Quậy Tung Hogwarts

Translator: Nguyetmai

"Hufflepuff, trừ 10 điểm!"

Nhìn đám phù thủy nhỏ loạn cào cào, Giáo sư McGonagall tức giận đến mức đôi môi run rẩy, trong giọng nói mang theo sự phẫn nộ lạnh lùng.

"Tiểu thư Alina Kaslana, lập tức ngồi vào chỗ ngồi của trò."

Ở cửa phòng, một chiếc đồng hồ cát khổng lồ chứa đầy kim cương hơi lắc lư. Đó chính là chiếc đồng hồ cát của nhà Hufflepuff.

Ở bên cạnh nó là ba chiếc đồng hồ cát khác có kiểu mẫu giống như vậy, phần phía trên của mỗi chiếc đồng hồ cát chứa đầy những loại đá quý có màu sắc khác nhau tượng trưng cho từng nhà.

Dựa theo lẽ thường thì sau khi giáo viên ra lệnh trừ điểm, đá quý bên dưới đồng hồ cát sẽ tự động bay lên phía trên tương ứng với số điểm bị trừ. Nhưng vì vừa mới khai giảng, nhà Hufflepuff còn chưa có điểm tích lũy cho nên chiếc đồng hồ mới run rẩy như vậy.

Alina cảm thấy may mắn vì việc dạy toán ở Hogwarts tạm thời vẫn chưa dính đến khái niệm số âm, bằng không cô đã trở thành tội nhân đầu tiên của nhà Hufflepuff rồi.

Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng của bà Phó Hiệu trưởng, cô bé tóc bạch kim đã chọn chiến lược rút lui, không tiếp tục gây chuyện nữa mà ngoan ngoãn đi xuống bậc thang, gia nhập vào chiếc bàn dài của nhà Hufflepuff trong tiếng vỗ tay hoan hô của đám học sinh.

"Bây giờ, theo danh sách của tôi, lần lượt..."

Giáo sư McGonagall bước nhanh về phía trước, mím chặt môi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám học sinh mới năm nhất đang cầm đũa phép đang vây thành một vòng. Bà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bảo bản thân giữ bình tĩnh.

"Thôi bỏ đi, mỗi người lần lượt giới thiệu tên mình với học sinh toàn trường, sau đó đội mũ lên. Còn nữa, cất đũa phép của các trò đi!"

Khuôn mặt của Giáo sư McGonagall đã chuyển màu xanh đen, đám phù thủy nhỏ liếc nhìn bà với vẻ nơm nớp lo sợ, lại quay đầu liếc nhìn cô bé tóc bạch kim ngồi cạnh chiếc bàn dài của nhà Hufflepuff đang vẫy tay cổ vũ bọn chúng.


Một lúc sau, một cô bé có mái tóc màu nâu gợn sóng và một cậu bé với mái tóc màu vàng nhạt gần như đồng thời đi ra khỏi hàng ngũ, vươn tay cầm lấy chiếc mũ phân loại trước mặt Giáo sư McGonagall.

"Hử? Hừm..."

Cô bé hừ mũi, ngay khi cậu bé tóc vàng chủ động lùi xuống nhường bước, cô bé lập tức trở nên dịu dàng và vui vẻ, cầm mũ phân loại rồi quay người đối diện với tất cả học sinh. Cô bé hít sâu một hơi rồi lớn tiếng tự giới thiệu, đồng thời đội chiếc mũ phân loại lên.

"Chào mọi người, mình tên là Hermione Granger."

"Gryffindor!" Chiếc mũ lập tức hét lớn ngay khi vừa chạm vào đỉnh đầu của cô bé.

Ban nãy vừa mới bắt đầu nên mọi người đều chưa chú ý tới hoặc cũng có thể vì một nguyên nhân khác mà so với khi Alina gia nhập vào nhà Hufflepuff thì tiếng hoan hô mà Hermione nhận được còn vang dội hơn.

Các học sinh nhà Gryffindor nhao nhao đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt, giống như là đã đạt được vinh quang lớn lao nào đó vậy.

"Khá lắm!"

"Nhìn thấy chưa, người thứ hai là Gryffindor!"

"Thực ra mình cho rằng Alina giống Gryffindor hơn."

Hermione siết chặt tay, trước đó cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có dũng khí một mình tự giới thiệu trước mặt nhiều người như thế này. Cô hít sâu một hơi rồi tháo chiếc mũ xuống rồi tiện tay đưa cho Draco Malfoy ở bên cạnh.

"Ừm, chào mọi người, mình tên là Malfoy, Draco Malfoy!"


Draco căng thẳng ngẩng đầu lên, cậu ta nuốt nước miếng rồi đi lên bậc thang, hơi ngập ngừng một chút rồi cũng hét lớn lên như vậy, bắt chước đội chiếc mũ lên.

"Slytherin!!" Chiếc mũ hô lên thật nhanh.

"Chào mọi người, mình tên là Harry Potter."

"Gryffindor!"

"Chào mọi người, mình tên là Ron Weasley."

"Gryffindor!"

...

Sau khi có những đứa trẻ phía trước làm mẫu, tiến triển sau đó trở nên vô cùng thuận lợi.

Những chuyện xảy ra tối nay quá nhiều và quá mức chấn động nên sự chú ý của mọi người khi Harry tự giới thiệu cũng giảm đi nhiều, điều này khiến cho Harry vốn đang lo lắng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bất kỳ ai đều không muốn lúc nào cũng bị người khác coi như động vật trong sở thú mà vây quanh nhìn ngó.

Mặc dù học sinh mới hơi bẽn lẽn nhưng dưới sự cổ vũ của mọi người, cuối cùng tất cả đều đã lấy dũng khí mà tự giới thiệu về mình. Lúc này sắc mặt của Giáo sư McGonagall cũng đã tốt hơn rất nhiều. Bà có thể nhìn thấy sự thay đổi của những người đứng bên cạnh bà một cách rõ ràng. Ví dụ như sau khi các học sinh mới gia nhập vào từng nhà, độ sôi nổi tổng thể so với các khóa trước kia rõ ràng là cao hơn rất nhiều. Đây cũng có thể coi là một trong vài ưu điểm ít ỏi trước tình cảnh rối loạn như hiện nay.

Chẳng mấy chốc, trong một tràng tiếng vỗ tay, người cuối cùng trong đám học sinh mới đặt mũ phân loại xuống, lảo đảo chạy về phía nhà mình.

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm cô bé tóc bạch kim vui mừng hớn hở trong đám người, bà lắc đầu nhấc chiếc ghế đẩu và mũ phân loại lên rồi rời khỏi trung tâm hội trường. Mặc dù kết quả cuối cùng có vẻ không tệ, nhưng xét từ góc độ của bà, bà vẫn hi vọng sau này đừng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này nữa.


"Oa ôi, chị Alina, dáng vẻ của chị khi nãy quả thực quá ngầu luôn."

Cô bé thắt hai bím tóc vàng Hannah dùng vai huých Alina một cái, nói với vẻ mặt sùng bái. Cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ dũng cảm tới uy hiếp mũ phân loại hoặc là hô lớn tên mình trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường.

"Ừm hứ? Ồ, không có gì, sau này cậu sẽ quen thôi."

Alina hơi sững sờ, trả lời một cách vô thức, lúc này cô đang ngẩn người nhìn những chiếc khay vàng trước mặt không chớp mắt.

Dựa theo qui trình thông thường, kế tiếp đợi sau khi cụ Dumbledore nói ra câu nói kì quái "Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo!" thì bữa tối thịnh soạn của trường Hogwarts sẽ chính thức bắt đầu. Những gia tinh sẽ dùng thức ăn lấp đầy những chiếc khay trống không cô có thể nhìn thấy một cách nhanh chóng.

Cô đã muốn nếm thử bữa tiệc khai giảng xa hoa của trường Hogwarts trong truyền thuyết đến mức không thể chờ đợi nổi nữa rồi.

Phải biết rằng, mặc dù trong một tháng nay những đứa trẻ trong cô nhi viện đã được thưởng thức trước thức ăn của Hogwarts, nhưng mà đó chỉ là những thức ăn ở tiêu chuẩn thấp nhất, chắc chắn khác xa so với đồ ăn thức uống thực sự sau khi khai giảng. Căn cứ theo miêu tả trong nguyên văn, đó là một bữa ăn vô cùng xa xỉ, vô cùng lãng phí, ăn tự nhiên, lấy tự nhiên, thịnh soạn tới mức có thể vừa ăn vừa ném bỏ.

Quả đúng như vậy, sau khi Giáo sư McGonagall xuất hiện trở lại trong hội trường, cụ Albus Dumbledore cũng quay trở lại hàng ghế dành cho giáo viên. Cụ đứng dậy, gõ nhẹ lên chiếc ly thủy tinh, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó trong ánh mắt mong đợi của Alina, cụ nói:

"Tối nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, ắt hẳn mọi người đều đã đói mèm rồi." Cụ Dumbledore liếc nhìn gương mặt của những học sinh một lượt, sau khi ánh mắt cụ dừng lại trên gương mặt của Alina vài giây, cụ mới nói tiếp:

"Đầu tiên, hoan nghênh mọi người đã tới Hogwarts bắt đầu một năm học mới!" Giọng nói của cụ dần trở nên nghiêm nghị: "Nhưng mà, ta hi vọng các trò có thể nhẫn nại thêm vài phút, nghe ta nói hết những lời sau đây."

Hử?!

Nụ cười trên mặt Alina biến mất, cô chớp mắt nghi ngờ, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, chuyện này hình như không giống như trong kịch bản đã viết!

"Các trò không nghe lầm đâu, lâu đài Hogwarts đã bị thế chấp cho ngân hàng Gringotts. Nếu như không thanh toán tiền vay đúng thời hạn, trước ngày khai giảng sang năm, trên danh nghĩa tòa lâu đài này sẽ thuộc về ngân hàng Gringotts."

Trong hội trường vang lên hàng loạt tiếng thì thầm căng thẳng. Căn cứ vào cuộc đối thoại lúc trước của Fudge, Greengrass và lũ yêu tinh, mọi người đều hiểu được láng máng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính tai nghe cụ Dumbledore thừa nhận lại là một cảm nhận rất khác.


Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore với ánh mắt hoang mang và ngờ vực, mong chờ nghe được chút tin tốt lành.

"Là một thành viên của Hogwarts, ta cho rằng mỗi trò đều có quyền được biết về tình cảnh mà nhà trường đang phải đối mặt." Cụ Dumbledore tiếp tục nói: "Bộ Pháp thuật, Hội đồng quản trị trường, các Giáo sư của trường, thậm chí ngay cả mỗi phù thủy nhiệt tình trong giới pháp thuật đều sẽ nghĩ cách để cùng giải quyết chuyện này. Vì vậy trong lúc này, ta hi vọng các trò có thể đặt sự chú ý vào việc học, đừng làm tăng thêm áp lực cho các Giáo sư và các vị phụ huynh. Mọi người hãy cố gắng để cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này."

Sự thành thật tốt hơn sự lừa dối là quan điểm mà từ trước đến nay cụ Dumbledore vẫn luôn tuân theo. Cụ cho rằng so với việc che giấu chuyện này để các học sinh tự nghĩ ngợi lung tung, chi bằng bày tất cả những khó khăn trước mặt mọi người một cách quang minh chính đại, thực ra lại là một cách làm sáng suốt và tôn trọng chúng hơn.

Như vậy thì chí ít toàn bộ ngôi trường nhất định sẽ đoàn kết một lòng, sẽ không xảy ra quá nhiều tình cảnh hỗn loạn.

Lúc này, trên mỗi một khuôn mặt non nớt đang nhìn về phía cụ Dumbledore trong hội trường đều mang vẻ chăm chú và nghiêm túc. Cho dù là những học sinh mới vừa chia nhà xong cũng gật đầu một cách căng thẳng.

"Ngoài chuyện này ra, sau cuộc thảo luận sơ bộ của toàn trường và Hội đồng quản trị, trong một năm tới đây, học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts sẽ cắt giảm một phần chi tiêu tương đối lãng phí bao gồm lượng thức ăn ba bữa, quần áo cung cấp cho các nhà... Chương trình cụ thể sẽ lần lượt được công bố trong vòng một tuần."

Loảng xoảng...

"Ôi không!" Chiếc thìa trong tay Alina rơi xuống chiếc khay trống không một cách mệt mỏ. Đôi mắt cô tràn đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi, miệng cô phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết giống như con thú nhỏ bị thương.

"Đương nhiên, bữa tiệc khai giảng hôm nay sẽ không bị ảnh hưởng gì." Cụ Dumbledore cười sang sảng: "Yên tâm đi, ta có thể đảm bảo, Hogwarts còn chưa nghèo tới mức để mọi người nhịn đói đâu."

"Tóm lại, cảm ơn mọi người! Bắt đầu thôi!" Nói xong, cụ Dumbledore vỗ tay, trong nháy mắt trên bàn ăn xuất hiện đầy các loại thức ăn.

Tuy cụ Dumbledore đã nói như vậy nhưng hầu hết các học sinh vẫn nhìn về phía bàn ăn trước mặt với một tâm trạng nặng nề, cho dù toàn bộ phía trên đều là những món sơn hào hải vị mà chúng đã nhớ nhung cả kỳ nghỉ: thịt bò nướng, gà nướng, sườn heo, sườn dê non, xúc xích, bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, Yorkshire pudding, rau mầm đậu, cà rốt, nước sốt thịt, sốt cà chua... Đây giống như là bữa ăn ngon cuối cùng trong đời vậy.

Được rồi, Alina là một ngoại lệ, kể từ giây phút đồ ăn xuất hiện trước mặt cô thì cô đã chẳng còn cảm thấy nuối tiếc vì những bữa ăn "thịnh soạn" sắp sửa biến mất nữa.

Cô bé cầm chiếc thìa lên với vẻ ghét bỏ, xiên miếng thịt bò nướng trước mặt, ánh mắt di chuyển chậm rãi từ đĩa "thịt nguội cuộn khoai tây" đến đĩa "rau luộc gia đình bình thường", lặng lẽ thở dài một hơi. Muốn tìm đồ ăn ngon hợp khẩu vị ở nước Anh, có phải cô đã lầm rồi không?

Quả nhiên, vẫn phải tự lực cánh sinh thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui