CHƯƠNG 625: ĐỂ ĐÓ, ĐỂ TA
Dịch giả: Luna Wong
Một câu ngươi có dám hay không của Nguyệt Thanh Hàn hỏi lên, nhất thời để trong đại điện lâm vào một mảnh an tĩnh.
Ánh mắt của mọi người rối rít rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn.
Trong khoảng thời gian này, trong kinh thành danh tiếng thịnh nhất, chính là vị này Phúc Linh quận chúa, nàng ở trong cung làm lễ cập kê, lại nhận hiền phi làm nghĩa mẫu, hôn sự cũng là hoàng thượng ngự ban, không biết để bao nhiêu tiểu thư xuất thân cao quý hâm mộ mù quáng.
Trong ngày thường gặp nhau, chỉ có thể bóp chỗ thiếu hụt là hai chân tàn tật của Mục Trần Tiêu, chua chát nói hai câu, lấy đó để trong lòng mình cân đối một ít, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là một Mục Trần Tiêu như vậy, lại còn có người đến đoạt?
Không phải là một người tàn phế sao? Đây là điên rồi phải không?
Nguyệt Thanh Hàn không để ý đến quan sát của người chung quanh, chỉ là ánh mắt chuyên chú mà kiên định nhìn Hứa Vân Noãn, lần thứ hai hỏi lên: “Ngươi có dám hay không?”
Hứa Vân Noãn rũ mâu cười: “Trước khi hỏi ra lời ta có dám hay không, có phải ngươi nên xuất ra đầy đủ lợi thế hay không?”
“Cái gì?”
“Ta và Trần Tiêu đã nhận được hoàng thượng tứ hôn, hiện tại hắn cũng đã là vị hôn phu quân của ta, mà ngươi, thì là người nào? Dựa vào cái gì vừa lên đã có can đảm khiêu khích ta?” Hứa Vân Noãn nhìn Nguyệt Thanh Hàn, trong ánh mắt mang theo một tia chẳng đáng.
Thần sắc của Nguyệt Thanh Hàn hơi trầm xuống một cái: “Mục tướng quân tung hoành sa trường, chính là nhân vật anh hùng khó được, cần nữ tử tốt hơn để phối với hắn.”
Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn càng thêm dày đặc: “Nữ tử tốt hơn? Chẳng lẽ nói ngươi chính là nữ tử tốt hơn kia sao?”
Nguyệt Thanh Hàn nhẹ nhàng cắn môi một cái: “Không phải, ta cũng không xứng với Mục tướng quân.”
“Ngươi nói Mục Trần Tiêu cần phối với nữ tử tốt hơn, ngươi cũng không phải người tốt hơn kia, nhưng bây giờ ngươi trực tiếp đứng ra phản đối ta và Trần Tiêu, chẳng lẽ ngươi có sở thích chuyên môn chia rẽ nhân duyên của người khác?”
Ngay tức khắc Nguyệt Thanh Hàn lắc đầu: “Ta không có.”
“Trong miệng ngươi nói không có, nhưng trên thực tế đã làm như vậy. Còn nữa, ngươi muốn tỷ thí với ta, ta liền phải đáp ứng sao? Ngươi nói ta không xứng, ta thực sự không xứng sao? Ngươi là đứng ở dạng lập trường gì, mà nói ra lời nói này, ngươi là nữ tướng quân của Đông Man, năng lực chỉnh binh tác chiến ta không biết, nhưng bản lĩnh hồ giảo man triền của ngươi hôm nay trái lại lãnh hội.”
Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp cười lạnh một tiếng.
Trong ánh mắt của Nguyệt Thanh Hàn hiện lên một tia quẫn bách, tựa hồ có chút không được tự nhiên, bất quá ngoài miệng lại không có buông tha kiên trì của mình: “Nếu ngươi cảm thấy ta nói không đúng có thể chứng minh với ta.”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi cùng ta có quan hệ sao?” Hứa Vân Noãn phản vấn.
“Không có.”
“Ngươi và Mục Trần Tiêu có quan hệ sao?”
“Mục tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta…”
“Đó chính là cũng không phải quan hệ có tính thực chất gì, nếu không quan hệ, như vậy ngươi chính là một người ngoài, ta dựa vào cái gì chứng minh với ngươi?”
Hứa Vân Noãn trực tiếp đưa ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Vũ Sanh vẫn trầm mặc không nói: “Vương phi, người nọ là ngươi đưa vào đại điện, lẽ nào sớm không nói với nàng quy củ của Đại An triều sao? Nói chuyện đấu đá lung tung, làm việc mặc kệ hậu quả như thế, đụng phải ta trái lại không có gì, nếu là đụng phải quý nhân trong đại điện này, nên làm cái gì bây giờ?”
Ánh mắt của Thẩm Vũ Sanh nhìn phía Hứa Vân Noãn, khẽ cười nói: “Nguyệt tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường, nếu bàn về lĩnh binh tác chiến của nàng, tự nhiên là một tay hảo thủ, nhưng khẩu thiệt tranh, khó tránh khỏi rơi xuống tiểu thừa, tự nhiên nói không lại quận chúa.”
“Một câu nói không rõ, có thể nói hơn hai câu, chỉ cần đạo lý của mình có thẻ đứng vững gót chân, dù cho không thiện ngôn từ, cũng nhất định có thể nói rõ ràng, chỉ sợ có vài người phân minh không chiếm lý, lại muốn càn quấy, vô lý tranh ba phần.”
“Quận chúa không cần nổi giận như vậy, Nguyệt tướng quân không có ý xấu, chỉ là nhiều năm như vậy, vẫn nhớ muốn báo ân cứu mạng của Mục tướng quân, nhưng đột nhiên nghe nói tin tức Mục tướng quân đã đính hôn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu, còn thỉnh quận chúa thông cảm một chút.”
Hứa Vân Noãn trực tiếp lắc đầu: “Xin lỗi, vẫn là tính tình vương phi rộng lượng, có thể thông cảm với bên thứ ba muốn chen chân vào giữa phu thê hai người, ta làm không được, đối với người muốn phá hư nhân duyên giữa ta và Trần Tiêu, thông thường ta đều có thể ghi hận đến chết.”
“Quận chúa như vậy, có vẻ có chút hẹp hòi ích kỷ, huống chi Nguyệt tướng quân cũng chỉ là nói một câu, cũng không có thực sự làm cái gì.” Thẩm Vũ Sanh mỉm cười mở miệng.
Trong lòng Hứa Vân Noãn sinh nộ, lời tương tự như vậy, Thẩm Vũ Sanh có thể nói, bởi vì nàng là vương phi Đông Man, thân phận cao hơn nàng, nhưng nàng lại không thể lấy lời tương tự để phản bác, bởi vì một khi nói không tốt, liên lụy đến Đông Man và triều đình.
Thẩm Vũ Sanh này phân minh chính là ỷ vào thân phận cố ý chèn ép nàng!
“Dám hỏi Nguyệt tướng quân một câu, ngươi thật ở trên chiến trường lĩnh binh đánh giặc?”
Thần sắc của Nguyệt Thanh Hàn thanh lãnh gật đầu: “Tự nhiên.”
“Vậy binh thuộc hạ của ngươi có phải mỗi người dũng mãnh thiện chiến, vì bảo hộ Đông Man chết trăm lần không từ hay không.”
“Tướng lĩnh Đông Man không một người nhu nhược.”
Bookwaves.com.vn
“Vậy để cho ta suy nghĩ kỹ một chút, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, có thể có quân tốt vì bảo hộ Nguyệt tướng quân mà chết?” Hứa Vân Noãn tự tiếu phi tiếu đã quên quá khứ.
“Có.”
“Nếu đã có, những người đó không phải ân nhân cứu mạng của tướng quân sao? Dựa theo phương pháp làm việc của Nguyệt tướng quân, phàm là người đã cứu ngươi, có phải đều bị ngươi chia rẽ nhân duyên, đến nay còn cô độc một mình hay không? Nếu dựa theo phép tính như vậy, Nguyệt tướng quân đến tột cùng là muốn báo ân, hay là muốn báo thù?”
“Ta cũng không có chia rẽ nhân duyên người khác.”
“Không có chia rẽ nhân duyên người khác, vậy ngươi chỉ muốn chia rẽ Mục Trần Tiêu? Nhìn như vậy ân cứu mạng trước ngươi nói cũng là lời nói vô căn cứ đi, phân minh là muốn nương thuyết pháp này, để hủy diệt một hổ tướng của Đại An triều ta, ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Ánh mắt của Hứa Vân Noãn sắc bén.
Mục Trần Tiêu đã chuyển động xe lăn đi tới giữa đại điện, ánh mắt trực tiếp nhìn về Nguyệt Thanh Hàn: “Phu thê vốn một thể, hôm nay, ngươi nhục nhã thê tử của ta, đó là nhục nhã ta. Không cần Vân Noãn tỷ thí với ngươi, ta tỷ thí với ngươi.”
Hứa Vân Noãn sửng sốt, vội vã quay đầu nhìn phía Mục Trần Tiêu, trực tiếp đi tới bên người của hắn: “Trần Tiêu…”
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu mềm mại: “Vân Noãn, để ta.”
Nguyệt Thanh Hàn sững sờ ở tại chỗ, sau đó nhíu thật chặt mi tâm, rất không đồng ý nhìn phía Mục Trần Tiêu: “Mục tướng quân, hôm nay hai chân của ngươi còn chưa khôi phục, ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…”
“Không cần nói lời vô ích, ngươi có dám hay không?”
“Mục tướng quân, chân của ngươi…”
“Dám hay là không dám?”
Nguyệt Thanh Hàn mím môi thật chặt: “Ta chịu thua.”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn lạnh lẽo: “Còn chưa tỷ thế, ngươi nào biết Trần Tiêu thất bại?”
“Hai chân của Mục tướng quân hôm nay còn chưa khôi phục, hắn chỉ có thể ngồi ở xe lăn, hơn nữa hành động bất tiện, tỷ thí như vậy, không có chút công bằng nào đáng nói. Quận chúa, ngươi hà tất kiên trì? Nếu Mục tướng quân…” Lời của Nguyệt Thanh Hàn còn chưa dứt, liền trực tiếp dừng lại.
Khí tức quanh thân của Hứa Vân Noãn hoàn toàn lạnh xuống: “Hôm nay trạng huống thân thể của Trần Tiêu chính là như vậy, ngươi và hắn tỷ thí, nếu hắn thua, đó là chính tài nghệ của hắn không bằng người, tựa như trên chiến trường nói, thắng bại là chuyện thường của binh gia. Nhưng hôm nay ngươi chưa từng tỷ thí, lại trực tiếp mở miệng chịu thua, đây cũng không phải là ngươi hiết khiêm nhượng hoặc biết cảm ơn, rõ ràng là ngươi nhục nhã hắn!”
(Luna: lại là 1 chương … thật ức chế)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...