Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 392: KỲ QUÁI


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn không chút biết điểm tay mình tặng đi sẽ được tranh đoạt như thế, nàng mang theo Tần U Tố ngụy trang thành của nữ tử đi tới Hồi Xuân đường, liền trực tiếp đơn độc mở ra một cái phòng, chuyên môn xem chẩn cho nữ tử.


Vừa mới bắt đầu cũng không có người tới cửa, Ôn Như Xuân bưng chén thuốc điều dưỡng thân thể cho nàng tiến đến, mở miệng hỏi: “Hai sư huynh của ngươi đã ở bên ngoài bận rộn, ngươi muốn kiên trì chuyên môn xem chẩn cho nữ tử?”


Hứa Vân Noãn gật đầu: “Sư bá, ngươi đi căn dặn hai vị sư huynh một chút, nếu có người nghị luận chuyện của Bùi đại nhân, lắng nghe ghi nhớ là được, nếu không có người nghị luận, cũng không cần cố ý hỏi thăm tin tức, để tránh khỏi đả thảo kinh xà.”


“Không cho hai sư huynh của ngươi hỏi thăm, chẳng lẽ ngươi là muốn vào tay từ trên người các nữ tử của Kinh Châu thành?”


“Đân chúng trong Kinh Châu thành nếu đợi tin ý kiến của người khác, lúc này chính là thời gian nhạy cảm, sau khi hai vị sư huynh nghe ngóng, nhất định sẽ khiến cho người bên ngoài chú ý, ngược lại nữ tử, lòng cảnh giác của các nàng thường thường sẽ càng thêm nhẹ một ít, hơn nữa nếu ta giúp các nàng giải quyết xong ốm đau, các nàng sẽ càng thêm tín nhiệm với ta, muốn hỏi gì, cũng càng thêm tiện lợi.”


“Như vậy cũng tốt, ta đi căn dặn hai sư huynh của ngươi, bản thân ngươi làm việc phải cẩn thận một chút, gặp phải nan đề gì không giải quyết được, đừng quên để người nói cho ta biết.”


“Vâng.”


Vừa mới bắt đầu cũng không có nữ tử tới cửa xem chẩn, Hứa Vân Noãn cũng không có gấp, vẫn đợi hơn hai canh giờ, chuẩn bị buổi trưa nghỉ ngơi, mới có một phụ nhân tới cửa.


Phụ nhân kia nhìn thấy tuổi của Hứa Vân Noãn nhỏ như thế, lập tức liền bắt đầu muốn lui ra.


Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, hơi mở miệng cười: “Nhìn sắc mặt vị đại tẩu khô vàng, sợi tóc khô, môi trắng không có chút máu, là thường xuyên cảm giác đầu váng mắt hoa, tinh thần không đủ?”



Bước chân của phụ nhân nhất thời ngừng, hơi có chút mới lạ nhìn Hứa Vân Noãn: “Cô nương còn nhỏ, cũng là vị nữ đại phu?””Trong nhà có trưởng bối đời đời làm nghề y, theo trưởng bối học một ít, chứng bệnh thông thường vẫn có thể xem. Chứng này của đại tẩu bệnh này, phải là tháng ba có thừa đi, thế nào vẫn không điều trị? Kéo đến bây giờ đã có chút nghiêm trọng.”


“Ta cũng muốn điều trị, nhưng nơi nào trả nỗi tiền, lúc này nghe được có người chữa bệnh từ thiện, cho nên mới tới cửa thử thời vận.”


“Ta đây chẩn mạch cho ngươi, đại tẩu là người đầu tiên đến xem chẩn của ta hôm nay, sau khi chẩn xong mạch, dược phí cũng miễn, toàn bộ xem như khai trương.”


“Như vậy tạ ơn tiểu đại phu.”


Phụ nhân nghe được miễn dược phí, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiến lên để Hứa Vân Noãn xem chẩn.


Hứa Vân Noãn cẩn thận chẩn mạch, sau đó liền bắt đầu viết phương thuốc: “Ta sờ mạch tượng của đại tẩu, khí huyết hỏng lợi hại, nên là hậu sản không có điều trị, trong tháng đại tẩu không có ở cử đi?”


“Sau khi sinh xong lão nhị, làm sao có thời giờ ở cữ, ba ngày liền xuống đất giúp làm việc, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy không có việc gì, nhưng sau này vừa làm việc vừa trông hài tử, dần dần cả ngày cả người vô lực, đến bây giờ lấy hơi đều cảm thấy trắc trở.”


“Ta mở thuốc cho đại tẩu, để người đi lấy, bất quá thuốc có thể điều trị tính khí của đại tẩu, là trọng yếu hơn vẫn là phải ăn nhiều thứ tốt bổ một chút, thuốc bổ này rốt cuộc cũng không bằng thực bổ.”


“Ta trái lại cũng muốn, nhưng trong nhà hai hài tử, đều sắp đói.” Giữa mặt mày của phụ nhân hiện lên một tia sầu khổ.


Bookwaves.com.vn

“Hai năm qua thu hoạch phải không tệ nha, làm sao sẽ không gạo nấu cơm?” Hứa Vân Noãn rất hiếu kỳ.



“Đây… Một lời khó nói hết… Tiểu đại phu không phải người trong Kinh Châu thành?”


“Không phải, ta từ Bác Lăng thành tới, đoạn này thời gian Bác Lăng thành bên kia hoa sen nở cực đẹp, ta theo trưởng bối trong nhà đi ngắm cảnh xong, lại tới thăm hai vị sư huynh ta, bọn họ đang tổ chức chữa bệnh từ thiện, ta cũng theo tham gia náo nhiệt.”


“Hai vị đại phu của Hồi Xuân đường là sư phụ huynh của tiểu đại phu?”


“Phải.”


“Thảo nào tiểu đại phu y thuật cao minh, trong nhà còn có rất nhiều chuyện không tiện ở lâu, ngày khác trở lại cám ơn tiểu đại phu.”


“Đại tẩu không cần khách khí như vậy, mang theo phương thuốc, lúc đi để sư huynh của ta phái người bốc thuốc cho ngươi.”


“Đa tạ.”


Phụ nhân xem chẩn xong rồi rời khỏi, Tần U Tố tiến lên giúp Hứa Vân Noãn chỉnh lý chỉnh tề văn chương trên bàn: “Cô nãi nãi, những ngày qua ta cũng phát hiện, trong Kinh Châu thành rất nhiều người nhìn đều là dáng dấp tiều tụy hư nhược như thế, nhất là một ít hài tử, thấy ăn cũng kéo không ra bước chân, như là đói bụng hồi lâu.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giật giật: “Ta luôn cảm thấy trong này còn có chỗ chúng ta không có hiểu, trầm trụ khí, tạm thời chờ một chút.”


“Vâng.”


Đến buổi chiều, lục tục lại có phụ nhân đến đây xem chẩn, Hứa Vân Noãn cẩn thận kết luận mạch chứng của mỗi người ghi lại rõ ràng, càng xem thần sắc càng ngưng trọng.



Đến buổi tối thu dọn đồ đạc đóng cửa, Hứa Vân Noãn liền đưa đồ bản thân ghi chép cho Ôn Như Xuân: “Sư bá, người xem.”


Ôn Như Xuân nhận lấy tập, qua lại lật xem một chút: “Sao nhiều người khí huyết lưỡng hư như vậy? Chẳng lẽ bách tính Kinh Châu thành còn ăn không đủ no?”


“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, những người đó đại thể đều là dinh dưỡng không đầy đủ, hai vị sư huynh ở chỗ này mở y quán cũng có một đoạn gian không ít rồi, có thể có nhận thấy được giá hàng bên trong Kinh Châu thành phá lệ cao?”


Tùng Hương lắc đầu: “Như thế thì không có.”


“Vậy kỳ quái, đã không có phát sinh thiên tai, dẫn đến lương thực thất thu, giá các loại hàng bên trong thành cũng không đắt, như vậy những người dân này vì sao lấp không đầy bụng, thế cho nên sinh sinh làm mình đói bụng đến thân thể suy yếu, khí huyết lỗ lã? Lương thực trong tay bọn họ đi nơi nào?”


Bookwaves.com.vn

“Quay đầu lại để Đoan vương điện hạ tra thu nhập từ thuế của Kinh Châu thành một chút, nếu thu nhập từ thuế cũng không có vấn đề, như vậy bên trong nhất định có văn chương lớn.”


“Ân.”


Sau khi Hứa Vân Noãn trở về, liền nói chuyện này cho Đoan vương nghe.


Mi tâm của Đoan vương vừa nhíu: “Từ hai năm trước Kinh Châu thành chi biến, phụ hoàng liền phá lệ quan tâm chính vụ bên này, thu nhập từ thuế không có vấn đề, hơn nữa sau khi ta đi tới nơi này, cũng điều tra sổ sách trong phủ nha, cũng không có phát hiện lỗ thủng.”


“Vậy kỳ quái…”


“Bách tính Kinh Châu thành thực sự ăn không đủ no?”


“Chí ít trong những người hôm nay tới tìm ta chữa bệnh từ thiện đó, có một nửa là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, nếu điện hạ còn muốn tiếp tục xác định, vậy thử tra hài tử bên trong Kinh Châu thành, tìm một ít tiểu hài tử thích ăn điểm tâm, kẹo, lặng lẽ tung ra ngoài, bọn nhỏ còn nhỏ, thế nhưng cũng có thể từ trong miệng bọn họ biết được một chút mánh khóe.”



“Được, ngày mai ta liền để người đi làm.”


Hứa Vân Noãn gật đầu, tâm tư âm thầm lưu chuyển: Hai năm, bên trong Kinh Châu thành đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ân gia cùng với tam hoàng tử lại đóng vai gì bên trong?


Mục Trần Tiêu nhìn thấy Hứa Vân Noãn ngưng thần suy nghĩ tỉ mỉ, yên lặng nhìn nàng, không lên tiếng quấy rối.


Hứa Vân Noãn phục hồi lại tinh thần, liền đối mặt đường nhìn ôn nhu của Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, hôm nay còn nói trở về sớm một chút, kết quả mãi cho đến trời tối mới đóng cửa, ngươi không có tức giận chứ?”


“Làm sao có thể chứ? Cô nãi nãi cực khổ.”


“Đâu có cái gì đâu, điểm tâm đưa cho ngươi đã ăn xong rồi?”


“Ân.”


“Ta đây sẽ làm cho ngươi thêm một ít, ngày mai ngươi có thể tiếp tục ăn.”


“Cô nãi nãi đã rất cực khổ, không cần lao lực vì ta nữa.”


“Làm đồ cho ngươi ăn, trong lòng ta cảm thấy vui mừng.”


“Ta đây giúp cô nãi nãi nhóm lửa.” Lúc này đây công tác nhóm lửa, hắn tất nhiên sẽ không nhường cho người bên ngoài!


Hứa Vân Noãn nhìn dáng dấp mong đợi của Mục Trần Tiêu, xì một tiếng bật cười: “Máu ghen của ngươi còn chưa qua hết sao?”


Tôn nhi nhà mình thật đúng là một bảo bối lớn!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui