt không ý này.”


“Lui xuống đi.”


“Phụ hoàng, còn thỉnh người coi trọng chuyện này một chút…”


“Xuống phía dưới!”



“Vâng.”


Thần sắc của Ninh Từ hơi có chút chán nản ly khai đại điện, sau đó liền không tự chủ được đi gặp hiền phi.


Hiền phi đang ở bên bệ cửa sổ tưới nước cho chậu thanh tùng, nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bị phụ hoàng ngươi khiển trách rồi?”


“Mẫu phi…”


“Trong ngày thường nhìn ngươi thật thông minh, sao hôm nay lại sỏa hề hề thế? Phụ hoàng ngươi chính là bởi vì ngày hôm nay không có vào triều sớm chuyện sinh muộn khí, lúc này ngươi qua đó, đừng động nói cái gì, cũng sẽ nghênh đón một trận bị giũa.”


“Mẫu phi, nhi thần nghe nói sáng sớm người cũng bị phụ hoàng khiển trách?”


“Đúng vậy, còn bị phạt quỳ một lúc lâu đó, đánh mất mặt mũi cực lớn.” Mặc dù hiền phi nói như vậy, nhưng tiếu ý khóe môi vẫn không có tiêu tán.


“Mẫu phi không tức giận sao?”


“Cũng không nhìn xem bổn cung ở trong cung đã bao nhiêu năm, sấm sét mưa móc đều là quân ân, những lời này không chỉ có riêng nói ngoài miệng một chút, còn phải tiếp thu vào trong lòng mới được.”



“Mẫu phi, ta lo lắng tam hoàng tử bên kia sẽ xảy ra chuyện…”


“Tam hoàng tử xa ở biên cảnh, ngươi ở nơi này lo lắng thế nào đi nữa cũng không có tác dụng.”


“Biên cảnh an bình không chỉ là tâm nguyện của ta, cũng là kết quả nỗ lực của Trần Tiêu và Mục gia hy sinh nhiều năm, hôm nay nếu bởi vì tam hoàng tử mà thất bại trong gang tấc, trong lòng ta thực khó chịu.”


Bookwaves.com.vn

“Chuyện này từ vừa mới bắt đầu chính là đã chú định, ngươi khó chịu cũng vô dụng.” Hiền phi ngồi xuống cái ghế một bên, dáng tươi cười khóe môi mang theo một tia lạnh.

Đoan vương chợt ngẩng đầu lên: “Sao mẫu phi có thể nói như vậy chứ?”


“Hoàng thượng trong cung tường này làm đế vương nhiều năm, hắn sớm đã quên mất tàn khốc trước đây hai quân giao chiến. Biên cảnh triều ta và Tây Khương vẫn ma sát không ngừng, sở dĩ thắng nhiều bại ít, tất cả đều là bởi vì hai phụ tử Mục Dật Chi và Mục Trần Tiêu thời khắc ở biên cảnh coi chừng. Rất nhiều văn nhân không rõ, bất quá là một võ tướng mà thôi, sao hiểu được chiến cuộc chứ? Cho nên bọn họ có thể ở bên tai hoàng thượng không hề cố kỵ nói ra bốn chữ Mục Trần Tiêu công cao lấn chủ này, nhưng bọn họ căn bản không hiểu, đại quân thiếu quân hồn, bằng giảm nhanh một nửa chiến lực.”


Trong lòng đoan vương run lên: “Mẫu phi…”


“Có mấy lời đã sớm muốn nói, vừa lúc hôm nay bị hoàng thượng khiển trách, trong lòng không thoải mái nói với ngươi một chút cũng không sao. Hoàng thượng bởi vì nghi kỵ trong lòng, lợi dụng mưu kế phế đi hai chân của Mục Trần Tiêu, hắn cho rằng chỉ là phế bỏ một thần tử có khả năng uy hiếp quyền lực của hắn, lại không biết hiểu đây đối với đại quân biên cảnh là đả kích bực nào.”


Khóe môi hiền phi trào phúng.


“Tuy rằng ta không hiểu chiến trường, nhưng ta hiểu được nhân tâm. Từ trước Tây Khương không dám quy mô xâm chiếm, không phải là kinh sợ danh tiếng của Mục Trần Tiêu sao? Nhưng hôm nay hắn thành một tên phế nhân, Tây Khương há sẽ bỏ qua cơ hội này? Phỏng chừng từ sau khi hai chân Mục Trần Tiêu phế bỏ, Tây Khương bên kia đã nhìn chằm chằm trù tính hết thảy hôm nay.”



Đoan vương rũ đôi mắt xuống, hiền phi nói đây hết thảy trong lòng hắn đều hiểu, chỉ là không nghĩ, cũng không dám thừa nhận mà thôi.


Bởi vì thủ phạm dẫn đến đây hết thảy, chính là thân cha của hắn.


“Mẫu phi, người nói, còn có biện pháp nào không?”


“Ninh Từ, lúc này ngươi chỉ là một hoàng tử, còn là hoàng tử bị hoàng thượng đè không có chút lực phản kháng nào, thậm chí lúc tai họa phát sinh ở trên chiến trường, ngươi đều không có năng lực bảo hộ hảo huynh đệ của mình miễn hoạ, hôm nay ngươi có thể làm cái gì?”


Ninh Từ sững sờ ở tại chỗ, từ đáy lòng dâng lên trận trận không cam lòng: “Nhưng ta không thể cứ trơ mắt nhìn như vậy, một khi biên cảnh gặp chuyện không may, chính là rất nhiều bách tính máu chảy thành sông.”


“Có lòng cứu bách tính không sai, nhưng cũng phải có khả năng mới được. Lúc này đây Thẩm Vũ Sanh hồi kinh, còn dâng một đôi song sinh tử kia cho phụ hoàng ngươi, ta luôn cảm thấy không đúng lắm. Nhưng lúc này hoàng thượng thập phần coi trọng đôi song sinh tử kia, sáng sớm ban thưởng không ít thứ, ta bên này hơi chút có động tác, cũng sẽ bị hoàng thượng cho rằng là ghen tị, nên cần ngươi từ bên ngoài điều tra rõ, Thẩm Vũ Sanh này đến tột cùng là vì sao hồi kinh.”


“Vâng, nhi thần nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều tra rõ.”


“Hơn nữa danh y bên người Thẩm Vũ Sanh kia, nói không chính xác có thể chữa khỏi cho hai chân của Trần Tiêu, nếu như Mục Trần Tiêu đứng lên lần nữa, ngươi biết ý vị này thế nào không?”


Đáy mắt Đoan vương hiện lên một tia quang mang vô cùng sáng: “Mẫu phi, nhi thần nhất định sẽ đem hết toàn lực.”


Hai chân của Trần Tiêu rốt cục có hy vọng đứng thẳng lên, dù cho hy vọng yếu ớt hơn nữa, hắn cũng nhất định phải giúp hắn nắm cho chắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui