Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 416: MỘT CÂU THANH BẠCH TO HƠN TRỜI


Dịch giả: Luna Wong


Đoan vương lặng lẽ ly khai.


Thi thể của đám người Ân Lạo giao cho bách tính Kinh Châu thành đưa đi, coi như là tương chuyện này làm được đến nơi đến chốn.


Trên lầu các Hồi Xuân đường, Hứa Vân Noãn chuyển mâu nhìn phía Tần U Tố: “Tần công tử, như thế này ngươi liền dẫn nhân thủ, đi đẩy pho tượng của Bùi đại nhân kia đi, hôm nay sẽ không có bách tính ngăn cản ngươi nữa.”


Tần U Tố trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, trầm giọng nói rằng: “Đa tạ cô nãi nãi.”


“Cảm tạ ta làm cái gì, ta cũng không giúp đỡ cái gì, mau chút đứng lên đi làm việc ba.” Đối với Tần U Tố mà nói, chỉ cần pho tượng thụ hình của Bùi đại nhân không có bị đẩy ngã, như vậy mỗi một giờ mỗi một khắc đều là dày vò.


Tần U Tố không nói thêm gì nữa, chỉ là cung kính quay Hứa Vân Noãn hành lễ, sau đó liền đứng dậy bước nhanh chạy ra phía ngoài.


“Cô nãi nãi, ta cũng muốn cùng đi xem.”


“Mau đi đi, cẩn thận một chút, chớ đụng phải tay bị thương.”


“Vâng.”



Nhìn dáng dấp hai người khẩn cấp rời đi, Hứa Vân Noãn không khỏi giương lên khóe môi: “Tôn nhi, xem ra chuyện Kinh Châu thành bên này, có thể tạm thời cáo rơi một đoạn rồi.”


“Ân, Ân gia và tam hoàng tử bên kia rất nhanh sẽ phản ứng kịp, chúng ta cũng phải mau sớm trở lại kinh thành.”


“Được, trước đó, còn phải liên lạc với lão hầu gia, thừa dịp Ân gia và tam hoàng tử đang loạn, chuyện hắn bên kia, có thể bắt đầu bố trí.”


Tần U Tố và Tần Oanh Tư mang người một đường đi tới mảnh đất trống lớn ở đường chủ trung tâm Kinh Châu thành, ngay mảnh đất trông này, một pho tượng điêu khắc Bùi Nguyên thụ hình lăng trì, đang được dựng ở trung ương, mà trên đùi pho tượng bị trói ở cái giá trên, đã lõm vào một khối, nghe nói là bị dân chúng quanh năm dùng chân đá tạo thành.


Tần U Tố bước nhanh đi tới, phác thông một tiếng quỳ gối phía trước pho tượng: “Phụ thân, oan khuất của người, rốt cục có thể hoàn toàn rửa sạch!”


“Nhị ca, ” Tần Oanh Tư cũng chạy tới, theo Tần U Tố cùng quỳ xuống, “Nhị ca không nên quá khó qua, Bùi đại nhân biết chuyện này, trong lòng nhất định cao hứng.”


“Ta biết.”


Bookwaves.com.vn

Tần U Tố rất cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy, tiến lên đẩy mạnh ra bức tượng điêu khắc kia.


Nhưng bức tượng điêu khắc bị gắt gao cố định ở trên mặt đất, mặc cho một mình hắn có khí lực lớn hơn nữa cũng đẩy không ra.


Tần Oanh Tư liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, chỉ là nàng chỉ có thể một tay cố sức, lực lượng cũng có hạn, pho tượng như cũ vẫn không nhúc nhích.


Khuôn mặt của Tần U Tố đỏ lên, nhưng pho tượng lại không chút sứt mẻ.



“Nhị ca, không bằng chúng ta tìm những người kia tới hỗ trợ đi…” Tần Oanh Tư ở một bên thận trọng khuyên bảo.


Nàng hiểu Tần U Tố, càng lý giải liền càng biết, cọc án tử này của Bùi đại nhân đã thành chấp niệm trong lòng hắn, hôm nay cái chấp niệm này rốt cục sụp đổ, phẫn uất và không cam lòng bị đè nén thật lâu trực tiếp lao tới, nói không chừng có thể đẩy ngã một người.


Tần U Tố phảng phất nghe không được lời của Tần Oanh Tư nói, chỉ cực kỳ quật cường cố sức đẩy pho tượng.


Đúng lúc này, từ hai bên trái phải đưa qua một đôi tay thon gầy, dùng sức đẩy trên pho tượng.


Tần Oanh Tư vội vã quay đầu, đối mặt với một người mặt mang vẻ xấu hổ: “Ta muốn tới nhìn một cái, xem có thể giúp một tay hay không.”


Người này chỉ là một phổ thông bách tính của Kinh Châu thành, nhát gan, chuyện vận chuyển thi thể của đám người Ân Lạo hắn không dám làm, vì vậy liền muốn tới pho tượng của Bùi đại nhân bên này, xem có thể giúp được một tay hay không, không nghĩ tới vừa qua tới liền thấy Tần U Tố và Tần Oanh Tư, hai người ra sức muốn đẩy ngã pho tượng, liền vội vàng tiến lên hỗ trợ.


“Mọi người mau tới nha!”


Từng đôi tay duỗi tới, đều đặt ở trên pho tượng, những người này đại thể đều là ở bên hình đài chạy tới.


Ở chung quanh hình đài, bọn họ lòng đầy căm phẫn, từng người một kêu đến giọng đều khan, mà ở trước mặt pho tượng này của Bùi đại nhân, bọn họ lại đều mím chặt môi, phá lệ trầm mặc.


“Ầm ầm!”



Pho tượng bị đẩy ngã trên mặt đất, phát sinh một tiếng ầm ầm vang thật lớn.


Tần U Tố giương lên khóe môi muốn cười, nước mắt lại không cầm được rơi xuống, hắn quay đầu đi, nhìn một đám bách tính tiến lên đây giúp một tay, cúi đầu cúi người chào nói: “Đa tạ chư vị…”


Bookwaves.com.vn

Dân chúng chung quanh lại từng cái một vội vã tránh ra, sau đó cũng không biết là ai bắt đầu, đi tới phía trước pho tượng, dẫn đầu quỳ xuống đất hành lễ.


Dân chúng một người tiếp một người tiến lên, mỗi người đều cực kỳ trầm mặc, hành lễ xong liền cước bộ vội vã ly khai.


Đối với Bùi đại nhân, biết chân tướng năm đó, trong lòng bọn họ chỉ còn xấu hổ, đã là nói cái gì đều cũng không nói ra được.


Tần U Tố cố nén chua xót trong lòng, cúc cung đáp lễ với mỗi một bách tính đến đây hành lễ.


“Cha khi còn sống, không có thể lưu lại toàn thây, sau còn bởi vì bách tính quá mức phẫn nộ, đến xương đều đập bể, nên vẫn không có thể tổ chức tang lễ, hôm nay trận này, coi như tổ chức tang lễ tiễn đưa cha…”


“Nhị ca, Bùi đại nhân ở trên trời có linh, nhất định sẽ cảm thấy an ủi trong lòng.”


“Cha, một đường đi tốt…”


Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu ngồi ở trên xe ngựa, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn một màn trước mắt, không khỏi vành mắt đỏ lên.


“Bùi đại nhân trên trời có linh thiêng, có thể nhắm mắt.”


“Ân.” Mục Trần Tiêu nhìn ánh mắt phiếm hồng của Hứa Vân Noãn, trong lòng hơi đau đớn.


Cô nãi nãi đã từng nói, nàng và Tần U Tố cực kỳ tương tự, trong lòng đều có thù lớn chưa trả, Tần U Tố thống khổ như thế, có phải nghĩa là trong lòng cô nãi nãi, đồng dạng cũng cất dấu thâm trầm đau xót hay không?



“Cô nãi nãi…”


“Ân?” Hứa Vân Noãn quay đầu.


“Cô nãi nãi muốn đi dạo một vòng Kinh Châu thành không, sau khi đến, cũng chưa xem qua cảnh tượng toàn thành đi?”


“Tốt, an vị xe ngựa đi chung quanh coi một chút đi.”


Úc Khoảnh vội vàng chậm rãi lái xe ngựa ở trên đường phố, Hứa Vân Noãn xuyên thấu qua màn xe, thỉnh thoảng liền có thể thấy có cái bóng của bách tính.


Chỉ là so sánh với chết lặng và tuyệt vọng trước đó, hôm nay trong mắt của bọn họ một lần nữa có thần thái.


Hứa Vân Noãn nhìn, nhìn, khóe môi liền không tự chủ được dương lên: “Nếu tam gia gia thấy được cảnh tượng trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng đi?”


Mục Trần Tiêu hỏi: “Cô nãi nãi, tam gia gia cũng giống Ôn đại phu vậy, mạnh miệng nhẹ dạ, thích trị bệnh cứu người sao?”


Hứa Vân Noãn bật cười lên: “Mới không có, ngươi phải biết rằng, tam gia gia là đệ tử bị Dược Vương cốc khu trục đi ra, tính tình kia làm sao có thể giống Ôn sư bá được chứi? Tính tình của tam gia gia yêu ghét phân minh, ghét ác như thù, rồi lại vị đạo hơi có chút kiệt ngạo bất tuân, tổng kết lại chính là tùy hứng làm bậy, làm việc luôn luôn muốn thế nào thì thế đó, sau này phế đi một chân, lúc này mới trầm ổn an tĩnh rất nhiều. Đã từng tam gia gia bởi vì một lưu phỉ tập kích một thôn xóm, giết hơn mười người, huyên động tĩnh khá lớn, hắn truy lùng người ta mười mấy dặm, sau cùng hạ dược tận diệt lưu phỉ kia.”


“Thảo nào, mỗi lần nhắc tới tam gia gia, Ôn đại phu đều là một bộ dáng dấp vừa yêu vừa hận.”


“Tam gia gia là tiểu sư đệ, thường không ít gây phiền toái, đều là tìm các sư huynh giải quyết, cho nên sau này hắn mới nói cho ta biết, sư huynh, sư phụ, đều là dùng để hỗ trợ thu thập cục diện rối rắm…”


“Thì ra là thế.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui