CHƯƠNG 619: KHÔNG CÓ GÌ LÀ NGỦ MỘT GIẤC KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn một đường chạy bước nhỏ có chút nhanh, cả kinh hồ điệp bay lung tung trong bụi hoa.
Một con thải điệp theo sát trên dưới làn váy Hứa Vân Noãn tung bay đuổi qua đây, nhẹ nhàng vòng quanh bay một vòng ở châu sai trên đầu của Hứa Vân Noãn, sau đó chậm rãi đậu ở trên chóp mũi của nàng.
Hứa Vân Noãn vội vã nháy mắt một cái, chu mỏ nhẹ nhàng hướng về phía trước thổi một hơi: “Hô!”
Hồ điệp chấn kinh, lập tức bay, tựa hồ lại không cam lòng cứ rời đi như vậy, như trước vòng quanh Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn giơ tay lên, hồ điệp lập tức đậu ở trên đầu ngón tay của nàng, cánh điệp xinh đẹp nhẹ nhàng rung động, mang theo một cổ vô cùng thân thiết không nói ra được.
“Tiểu tử kia, hôm nay không có thời gian chơi với ngươi, ngày hôm nay ta muốn bồi ngoại tổ mẫu.”
Lâm lão phu nhân nhìn động tác của nàng, không khỏi ngẩn người: “Hồ điệp này thích ngươi?”
“Từ nhỏ ta đã chiêu tiểu động vật thích, lúc này lại cố ý đeo cây trâm lão phu nhân tặng cho ta, chắc hồ điệp này cũng là thích nhìn mặt, cho nên vòng quanh chỗ ta không muốn đi.”
“Chỉ thích nói bậy.” Lửa giận trong lòng Lâm lão phu nhân biến mất vô tung vô ảnh, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo một chút, “Đi thôi, gia gia ngươi và Mục Trần Tiêu đều đang ở tiền thính chờ đi?”
“Vâng, đều đang chờ lão phu nhân đó.” Hứa Vân Noãn lập tức cho phép hồ điệp cất cánh.
“Ân, vậy liền đi qua đi, đỡ phải chờ lâu, lại nói ta bày giá lớn.”
“Vậy dĩ nhiên sẽ không, ngoại tổ mẫu của ta bình dị gần gũi nhất.” Đã biết lão phu nhân ăn mềm không ăn cứng, lời tốt của Hứa Vân Noãn nói như không cần tiền liên tiếp trào ra ngoài.
“Nói trái lại êm tai, trong lòng không nhất thiết nghĩ như vậy đi?”
“Mới không có, nếu ta nói như vậy, nhất định là nghĩ như vậy, lão phu nhân cũng không thể oan uổng ta.”
Khóe môi của Lâm lão phu nhân hơi giơ giơ lên, lập tức lại như không có chuyện gì xảy ra ép xuống.
“Hôm qua lục khố phòng, phát hiện trong khố phòng còn có một chút dược liệu điều dưỡng thân thể, hôm nay thân thể ta tốt, cũng không dùng, đưa cho Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu đi, để cho lão lão, tàn tàn bọn họ, bổ một chút.”
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, lập tức cao hứng gật đầu: “Đa tạ ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu người thiện lương nhất.”
“Hừ.”
Bookwaves.com.vn
Mắt của Lâm lão phu nhân nhìn thẳng đi về phía trước, Hứa Vân Noãn lại nhẹ nhàng giương khóe môi lên: Phân minh trong lòng hận Mục gia, hận Trần Tiêu và gia gia, nhưng lúc đến kinh thành, như trước mang theo dược liệu, đây nói rõ, không phải đã rất sáng tỏ sao?
Hứa Vân Noãn bồi Lâm lão phu nhân đi tới phòng khách tiền viện.
Mục Thiên Trù lập tức đứng lên, Mục Trần Tiêu cũng đẩy xe lăn đi tới cửa nghênh tiếp.
“Lão phu nhân.”
“Ngoại tổ mẫu.”
“Cũng chờ làm gì? Ta không có để các ngươi ngồi sao?” Lâm lão phu nhân đi vào phòng khách, thấy trên bàn bày xong rất nhiều thức ăn, trong mắt lóe lên vẻ nhu hòa, “Thức ăn này nhìn coi như có thể vào mắt.”
Hứa Vân Noãn đỡ Lâm lão phu nhân ngồi xuống: “Ngoại tổ mẫu thích là được rồi.”
Lâm lão phu nhân giơ tay lên kéo Hứa Vân Noãn một cái, để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình: “Ta thấy Mục Trần Tiêu đã cảm thấy không thoải mái, ngươi ngồi ở chỗ này chống đỡ đi.”
“Ta chia thức ăn cho ngoại tổ mẫu.”
“Ngươi nuôi hạ nhân không tay a, cứ phải để cho một quận chúa như ngươi mệt nhọc?” Lâm lão phu nhân trừng mắt Mộ Vũ và Hàn Yên một cái.
“Ta đây không phải là lo lắng người khác chiếu cố không chu toàn sao? Vân Noãn lúc trước thân duyên đơn bạc, ba vị gia gia cũng đã qua đời, thật vất vả nghênh đón một vị ngoại tổ mẫu, tự nhiên phải hiếu kính cho tốt.” Thần sắc của Hứa Vân Noãn rõ ràng.
Lâm lão phu nhân sửng sốt, lập tức gắp một đũa thức ăn, đặt tới cái đĩa của Hứa Vân Noãn: “Một hài tử, chớ miên man suy nghĩ cả ngày, muốn thêm đồ ăn, cũng là một trưởng bối như ta gắp cho ngươi, nếu không, truyền đi lão thái bà ta sai sử tiểu nha đầu ngươi, người khác còn không phải nói ta không từ sao? Hừ, ta cũng không muốn như Vi thị của Thẩm gia kia, già mà không kính, cậy già lên mặt, mất mặt xấu hổ!”
Hứa Vân Noãn không khỏi ngây ngẩn cả người, lập tức nở nụ cười.
Trong lòng Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu nhẹ nhõm, khóe môi chậm rãi mang theo vẻ tươi cười.
Một bữa cơm ăn không tính là náo nhiệt, nhưng cũng không có giương cung bạt kiếm như trước.
Xong bữa cơm, Hứa Vân Noãn tiễn Lâm lão phu nhân trở về viện tử của mình.
Lúc đi ra, thấy Mục Trần Tiêu ở phía bên ngoài viện chờ.
“Trần Tiêu!” Hứa Vân Noãn chạy đến trước mặt của Mục Trần Tiêu, hơi cúi thân thể xuống, tiếu ý dịu dàng nhìn sang, “Sao ngươi lại ở chỗ này chờ ta?”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng ngước mắt, đè quẫn bách trong lòng xuống, chậm rãi mở miệng nói rằng: “Ta… Muốn gặp nàng.”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn chiếu sáng, tiếu ý trong sát na xán lạn không gì sánh được: “Ta cũng nhớ ngươi.”
Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu một đường đi tới Ngưng Thu uyển: “Trần Tiêu, ta mang ngươi nhìn xem cây ăn quả ta trồng, từng cái một cực đẹp, ta cũng không nghĩ tới, những trái này dĩ nhiên có thể sinh trưởng tốt như vậy.”
Mục Trần Tiêu quay đầu, lên tiếng ngăn Hứa Vân Noãn lại: “Vân Noãn, ta hơi mệt, chúng ta cùng nhau nghỉ một lát thế nào?”
“Tốt, trách ta, quên ngươi ở trong linh đường lâu như vậy, vào phòng của ta nghỉ ngơi, ta nhường giường cho ngươi, ngươi ngủ một giấc cho ngon.”
Yên hàn ở phía sau nghe, chỉ cảm thấy da đầu căng lên, vội vã kéo qua Mộ Vũ: “Ngươi mau trở về, để người đưa bình phong nhuyễn tháp đặt ở bên ngoài gian phòng của tiểu thư.”
Bookwaves.com.vn
Hàn Yên có chút không phản ứng kịp: “Làm sao vậy?”
“Đừng hỏi, nhanh đi là được, nếu không, ngươi cẩn thận vị Lâm lão phu nhân kia trách phạt ngươi.”
“Nga, ta đây đi ngay.”
Hứa Vân Noãn mang theo Mục Trần Tiêu đi tới gian phòng, liếc mắt liền thấy được nhuyễn tháp phía ngoài bình phong, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Mục Trần Tiêu lại mỉm cười: “Ta ở bên ngoài, Vân Noãn ở bên trong, giống như trước đó ngủ ta không được vậy, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi, thế nào?”
“Vậy lần này đổi ngươi giường ngủ.” Hứa Vân Noãn nhìn sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt của Mục Trần Tiêu, đau lòng không ngừng.
Trần Tiêu nhà mình nhìn rất nhu nhược, nhất định phải tỉ mỉ bảo vệ tốt.
Đại gia gia nói qua, nam tử hán ở bên ngoài đỉnh thiên lập địa, cột sống gãy cũng phải cắn răng không hô đau, về tới trong nhà, tức phụ phải yêu thương thêm một ít, nếu không, thương cảm biết bao a!
Nhìn thần sắc của Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, bất quá dưới mắt hãy để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt mới quan trọng: “Ta ở bên ngoài là được rồi, Vân Noãn, mệt mỏi quá a…”
Hứa Vân Noãn vốn định khuyên thêm hai câu, lúc này nghe được Mục Trần Tiêu hô mệt, lời gì đều không nói, đỡ hắn nằm trên nhuyễn tháp, sau đó cầm chăn mỏng đắp kín cho hắn, sau đó còn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ ngực của Mục Trần Tiêu: “Vậy ngươi mau ngủ đi.”
“Nàng ngủ cùng ta đi, nghe tiếng hô hấp của nàng, ta có thể ngủ được càng thêm kiên định.” Mục Trần Tiêu nằm ở trên nhuyễn tháp, trên mặt nhìn tái nhợt hơn trước một ít, nhìn tâm của Hứa Vân Noãn mềm không được, lúc này hắn nói cái gì đều đáp ứng.
“Được.”
Hứa Vân Noãn vội vã vòng qua bình phong, nằm ở trên giường của mình: “Trần Tiêu, mặc kệ có chuyện gì, ngủ một giấc cũng sẽ tốt.”
Mục Trần Tiêu nhãn thần ấm áp: “Vậy hai chúng ta cùng nhau làm một giấc mộng đẹp.”
“Ân ân.”
Hứa Vân Noãn ôm lấy chăn, mang theo lòng tràn đầy chờ mong tiến nhập mộng đẹp ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...