Quay về tuổi 17

1024x768
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-bidi-font-family:"Times New Roman";}
Chương 5
Editor: Mèomỡ
Kỳ thật bọn họ vẫn có thể nói chuyện, ngẫu nhiên cũng ăn cơm cùng nhau, ở mặt ngoài cũng không có chỗ nào xích mích, nhưng Hứa Tĩnh Á thỉnh thoảng sẽ nói cô vài câu, khiến cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Khang Đóa Hinh làm bà chủ gia đình mười năm, mười tám tuổi cắt đứt với cha mẹ, mẹ chồng mất sớm, chồng cô cũng không thường xuyên ở nhà, lại không có con, mười năm kia, có một đoạn thời gian rất dài cô đều ở một mình. Sau đó cũng bởi vì rất cô đơn, mới có thể giận chồng luôn ném cô ở nhà một mình, ra nước ngoài đi công tác.
Bởi vậy cô không am hiểu kết giao với người khác cho lắm, người bên ngoài đối tốt với cô, cô tất nhiên là tận lực báo đáp, nhưng nếu người ta không tốt, cô cũng không biết cải thiện như thế nào.
Nếu không biết thì làm sao bây giờ, vậy mặc kệ đi! Đây là triết học nhân sinh của Khang Đóa Hinh, cho nên cô cũng sẽ không nghĩ phải làm như thế nào để cải thiện quan hệ cùng Hứa Tĩnh Á.
Nhưng phòng ngủ chỉ có hai người, bình thường khó tránh khỏi có chút phức tạp.
“Sao lại rầu rĩ như vậy ?” Một bàn tay đột nhiên vỗ về đầu cô.
Khang Đóa Hinh ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Đông Luân thân thiết nhìn mình.
“Hôm nay tiết đầu em đến muộn 10 phút,” Cô buồn bực cắn khoai tây chiên. Lúc này bọn họ đang ngồi cửa hàng ăn nhanh, vừa hẹn hò vừa đọc sách.
Cô không thích muộn, cảm giác rất không tôn trọng giáo viên, mỗi lần học được một nửa, thấy có người mở cửa vào phòng học, cô sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay cô lại làm chuyện chính mình không thích , bởi vậy tâm tình không tốt.
“Sao lại muộn, không phải bình thường em đều đến sớm sao?” Nguyễn Đông Luân biết thói quen của cô.
“Tĩnh Á tắt đồng hồ báo thức của em.” Cô quyệt miệng.
Kỳ thật cho dù không có đồng hồ báo thức cô cũng sẽ rời giường đúng giờ, nhưng đêm qua ‘tiểu hồng’ đến, thân thể không thoải mái, lúc bừng tỉnh đã là tám giờ.
Nguyễn Đông Luân hơi hơi nhíu mi, “Cô ta không gọi em?”
“Không.” Cô biết Hứa Tĩnh Á không có nghĩa vụ gọi mình dậy, nhưng không thích hành vi tắt đồng hồ báo thức của cô, không nói một tiếng đã rời đi.
“Đừng để cho việc nhỏ này khiến em không vui, thân thể cũng không thoải mái, anh nghĩ thầy giáo cũng không trách.” Kết hôn mười năm, anh đương nhiên biết được khi cô đau bụng kinh khó chịu đến mức nào, may mà anh có thói quen đặt thuốc giảm đau của cô ở trong lúc, lúc này lấy ra.
Khang Đóa Hinh than thở với tay cầm cốc, uống một ngụm hồng.
“Đợi chút, uống thuốc sao có thể uống cái này?” Anh lập tức ngăn cản cô, đứng dậy nói: “Anh đi lấy nước.”
Cô “ực” một tiếng nuốt hồng trà vào cổ, “Không cần phải phiền toái như vậy chứ?”
Dù sao cuối cùng cũng đều vào bụng mà thôi, nước hay hồng trà thì có khác gì?
Nhưng những chuyện có liên quan đến cô thì Nguyễn Đông Luân vô cùng kiên quyết, anh không nói thêm gì, trực tiếp xuống lầu hỏi nhân viên lấy nước.
Thừa dịp bạn trai xuống lầu, Khang Đóa Hinh cúi đầu đọc lại vở ghi hôm nay.
Cô cảm thấy cái gọi là bốn năm đại học, căn bản chỉ tồn tại cho những trường khác , đa số khoa hệ tốt nghiệp đại học Z áp lực vẫn đang rất lớn, so với trung học còn kinh khủng hơn, không chú ý sẽ trượt.
Cô không phải thiên tài, bởi vậy luôn luôn nơm nớp lo sợ.
Khi chén nước đặt ở trên bàn cô, Khang Đóa Hinh ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt bạn trai không tốt lắm.
“Sao vậy?” Cô trực tiếp hỏi.
Anh không nói gì, mặt nặng mày nhẹ ngồi xuồng.
Sau đó Khang Đóa Hinh mới phát hiện phía sau anh là bạn cùng phòng của cô.
“Tĩnh Á?” Cô kinh ngạc kêu: “Cậu cũng đến đây ăn cơm à?”
“Không được sao?” Hứa Tĩnh Á nhíu mày.

“À, mình không có ý đó.” Cho dù không thích buổi sáng cô ta không gọi cô dậy, nhưng Khang Đóa Hinh cũng không muốn vì việc này mà bực mình.
Linh hồn của cô đã sắp ba mươi tuổi, so đo cùng tiểu nữ sinh làm gì?
“Không ngại mình ngồi cùng hai người chứ?” Hứa Tĩnh Á mở miệng nói, lại không thật sự hỏi ý kiến, trực tiếp kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, “Không nghĩ lại khéo như vậy, lại gặp được đàn anh ở chỗ này!”
Cô ta xem nhẹ Khang Đóa Hinh, cũng không biết là có ý gì.
Bọn họ vốn chọn chỗ dành cho hai người ngồi, thêm một người, mặt bàn lập tức có vẻ chật chội.
“Xin lỗi, nhưng tôi không thích.” Nguyễn Đông Luân đã mở miệng, “Phiền cô đổi chỗ khác”
“Cái gì?” hiển nhiên Hứa Tĩnh Á không ngờ sẽ bị cự tuyệt gọn gàng dứt khoát như vậy.
“Tôi và Đóa Hinh đang nói chuyện, chỉ sợ không tiện.”
Bọn họ có ở thảo luận chuyện gì sao? Khang Đóa Hinh hồ nghi nhìn bạn trai, nhưng không mở miệng.
Dù sao bọn đanh hẹn hò, đột nhiên thêm một người không thân quen, quả thật có chút không tiện.
“Em cùng Đóa Hinh là bạn cùng phòng, hai người nói chuyện gì em không thể nghe ?” Hứa Tĩnh Á trừng lớn mắt, hoàn toàn không có ý rời đi, thậm chí còn quay đầu nhìn phía Khang Đóa Hinh, “Gặp sắc quên bạn sao?”
Khang Đóa Hinh cảm thấy Hứa Tĩnh Á rất kỳ quái, có khi xa cách, có khi lại quá đáng nhiệt tình, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy cô cùng Đông Luân, đều chen chân vào, làm cho cô có chút khó hiểu.
“Cho nên phương thức cô đối đãi với bạn cùng phòng chính là tắt đồng hồ báo thức của cô ấy, lại không gọi cô ấy rời giường?” Nguyễn Đông Luân quét cô liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi.
Anh thật sự không có hảo cảm với cô gái này, nếu cô ta không phải bạn cùng phòng của Đóa Hinh, anh căn bản sẽ mặc kệ.
Hứa Tĩnh Á nhất thời thay đổi sắc mặt, “Làm ơn, nói như thể em cố ý hại cô ấy đi học muộn không bằng? Em thấy cô ấy không thoải mái, sợ ầm ỹ, cho nên mới tắt đồng hồ báo thức, để cô ấy không cần đi học, ở phòng nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong cô ta trừng mắt nhìn Khang Đóa Hinh, giống như trách cứ cô ác ý hại.
“Vậy thật sự cám ơn cô.” Nguyễn Đông Luân ôn hoà nói, sau quay đầu nhìn bạn gái vừa uống thuốc giảm đau, “Mau ăn nốt đi.” Ăn nhanh còn chạy lấy người.
“Đúng rồi, đàn anh. Sao gần đây không thấy anh đứng dưới kí túc xá nữ chờ Đóa Hinh, không phải hai người cảm tình phai nhạt đấy chứ?” Hứa Tĩnh Á dùng ngữ khí vui đùa hỏi. Ánh mắt lại dao động giữa hai người.
Dù Khang Đóa Hinh luôn hiền lành, cũng nhịn không được nhíu mi, “Có người quy định nhất định phải hẹn ở đâu sao?”
Cô rất không thích Hứa Tĩnh Á thường thường đá xoáy chuyện của cô cùng Đông Luân, đây cũng là nguyên nhân cô không thể coi Tĩnh Á như bạn bè.
“Mình chỉ tò mò thôi!”
Dùng hai chữ ‘tò mò’ này là có thể dò hỏi chuyện riêng tư của người khác sao? Khang Đóa Hinh không cho là đúng.
“Chúng tôi không muốn gây chú ý, cho nên không hẹn ở nơi có nhiều người.” Nguyễn Đông Luân đã mở miệng, “Lần sau đừng nói loại chuyện này nữa.”
“Cái gì, chỉ đùa một chút không được sao?” Hứa Tĩnh Á bất mãn nói thầm, “Hơn nữa hẹn hò thì hẹn hò, vì sao muốn giấu, chẳng lẽ còn muốn bắt cá hai tay sao?”
“Tĩnh Á, cậu rốt cuộc có cái gì bất mãn, vì sao luôn muốn chúng tôi chia tay?” Khang Đóa Hinh rốt cục tức giận.
Hứa Tĩnh Á sớm biết cô cùng Nguyễn Đông Luân hẹn hò từ lâu, mà hẹn hò là chuyện của hai người, không tất yếu phải nói cho mọi người, nhưng không có nghĩa là bọn họ không yêu nhau, Hứa Tĩnh Á dùng danh nghĩa “Quan tâm”, đi xem xét châm chọc, làm cô thực không vui.
“Khang Đóa Hinh, mình là đang giúp cậu mà! Cậu yên tâm, mình sẽ giúp cậu trông coi anh ấy, không cho anh ấy có cơ hội phát triển ra phía ngoài.”
Cái gì mà phát triển? Khang Đóa Hinh cảm thấy bạn cùng phòng quả thực rất khó hiểu, chuyện tình cảm của cô liên quan gì đến cô ta?
“Cảm ơn đã quan tâm, nhưng mà mình nghĩ không cần.” Cô tức giận nói: “Nếu Đông Luân muốn phát triển bên ngoài, mình sẽ thành toàn cho anh ấy.”
“Em đừng mơ bỏ anh.” Nguyễn Đông Luân nhịn không được liếc cô một cái, thấy cô rốt cục ăn xong miếng khoai tây chiên cuối cùng, lập tức thu dọn bàn ăn, “Được rồi, ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!”
“Này, sao hai người đi nhanh như vậy, không phải muốn đọc sách sao?” Hứa Tĩnh Á gọi.
Cô ta nghe được bọn họ có thói quen hẹn ở cửa hang ăn nhanh đọc sách, mới đến.
Nhưng Nguyễn Đông Luân mặc kệ cô ta, mà Khang Đóa Hinh cũng bị lời của cô ta khiến cho tâm trạng không tốt, bởi vậy cũng không nói gì, liền cùng Nguyễn Đông Luân rời đi.
“Thật sự là người kì lạ.” Đi ra cửa hàng ăn nhanh, Khang Đóa Hinh nói thầm.

“Về sau ít qua lại cùng cô ta thôi.” Nguyễn Đông Luân thản nhiên nói, “Trong phòng nếu có gì có vẻ riêng tư thì khóa kỹ, đừng để cô ta động vào.”
Khang Đóa Hinh sửng sốt, “Vì sao?”
Nguyễn Đông Luân hơi hơi nhíu mi, có điểm muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ nói: “Không thể không đề phòng người ngoài, cô ta cũng không thân thiện gì, em vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt.”
“Nói như vậy cũng…… Được rồi.” Cô nghĩ nghĩ, mới giận dữ nói: “Đáng tiếc học kỳ sau không thể đổi ký túc xá, vẫn phải ở cùng phòng với cô ấy.”
Phòng ngủ hai người phiền toái ở chỗ đó, bạn cùng phòng không tốt, sẽ không còn ai chơi cùng.
“Chính en châm chước đi, nếu không được, về nhà ở cũng được.” Dù sao trường học mặc dù có quy định trọ ở trường, nhưng không có chế độ điểm danh, vẫn đầy người chuyển ra bên ngoài ở. “Nhưng về sau tới tìm anh, đừng để cho cô ta biết.”
“Anh nghĩ rằng em không muốn sao.” Cùng bạn trai hẹn hò lại có cái bóng đèn đi theo, cô đương nhiên không muốn, nhưng cô càng không thể về nhà ở, như vậy thời gian cô ở chung cùng Đông Luân sẽ càng ít.
Kỳ thật không chỉ là vấn đề có thích hay không thôi đâu, Nguyễn Đông Luân thầm nghĩ, nhưng mà quên đi, vẫn đừng nên nói ra làm cho cô phiền lòng.
Trước hết cứ như vậy đi.
“Đóa Hinh, vừa rồi có một đoạn, thầy giảng mình nghe không hiểu lắm, cũng không ghi kịp, có thể cho mình mượn vở xem một chút không?”
Khang Đóa Hinh ngẩng đầu, phát hiện là một nam sinh cùng lớp, liền cười nhẹ, “Đương nhiên có thể, nhưng không chắc mình có ghi phần cậu cần đâu.”
Cô cởi balô trên lưng, lấy laptop, đưa phần vừa học cho hắn xem.
“Cám ơn, Đóa Hinh cậu thật tốt.” Nam sinh nhìn cô, tươi cười sáng lạn.
“Không cần khách khí……” Cô cũng thật cao hứng có thể giúp đối phương.
“Đóa Hinh, mình muốn mượn ghi chép phần bốn.” Hứa Tĩnh Á đã đi tới.
“A.” Cô khó xử, “Để lần sau mình cho cậu mượn được không? Hôm nay mình cho Duy Quân mượn.”
Tuy rằng cô không thích Hứa Tĩnh Á, nhưng yêu cầu nhỏ như vậy cũng sẽ không cự tuyệt.
Sắc mặt Hứa Tĩnh Á lập tức trầm xuống, “Mình là bạn cùng phòng của cậu, sao cậu có thể cho người khác mượn cũng không cho mình mượn trước?”
Bạn cùng phòng nên có đặc quyền sao? Khang Đóa Hinh nghĩ thế nào, cũng không cảm thấy giao tình hai người tốt đến tận mức đó.
Lâm Duy Quân có điểm nhìn không được, nhịn không được mở miệng, “Hứa Tĩnh Á cậu như vậy là không đúng, Đóa Hinh đã đưa ghi chép cho mình mượn trước, đương nhiên là chờ mình xem xong lại cho cậu mượn.”
Hứa Tĩnh Á liếc hắn một cái, “Thành tích của cậu tốt như vậy, còn cần mượn ghi chép của cô ấy sao, không phải chỉ là để tìm cớ nói chuyện với cô ấy đấy chứ?”
Đúng, cô ghen tị, rõ ràng Khang Đóa Hinh không phải đặc biệt xinh đẹp, vì sao mọi người đều thích cô ta?
Tuyển làm cao phiếu được tuyển, khi phân tổ mọi người đều tranh cô ta, luôn có người hỏi mượn bài tập, ghi chép của cô ta, cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
“Cậu đang nói cái gì?” Lâm Duy Quân nhíu mày, “Mọi người đều biết Đóa Hinh đi học chăm chỉ, ghi chép cẩn thận, cậu không phải cũng vì vậy mới mượn cô ấy sao, sao tôi lại không thể mượn?”
Hứa Tĩnh Á lại lạnh lùng nhìn phía hắn, “Cậu muốn theo đuổi Đóa Hinh? Thực xin lỗi, cô ấy đã có người yêu, cậu từ bỏ đi đi!”
“Cậu thật kì lạ, tôi chỉ mượn ghi chép của cô ấy, chuyện cô ấy có bạn trai hay không đâu có liên quan gì tới tôi?”
“Tốt lắm tốt lắm, trước hết như vậy đi.” Khang Đóa Hinh bất đắc dĩ đưa ghi chép mấy phần trước cho Hứa Tĩnh Á, sau đó quay đầu nói với Lâm Duy Quân: “Duy Quân, cậu xem xong thì đưa cho Tĩnh Á, mình đi trước.”
Cô cũng không muốn trở mặt cùng bạn cùng phòng, nhưng hơn phân nửa học kỳ này, cô càng ngày càng không chịu nổi cách nói tàng đao củaHứa Tĩnh Á, hơn nữa luôn nhằm vào chính cô, thật không hiểu làm sao chọc tới cô ta.
Khang Đóa Hinh bước nhanh ra khỏi phòng học, biết Đông Luân tiết sau còn có khóa, quyết định trước đi thư viện chờ anh, còn phải đề phòng Hứa Tĩnh Á lại đi theo.
“Khang Đóa Hinh.” Đi đến một nửa, phía sau có người gọi cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một đàn chị cùng khóa, nhưng cô chỉ nhận ra diện mạo đối phương, không biết tên.
“Đàn chị có chuyện gì sao?” Cô lễ phép nhìn đối phương gật đầu.

“Em muốn đến thư viện?”
“Vâng.”
“Cùng đi?”
Cô có chút do dự, “Nhưng em hẹn ăn cơm trưa cùng người khác, sẽ chỉ ở bên trong chờ 1 tiết mà thôi……”
“Không sao.” Đàn chị kia bước nhanh đi theo, cùng cô sóng vai đi, “Cùng bạn trai hẹn ăn cơm trưa?”
“Sao giống như toàn thế giới đều biết vậy ?” Khang Đóa Hinh cười khổ, rõ ràng cô muốn giấu.
“Bạn cùng phòng của em hết sức giúp em tuyên truyền .” Ngay cả thực tập sinh như cô còn nghe qua vài lần. “Cô ta nói muốn giúp em coi chừng bạn trai, vừa vui vẻ kể nhìn thấy bạn trai em cùng nữ sinh khác đi cùng nhau gì gì đó, không phải sao?”
Khang Đóa Hinh vô cùng bất đắc dĩ thở dài, “Em thật không biết Tĩnh Á suy nghĩ cái gì.”
Ở đại học vốn có cả nam lẫn nữ, đâu thể nào không tiếp xúc cùng người khác phái được? Không biết Hứa Tĩnh Á để ý hai người bọn họ như vậy làm gì?
Đàn chị kia đột nhiên cười ra tiếng, “Chị nói này đàn em, em thực không hiểu hay là giả không hiểu? Cô ta đang ghen tị với em đó!”
“Em có cái gì tốt mà ghen tị ?” Khang Đóa Hinh không thể hiểu, “Thành tích không đứng đầu, cũng không phải nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, cô ấy muốn tìm người ghen tị, cũng không nên nhằm vào em.”
Đàn chị nhún nhún vai, “Ai biết? Có lẽ là nam sinh cô ta thích thầm mến em.”
“Trừ bỏ bạn trai em, em sẽ không yêu ai khác.” Mười mấy năm ở chung, bọn họ trong lúc đó trừ bỏ tình yêu, còn có loại tình cảm khác càng khắc sâu, cô không nghĩ có ai khác có thể thay thế được, huống hồ tâm trí cô sắp ba mươi tuổi, sau có thể thích lũ sơ mao đầu tiểu tử mới hơn hai mươi chứ?
“Cũng có khả năng người cô ta thích chính là bạn trai em.”
“Cái gì?” Khang Đóa Hinh kinh ngạc dừng bước.
“Ha, xem em lo lắng kìa, kỳ thật chị tùy tiện nói mà thôi.”
Không, đàn chị vừa nói như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy rất có khả năng.
Khang Đóa Hinh nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Tĩnh Á nghe được cô cùng Đông Luân hẹn hò ngữ khí ghen ghét, nhớ tới chuyện chung phòng hơn phân nửa học kỳ, Hứa Tĩnh Á luôn cố ý vô tình hỏi chuyện về Đông Luân, nếu không chính là hỏi khi nào bọn họ hẹn hò, cứng rắn la hét muốn đi cùng……
Lòng của cô giống như nghẹn cái gì, vô cùng không thoải mái.
“Ngại quá, đàn chị, em đột nhiên nhớ còn có việc, sẽ không đi thư viện nữa!” Cô vội vàng xin lỗi đối phương, xoay người chạy tới học viện điện cơ.
“Đóa Hinh, sao em lại tới đây?” Nguyễn Đông Luân ra khỏi phòng học nhìn thấy bạn gái, rất ngoài ý muốn, “Không phải bảo em đến thư viện chờ anh sao? Gần đây trời lạnh, chờ ở bên ngoài cẩn thận cảm lạnh.”
Anh kéo bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cô chỉ quyệt miệng trừng anh, rầu rĩ không nói lời nào.
“Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái, hay là xảy ra chuyện không vui?” Nguyễn Đông Luân phát hiện cô không bình thường, lo lắng hỏi.
Thấy anh sốt ruột lo lắng vì mình, cho dù lúc trước Khang Đóa Hinh giận anh vô cùng, giờ phút này cũng đều tiêu tan hết.
Huống chi việc này thật sự không thể trách anh.
Tuy rằng chỉ cần nghĩ đến đến bạn cùng phòng của cô dám mơ ước người đàn ông của cô, thậm chí vì thế mà đá đểu chọc ngoáy cô, cô vẫn vô cùng không thoải mái.
“Không có gì, có chút khó chịu mà thôi.” Cô chủ động khoác tay anh, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lúc ăn cơm, Khang Đóa Hinh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng đem chuyện Hứa Tĩnh Á nói ra.
Không nghĩ Nguyễn Đông Luân lại thản nhiên nói: “À, vậy sao?”
“Sao anh lại lãnh đạm như vậy?” Cô có điểm bất mãn, “Chẳng lẽ anh đã phát hiện từ sớm?”
“Có biết hay không có gì khác?” Anh gắp lạc từ đĩa mình sang bát cô, lạc ở nhà ăn này vẫn là món cô thích nhất, “Anh không có khả năng đáp lại tình cảm của cô ta, cho dù biết cũng coi như không biết.”
“Cho nên anh thật sự đã biết từ trước?” Khang Đóa Hinh nheo mắt lại.
“Có chút cảm giác được.” Tại phương diện này anh cũng không hiểu lắm, nhưng hành động của Hứa Tĩnh Á thật sự rất rõ ràng, làm cho anh không muốn phát hiện cũng khó.
Nhưng anh thật ra rất ngoài ý muốn Khang Đóa Hinh còn trì độn hơn mình.
“Vậy mà anh còn không nói cho em biết?” Cô nhất thời tức giận đến muốn cầm lấy chiếc đũa gõ anh, nhưng tay giơ lên một nửa, lại đột nhiên nhớ tới một việc, “Đợi chút, chẳng lẽ chính là bởi vì chuyện này, cho nên anh không tới kí túc xá nữ chờ em?”
Anh không trả lời, nhưng biểu tình này xem như cam chịu.
Ý thức được bạn trai ngay cả lúc cô không để ý, cũng tự giác như vậy, tâm tình Khang Đóa Hinh đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ.
Kiếp trước cô canh cánh trong lòng, chính là Đông Luân cùng vị Vương thư ký kia rất gần gũi, cho dù cô kháng nghị như thế nào, anh cũng không chịu sa thải Vương thư ký, bởi vậy, phát hiện lần này trước lúc cô nhận ra anh đã bảo trì khoảng cách với những cô gái có ý đồ với anh, cô vô cùng vui vẻ.

Như uống mật, tươi cười của cô ngọt lên.
“Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn một chút gì đi.” Lúc này Nguyễn Đông Luân nhìn lạc trong đĩa đều ở trong bát cô, còn thuận tay giúp cô gắp đi rau cần cô ghét nhất.
Cô gắp một viên lạc thơm lừng, “Anh sẽ chiều em đến mức mắc bệnh công chúa mất.”
“Chiều vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa,” Mặt anh không đỏ khí không suyễn.
* THIÊN KINH ĐỊA NGHĨA: lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên
“Còn vợ à, trước tiên em phải thuyết phục được cha mẹ em gả con gái đi cái đã!” Tuy trong lòng ngọt ngào, miệng cô vẫn trêu ghẹo, “Nhưng nói lại, vài ngày trước ba em còn khen anh đó! Nói ánh mắt anh vô cùng chuẩn, lúc trước làm cho công ty lời một khoản lớn.”
“Anh cũng chỉ bắt chước lời người khác, lấy ý tưởng bảy tám năm sau của kiếp trước ra dùng thôi.” Nguyễn Đông Luân kéo kéo khóe môi.
Kỳ thật anh cũng không hy vọng chính mình thường xuyên mưu lợi, lợi dụng tri thức tương lai ảnh hưởng thay đổi lịch sử, nhưng có khi quả thật cũng cần phải có chút biểu hiện, để lại ấn tượng tốt trước mặt Khang Hành Đình, bởi vậy anh ngẫu nhiên vẫn là mượn dung một chút sang kiến kiếp trước gặp được.
Dù sao vợ biến thành bạn gái không thể công khai, thật sự làm người ta buồn bực!
“Vậy cũng rất lợi hại, muốn em nhớ lại 10 năm trước, có sang kiến gì có thể mang ra sử dụng, em chịu.”
“Em cũng không phải thương nhân, không thể nhớ được là bình thường…… Đúng rồi.” Anh như là nghĩ tới cái gì, cầm lấy ba lô để ở ghế bên cạnh, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm cùng con dấu giao cho cô, “Này cho em.”
Khang Đóa Hinh đối với thứ này cũng không xa lạ chút nào, kiếp trước ngày bọn họ kết hôn, anh cũng từng giao cho cô giống nhau như đúc.
“Cho em cái này làm gì? Chúng ta chưa kết hôn.” Mặt của cô bỗng nhiên đỏ ửng.
Một người đàn ông nguyện ý đem quyền tài chính giao cho vợ, đại khái giống như diều hâu tự cắt hai cánh, khẳng định thật sự yêu cô thật lòng mới làm được.
Thật lâu trước kia cô chỉ biết, người đàn ông này sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh thật sự yêu cô.
“Coi như giúp anh bảo quản đi.” Anh nhẹ nhàng ho một cái, cũng có vài phần ngượng ngùng.
Khang Đóa Hinh ôm mấy phần hứng thú cùng vui vẻ, lật đến tờ cuối cuốn sổ tiết kiệm, lại nhìn thấy con số trên đó, thiếu chút nữa sặc chết.
“Khụ khụ, này…… đây là không cẩn thận đánh sau một số 0 hay hai số 0? Hay là số lẻ đánh sai vị trí?” Cô trừng mắt nhìn con số kia, giống như đang nhìn quái vật.
Anh không phải gia cảnh thanh bần, dựa vào làm công sống qua ngày, trong nhà còn có mẹ bệnh ung thư cần rất nhiều tiền trị liệu sao? Nhưng mấy con số trong quyển sổ này làm cô choáng váng, đâu đầu hoa mắt?
“Em không mắt hoa, con số cũng không viết sai.”
Khang Đóa Hinh ngây người, giở về phía trước, trên đó quả thực viết ba chữ “Nguyễn Đông Luân”. Nếu số không đánh sai…… Chẳng lẽ trên đời có người thứ hai có tên này?
“Đừng đoán, đó thực sự là sổ tiết kiệm của anh.” Anh chỉ liếc mắt một cái là biết cô suy nghĩ cái gì.
“Anh, anh, anh sao lại nhiều tiền như vậy?” Cô hoàn toàn choáng váng.
Cho dù anh nhận một đống dạy kèm tại nhà, lại đi làm ở ‘Khang’, cũng không khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy!
“Trở về gần hai năm, anh cầm tiền làm công đi đầu tư, buôn bán lời chút tiền trinh.” May mắn kiếp trước anh luôn rất nhạy cảm với thông, luôn luôn chú ý thị trường, nếu không cũng không có khả năng thu lợi kinh người như thế.
“Đây căn bản không phải tiền trinh mà thôi –” Cô vẫn thực khiếp sợ.
“Tóm lại em cứ cầm là được rồi.” Cô đem sổ tiết kiệm cùng con dấu đặt vào trong cặp.
Tâm tình Khang Đóa Hinh thực phức tạp.
Cô vẫn biết ông chồng nhà mình thực thông minh, kiếp trước nếu không phải tuổi còn trẻ đã phải nuôi cô cùng mẹ chồng sinh bệnh, sẽ không chỉ thành công có thế, mà nay anh đã có năng lực “Biết trước”, càng làm cho anh như hổ thêm cánh, trong hai năm ngắn ngủn kiếm được bằng này.
Nhưng cũng chỉ có Nguyễn Đông Luân anh mới có năng lực đó.
Hai năm trước cô cùng anh trở về, nhưng thành tựu lớn nhất trước mắt, cũng chỉ là thi đỗ hệ tiếng Trung đại học Z mà thôi, muốn cô nghĩ biện pháp kiếm tiền, cô chịu.
Nghĩ đến đây, Khang Đóa Hinh đột nhiên có chút bất an.
Lúc trước gả cho anh, hai người đều còn trẻ, anh hai bàn tay trắng, chỉ có cô biết chỗ tốt của anh.
Nhưng cô lại bắt đầu sợ hãi anh bây giờ, có thể lúc cô không chú ý, đã bay quá cao quá xa, khiến cho cô không đuổi kịp ?
Không nên không nên, cô tuyệt đối không thể để cho loại sự tình này phát sinh!
“Được rồi, sổ tiết kiệm của anh, em giúp anh bảo quản.” Khang Đóa Hinh cười, ôm chặt cái cặp có quyển sổ vào vòng, trong lòng càng kiên định phải nắm chắc ý nghĩ của anh.
Chuyện công ty, cô không thể giúp anh, đúng vậy, nhưng có thể xuống tay từ chỗ khác?
Anh luôn yên lặng làm rất nhiều chuyện vì cô, cũng đến lúc cô nên trả giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui