CHƯƠNG 570: ĐAU LÒNG
Dịch giả: Luna Wong
Nghe được Hứa Vân Noãn nguyện ý đổi giọng, Mục Thiên Trù liền hơi thẳng người, hỉ tư tư chờ, nhưng không nghĩ tới một câu nói tiếp theo của Hứa Vân Noãn, thiếu chút nữa để hắn trực tiếp trật cái lưng già.
Phu… Phu quân?
Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy trong lòng ầm ầm một tiếng, trong toàn bộ óc đều bị vui sướng và kích động bao phủ: Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ, bản thân sẽ bởi vì một cái xưng hô mà không khống chế được tâm tình.
Hiền phi nghe được Hứa Vân Noãn nói, đều quên luôn chuyện đại hoàng tử đau lòng, nhịn không được xì một tiếng bật cười, giơ tay lên chỉ gò má đỏ bừng của Hứa Vân Noãn một cái:
“Ngươi hài tử này, thường ngày thông minh lanh lợi, thế nào lúc này đầu óc cũng không biết quẹo cua thế? Đổi giọng này là bảo ngươi đổi với Vệ quốc công.”
Hứa Vân Noãn ngẩn ra, lập tức gương mặt cà một cái hồng thấu: “Ta…”
Mục Thiên Trù giơ tay lên gõ hông của mình một cái: “Không ý kiến, đổi giọng thế nào đều giống nhau.”
Thanh niên nhân, các ngươi vui vẻ là được rồi.
Hứa Vân Noãn vội vàng hướng Mục Thiên Trù hô: “Gia gia!”
“Ai!”
Mục Thiên Trù rất cao hứng, tuy rằng như cũ cảm thấy có chút bạc đãi Hứa Vân Noãn, cũng chỉ có thể ở phía sau đem hết toàn lực bồi thường.
Sau khi vài người cáo biệt, hiền phi mang theo Hứa Vân Noãn trở lại hậu cung, nhìn Hứa Vân Noãn như cũ chìm đắm trong vui mừng, càng cảm thấy đau lòng cho đại hoàng tử.
Đại hoàng tử đặt thanh tùng ở vị trí dành riêng cho nó trên bệ cửa sổ, yên lặng dừng bước không có nhúc nhích.
Hiền phi thở dài trong lòng, nhi tử này của bản thân, vốn lúc bảo hắn thành thân, cô nương nhà ai đều nhìn không trúng. Hôm nay tự mình nghĩ thông rồi không giục hắn nữa, cô nương hắn thích lại không thích hắn, thực tại khổ tới cực điểm.
“Vân Noãn, tuy rằng ta nhận được tin tức, nhưng đến tột cùng là người khác truyền vào trong cung, cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, lão phu nhân của Thẩm gia kia hành sự quả thực bỉ ổi như vậy?”
Hứa Vân Noãn không muốn giấu diếm hiền phi, bởi vậy lắc đầu, đơn giản kể ra chuyện ngày đó.
Hiền phi nghe xong, lòng không khỏi tràn đầy tức giận: “Trước thấy vị lão phu nhân này của Thẩm gia, còn cảm thấy nàng làm việc rất có tính toán trước, hôm nay nhìn, quả thật là già rồi hồ đồ.”
“Kỳ thực lúc này đây, lão phu nhân xuất thủ quá mức sốt ruột, nói cho cùng, vẫn là trong lòng coi thường ta, nếu như nàng chuẩn bị chu toàn thêm một ít, nói không chính xác ta thực sự phải chịu thiệt rồi.”
“Hôm nay tốt rồi, ly khai cái hố lửa Thẩm gia kia, ngươi liền có thể tự do tự tại, không cần chịu bọn họ ước thúc nữa.”
Bookwaves.com.vn
“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới, chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy. Nương nương, xem ý của hoàng thượng, hôm nay, vốn là phải thẩm vấn chuyện ngày đó đã xảy ra ở Thẩm gia, dù sao cũng đã liên lụy đến mạng người nhiều như vậy, nhưng vì sao vừa nhắc tới mệnh cách, hoàng thượng lại đột nhiên không truy cứu nữa thế?”
“Nói cho ngươi biết cũng không sao, bất quá cũng không nên lan truyền ra ngoài.”
“Đây là tự nhiên.” Hứa Vân Noãn vội vã đáp ứng.
“Từ lần trước tam hoàng tử dẫn theo đạo sĩ vào cung, hoàng thượng cũng không biết nghĩ như thế nào, âm thầm để người tìm một ít đạo sĩ và cao tăng, nói là muốn tìm tòi nghiên cứu tuổi thọ của mình một chút. Lúc này đây, bên ngoài đều lan truyền mạng ngươi cứng rắn, khắc toàn bộ Thẩm gia, thuộc hạ của hoàng thượng vừa lúc có tài ba dị sĩ, để người tra xét mạng của ngươi một chút.”
“Tra mệnh cách của ta?”
“Đừng quên, rau xanh người trồng ra vô cùng tốt, thanh tùng cũng trồng cực tươi tốt, hoàng thượng cũng tò mò nha?”
“Nương nương có biết ta là mệnh cách gì không?”
“Hoàng thượng tra được, mạng của ngươi trời sinh phú quý, hơn nữa có khả năng trợ người gặp dữ hóa lành, bất quá năng lực này cũng có hạn, dễ tổn thương bản thân. Hoàng thượng vừa nghĩ chuyện tiền tiền hậu hậu, không phải đều hiểu rồi sao? Trước lúc xuân săn, ngươi và Đào gia tiểu thư gặp chuyện không may, rơi xuống vách núi mà không chết, đây là gặp dữ hóa lành. Sau đó hoàng thượng thân mắc trọng bệnh, ngươi lại không để ý thân thể của chính mình, hiến dược hoàn cứu mạng ra, đây cũng gặp dữ hóa lành.”
Hiền phi mỉm cười nói.
Hứa Vân Noãn hơi ngẩn người, nhẹ nhàng giương khóe môi lên: “Nương nương, đây tột cùng là mệnh cách chân thật của ta, hay là mệnh cách hoàng thượng tra được?”
Nàng không cảm thấy mình có năng lực trợ người gặp dữ hóa lành.
“Hoàng thượng cho rằng là thật, đó chính là thật, ai dám nghi vấn thiên tử?” Tiếu ý của hiền phi sâu sắc.
Trong lòng Hứa Vân Noãn nhất thời hiểu: “Đa tạ nương nương an bài từ đó.”
“Người là hoàng thượng tự tìm, mệnh cách là hoàng thượng tự để người tra, bổn cung không có an bài cái gì.”
“Nương nương nói phải.” Thảo nào chuyện lần này thuận lợi như vậy, nguyên lai là hiền phi nương nương ở trong bóng tối lót nhiều chăn đệm.
Hiền phi nhìn về phía đại hoàng tử vẫn trầm mặc không nói, rốt cuộc là đau lòng nhi tử mình, yên lặng đẩy lên một cái: “Ninh Từ, hoàng thượng bảo ngươi tạm thời trông coi hộ bộ, ngươi dự định làm sao?”
Đại hoàng tử ngẩng đầu, thấy Hứa Vân Noãn, trong lòng đau xót không thể tự kiềm chế: “Mẫu phi, từ trước ta chưa có tiếp xúc qua chuyện của hộ bộ, chỉ có thể theo những đại nhân khác nghiêm túc học tập.”
Hiền phi gật đầu: “Ý tưởng này không tệ, nếu muốn nghiêm túc học tập, vậy nhìn nhiều nói ít, dù sao ít nói ít sai.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn ở một bên gật đầu: Hoàng thượng đưa đại hoàng tử vào hộ bộ, đưa tam hoàng tử đi biên cảnh, đơn giản chính là muốn lợi dụng hai hoàng tử để cân đối triều cục, lúc này an an ổn ổn làm con cờ là được, nếu không an phận, sợ rằng hoàng thượng sẽ tự định giá đổi người.
“Nhi thần minh bạch.”
Hiền phi giơ tay lên xoa xoa thái dương: “Bổn cung hơi mệt, Ninh Từ, ngươi mang theo Vân Noãn đi xem thanh tùng đi.”
Đại hoàng tử ngẩng đầu, chống lại nhãn thần của hiền phi.
Hiền phi hơi gật đầu một cái: Hôm nay ván đã đóng thuyền, có một số việc vẫn phải nói minh bạch, như vậy mới dễ yên tâm tư, chuyên tâm làm chuyện của mình.
“Hiền phi nương nương nghỉ ngơi.”
Hứa Vân Noãn đưa mắt nhìn hiền phi ly khai, liền đứng dậy tới cửa sổ tra xét chậu thanh tùng.
Đại hoàng tử do dự một lát, sau cùng mở miệng hỏi: “Vân… Hứa cô nương, hôm nay thấy Trần Tiêu cầu hôn, ngươi tựa hồ rất vui vẻ?”
Hứa Vân Noãn vội vã gật đầu: “Đúng vậy, kể từ đó, ta và Trần Tiêu còn có ca… Không đúng, còn có gia gia, người một nhà cũng không cần tách ra nữa.”
“Vậy ngươi thích Trần Tiêu không?”
“Tự nhiên thích.” Nhớ tới Mục Trần Tiêu, tiếu ý trong mắt Hứa Vân Noãn đều phảng phất bị dính vị đạo của ánh mặt trời, nhẹ nhàng toát ra, tươi đẹp xán lạn.
Thấy thần sắc này của nàng, đại hoàng tử ngẩn người, nổi khổ trong lòng càng đặc hơn: Chỉ cần thấy nhãn thần của Hứa Vân Noãn, liền cảm thấy cái gì cũng không cần hỏi…
Hứa Vân Noãn bén nhạy đã nhận ra thần tình của đại hoàng tử hạ xuống, không khỏi nghi hoặc: “Điện hạ làm sao vậy? Tựa hồ không vui?”
“Hôm nay gặp phải sự tình quá nhiều, trong lúc nhất thời nỗi lòng phức tạp.”
“Điện hạ là tiếc nuối không thể đi biên cảnh lĩnh binh?”
“Coi là vậy đi.”
“Trước điện hạ quanh năm say mê chiến trường, tất cả chiến dịch lớn nhỏ cũng đánh rất nhiều lần, lúc này đây không đi cũng không có gì. Còn nữa, chỉ cần tam hoàng tử lập được chút công lao nào, phong hào Đoan vương của điện hạ ngay tức khắc có thể trở về, không phải tốt hơn sao?”
Nếu hoàng thượng muốn lợi dụng đại hoàng tử và tam hoàng tử cân đối triều cục, như vậy thế lực của phen hai người bọn họ nhất định phải ngang thế lực với nhau.
Trần Tiêu đã bố trí xong, đoạn thời gian trước, đường làm quan của tam hoàng tử nhất định sẽ rộng mở, sau đó sao, vậy phải xem tạo hóa của bản thân tam hoàng tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...