Quậy Tung Hogwarts

Editor: Nguyetmai

Trong bầu không khí tháng chín của lâu đài Nurmengard đã lan tràn cảm giác lạnh lẽo.

Mà bên trong tòa tháp cao nhất của lâu đài, hai người bị lừa một già một trẻ đang nhìn nhau, mắt to trừng mắt bé.

Sau khi cụ Dumbledore đột nhiên bỏ đi, cùng với lá thư bay vào trong phòng, gần như đã phơi bày thẳng thắn toàn bộ chân tướng.

Không nghi ngờ gì nữa, vị phù thủy trắng vĩ đại nhất thế gian lại một lần nữa sử dụng trí thông mình của mình, thành công chiến thắng được lão Chúa tể Hắc ám tàn ác. Mà phông nền trong câu chuyện nhỏ này cũng bình tĩnh và thản nhiên chấp nhận kết cục như vậy... mới lạ đó!

Cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn chửi đổng trong lòng, Alina quay đầu lại nhìn về phía Grindelwald. Thấy sắc mặt lão cũng đã tái mét, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác đồng cảm và thấy dễ chịu hơn đôi chút. Ít nhất thì xem ra không chỉ có một mình cô bị lừa.

"Trước khi cùng lên án phê phán Giáo sư Dumbledore, cháu có một vài thắc mắc nho nhỏ, cháu cảm thấy có lẽ cần chúng ta cùng hợp sức giải đáp."

Alina híp mắt lại, trong giọng nói có mang theo ý tứ lạnh lùng, cô bình tĩnh nói: "Giáo sư Dumbledore nói với cháu rằng, bởi vì ông đã bị giam cầm nhiều năm cho nên ông cực kỳ cô đơn, vô cùng bức thiết cần tìm một người tới cho ông dốc bầu tâm sự về những chuyện trước kia. Một ông lão tự kỉ, vô gia cư đáng thương cần được quan tâm và thương hại?"

"Shit!" Nghe Alina nói, khuôn mặt Grindelwald trở nên vặn vẹo, lão hừ lạnh một tiếng.

"Nếu không phải nể tình cháu là người hâm mộ ta, nghĩ hết mọi cách để thu hút sự chú ý của ta thì ta còn lâu mới thèm quan tâm tới tay mơ đến thuật Biến hình đơn giản nhất cũng không biết như cháu. Ta thà cô độc yên lặng chết già ở đây, cũng không muốn chơi đùa với con nhóc đáng ghét như cháu."

"Người hâm mộ? Sao cháu có thể sùng bái một Chúa tể Hắc ám bị một con Sà Quỷ nhỏ bé bắt được chứ? Ông già à, có thể năng lực ghi nhớ của ông đã suy yếu rồi đó, thế cho nên khi miêu tả lại những chuyện đã trải qua ông mới quên luôn cả kết cục chứ, đúng không?"

Alina buồn cười bĩu môi, không chút do dự mà vạch trần những chuyện Grindelwald đã vô tình hay cố ý giấu nhẹm đi trong quá trình khoe khoang lúc trước.

"Khụ khụ, xem ra những tài liệu lịch sử mà Albus Dumbledore chuẩn bị cho cháu thật sự là rất đầy đủ và tường tận đấy nhỉ?"

Ánh mắt Grindelwald lóe lên, về chuyện năm đó làm thế nào mà lão bị Newt Scamander bắt được, cho tới nay cách nói thống nhất của Quốc hội Pháp thuật Hoa Kỳ là: Tập trung sức mạnh của rất nhiều Thần sáng, cùng thu phục Chúa tể Hắc ám Grindelwald. Là một cô bé chưa tới mười tuổi, có thể biết được những bí mật này, không cần nghĩ cũng biết là từ trong miệng ai mà ra.

Bất kể là Alina hay là Grindelwald, hai người chỉ mới trao đổi một vài lời thoại mà cụ Dumbledore đã nói riêng với mình, là đã có thể dễ dàng xây dựng lại hoàn chỉnh cách lừa đảo của cụ Dumbledore rồi.

"Đúng vậy, nếu trong lời nói dối không có lấy chút chân thật nào hết, thì làm sao lão củ cải già độc ác kia có thể lừa được cháu chứ?" Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn của toàn bộ sự việc, Alina nghiến răng kèn kẹt, hai chiếc răng khểnh đáng yêu mà sắc nhọn lóe sáng.

Chiếc chăn mỏng trong tay Grindelwald bị vò thành một cục rồi bị ném sang một bên, lão cười lạnh một tràng đầy nguy hiểm: "Không sao, dù sao thì năm ngày sau lão già đó sẽ còn đến nữa. Ta rất hiểu lão."

"Đương nhiên, cháu cũng đừng trông đợi ta sẽ dạy pháp thuật cho cháu." Liếc nhìn cục bông trắng trước mặt, ông lão bổ sung một câu.

"Hừ, cho dù ông có cầu xin được dạy cháu đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không học đâu. Ông cảm thấy tính cách của cháu là kiểu mặc cho người ta sắp đặt sao? Cứ đợi mà xem, sau khi cháu về trường cháu sẽ khiến cho lão già chết tiệt kia biết thế nào gọi là trả giá!"

Bị cụ Dumbledore lừa một vố đau điếng, Alina nói với vẻ căm hận. Lại dám bỏ một học sinh năm nhất bé nhỏ, yếu đuối, đáng yêu, bất lực như cô ở lại cùng với lão phù thủy hắc ám cực kỳ nguy hiểm này, lão củ cải già độc ác này quả thực là quá quá quá xấu xa!

Có điều hiện tại vẫn còn một vấn đề...

Alina nhặt lá thư bị ném xuống đất lên, cau mày nhìn Grindelwald: "Cháu để ý là trên bức thư này có nhắc tới một ông lão câm điếc đưa cơm..."

"Đó chỉ là một lão Muggle mà Bộ Pháp thuật châu Âu không biết tìm ở đâu ra, nghe nói lão là một lão già bảo thủ vừa già vừa xấu vừa câm vừa điếc cực kỳ bài xích tất cả những gì liên quan đến pháp thuật, đã từng làm công việc gõ chuông trong một giáo đường nào đó."

Grindelwald vừa nói vừa khẽ hừ một tiếng, trên khuôn mặt lão lộ ra vẻ chán ghét rõ rệt: "Công việc hằng ngày của lão chính là dùng những nguyên liệu được cung cấp làm thành đống rác rưởi đến ngay cả thức ăn cho lợn cũng không bằng, sau đó đặt ở trước cửa phòng ta mà thôi. Trừ việc này ra thì lão chỉ ở trong một căn phòng trong tòa lâu đài này ngẩn người, chưa bao giờ rời khỏi đây."

"Sau đó, rất đáng tiếc là hiện giờ đến đồ cho lợn ăn cũng không còn nữa rồi."


Alina tiếp lời một cách không hề khách khí, cô tiếp tục suy nghĩ về những chuyện vừa nãy còn chưa kịp nói ra. Trên đường tới đây, cụ Dumbledore đã từng vô tình nhắc tới lớp bảo vệ bằng pháp thuật xung quanh lâu đài Nurmengard đều là từ bên trong đối với bên ngoài.

Về mặt lý thuyết, không hề có hệ thống phòng vệ mạnh cấm người từ bên trong đi ra ngoài.

Nếu đã tồn tại một lão già câm điếc phụ trách đưa cơm cho Grindelwald, vậy thì bất kể là mua thức ăn, hay là bổ sung đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, chung quy vẫn cần một nguồn cung cấp ổn định, một con đường mà cô cũng có thể sử dụng.

Cô chẳng có hứng thú cãi nhau với một lão già hơn cô tới gần trăm tuổi trong tòa lâu đài lạnh lẽo này đâu.

Giả thiết từ tình huống tồi tệ nhất, nếu như năm ngày sau cụ Dumbledore lỡ hẹn không tới, vậy thì cô nhất định phải suy nghĩ nghiêm túc về chuyện vượt ngục, tóm lại cô không thể bị nhốt mãi trong này được.

"Sao thế, muốn chạy ư? Có lẽ phù thủy khác có thể làm được, nhưng nếu là cháu thì hãy từ bỏ đi."

Grindelwald liếc nhìn Alina, trong chớp mắt lão đã hiểu được ý nghĩ của cô bé, cánh tay gầy nhom tự hào vẽ một vòng xung quanh, lão nhếch môi cười nhạo: "Cũng giống như lâu đài Hogwarts ấy, Nurmengard là một tòa lâu đài được dựng lên hoàn toàn bằng pháp thuật, từ lúc bắt đầu xây dựng căn bản đã không để lại bất cứ con đường nào cho Muggle hoặc kẻ có pháp lực thấp có thể đến được rồi."

"Muốn đến hoặc rời khỏi lâu đài Nurmengard chỉ có một cách - Pháp thuật! Phù thủy trưởng thành mới có thể nắm bắt được pháp thuật chân chính, chứ không phải chút công phu mèo ba chân của cháu, còn chẳng được tính là mấy trò pháp thuật vặt vãnh đáng thương."

Pháp thuật? Chính là pháp thuật rút ngắn khoảng cách để đi du lịch chứ gì?

Có lẽ cũng không chắc. Cho tới nay, sự tiện lợi của pháp thuật đã khiến các phù thủy bất giác xem nhẹ điểm mạnh của cơ thể con người. Ít nhất trong ấn tượng của Alina, những chuyện cuốc bộ xuyên qua ngọn núi tuyết không người trong thế giới phi pháp thuật không được coi là hiếm gặp.

Alina nhún vai, căn cứ vào nguyên tắc yêu thương người già, lí trí của cô quyết định rằng không nền tranh cãi gì thêm với Grindelwald nữa.

Kể từ sau lần tranh cãi thắng lợi một tháng trước, Alina VS Grindelwald tỷ lệ chiến thắng 100% đã đủ rồi. Chỉ dựa vào điểm này, cô đã có thể đảm bảo mỗi lần cãi nhau cô sẽ là luôn người cười sau cùng.

Nhưng mà... Alina nhớ lại lúc trước khi cô tới tòa lâu đài đã nhìn thấy một ngọn núi tuyết không một bóng người. Cô cau mày lại, cảm thấy hơi nhức đầu.

Trong trường hợp không có sự hỗ trợ của trang bị khoa học kĩ thuật cao và thể chất khỏe mạnh, cho dù là đi bộ xuyên qua ngọn núi tuyết thì cô cũng phải nắm được thêm một vài pháp thuật sống cơ bản mới được. Nghĩ như vậy thì có lẽ cô còn cần phải chọn một trong hai thứ, hoặc là học thêm nhiều pháp thuật, hoặc là chuyên tâm nắm bắt pháp thuật rút ngắn khoảng cách để du lịch có độ khó cao.

Nhưng mà bất kể là cái nào, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn, cô cũng không thể nào thoát được khỏi nơi này.

"Được rồi, thức ăn mà Giáo sư Dumbledore đã nhắc tới trong thư đâu?"

Alina tò mò quan sát căn phòng chật hẹp của Grindelwald.

Sau khi đã hiểu rõ tình hình thực tế của lâu đài Nurmengard mà mình đang bị nhốt, sự chú ý của cô nhanh chóng chuyển hướng tới bộ phận còn lại có thể nói là quan trọng nhất kia - "thức ăn" mà cụ Dumbledore đã nhắc tới trong thư.

"Ừ, ở trong góc kia." Cảm thấy bản thân đã hoàn toàn thắng lợi, Grindelwald hất cằm về phía cuối giường.

Nhìn theo ánh mắt của Grindelwald, lúc này Alina mới thấy ở phía cuối giường của Grindelwald có đặt một chiếc va li màu xám, dưới ánh sáng mờ mịt trông cực kì không bắt mắt.

"Ồ, cảm ơn."

Alina nhướng mày, đứng dậy, cô thử lôi chiếc va li ra. Chiếc va li rất nhẹ, gần như không cảm nhận được trọng lượng. Nếu như cụ Dumbledore không nói dối thì quá nửa khả năng thứ bên trong này đã bị ếm bùa chú gì đó rồi.

Cô gật đầu hài lòng, xách chiếc va li lên như bên cạnh không có ai, sau đó quay người đi ra khỏi cửa. Hử? Lần này lại không nhấc lên nổi, chiếc va li vốn dĩ nhẹ như lông hồng, vậy mà ngay lập tức đã giống như mọc rễ vậy, cứ nằm nguyên tại chỗ.

"Cháu định làm gì hả nhóc con?"

Grindelwald vươn tay ra, giữ đầu bên kia của chiếc va li màu xám, trong giọng nói bất giác còn mang theo vẻ tức giận. Lão chưa từng gặp đứa trẻ nào lại ngang ngược phách lối như thế này, lại dám cả gan định cướp thức ăn đi ngay trước mặt lão.


"Buông tay ra!"

Alina quay đầu lại liếc nhìn bàn tay già gầy đét đang đặt trên "hòm thức ăn", cô hơi cau mày, nói một cách bình tĩnh.

Một sự thản nhiên và bình tĩnh khác hoàn toàn so với lúc trước.

"Hãy chú ý thái độ của cháu, nhóc con. Cháu cho rằng cháu đang nói chuyện với ai hả?"

Grindelwald hừ lạnh một tiếng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ không vui, giọng điệu như vậy trước giờ chỉ có lão nói với người khác, từ khi nào lại tới lượt một con ranh mới mười tuổi nói với lão như vậy?

"Nghe đây, nhóc con. Tất cả những thứ ở đây đều là của ta, bất kể là lâu đài, tri thức hay là thức ăn. Chỉ khi nào được ta đồng ý, cháu mới có thể lấy được những thứ đó. Bây giờ, hãy bỏ tay cháu ra khỏi thức ăn của ta mau, đã hiểu chưa hả?"

"Buông tay ra."

Alina ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão, nghiêng đầu một cách ngọt ngào nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy sự lạnh lùng: "Cháu nói lại một lần nữa, bằng không đừng trách cháu không cảnh báo ông trước."

Đi kèm với giọng nói của cô bé, Grindelwald chú ý tới một dấu ấn màu trắng chói mắt đang dần sáng lên trên mu bàn tay trái của Alina, là người chứng giám cho Lời Thề Bất Khả Bội này, lão hiểu rất rõ ý nghĩa đằng sau nó là gì.

"Ồ, cháu lại còn muốn ra tay sao? Chỉ dựa vào cháu, một con nhóc miệng còn hôi sữa chỉ biết mỗi Bùa phát quang?"

Chúa tể Hắc ám đời đầu không nhịn được bị tức đến mức bật cười, lão liên tục gật đầu, gằn từng chữ từ kẽ răng.

"Tốt, tốt lắm... Xem ra ta phải giúp Albus Dumbledore dạy dỗ học sinh của ông ấy một chút, nên tôn trọng trưởng bối và người đi trước như thế nào mới được."

Chỉ là một con nhóc mới biết dùng Bùa phát quang, còn chưa nhấc chân bắt đầu hành trình du lịch phù thủy, lẽ nào có thể lật được trời ư?

Comment (0)

COMMENT FIRST

Rate this chapter

Vote with Power Stone

Chapter 140: Chương 140: Chúa tể Hắc ám thỏa hiệp

Translator: Nguyetmai  Editor: Nguyetmai

"Bombarda Impact!" (Bạo Liệt Trùng Kích)

Grindelwald lắc đầu rồi khẽ đọc, lão nâng lòng bàn tay nhắm chuẩn vào Alina, tiện tay đẩy về phía trước.

Bùm!

Không có chút sức chống cự nào, giống như bị một gã đàn ông to khỏe đâm sầm vào, cơ thể nhỏ bé của Alina bị một sức mạnh to lớn đánh cho trực tiếp bay lên.

"Ta nghĩ cháu cần phải hiểu, ta không phải là kiểu xoàng xĩnh một khi mất đi đũa phép thì sẽ trở thành một Muggle đáng thương đâu."


Khóe miệng Grindelwald cong lên đắc ý, lão nhẹ nhàng nói: "Một phù thủy chân chính, cho dù không có đũa phép cũng có thể đánh bại kẻ địch dễ như trở bàn tay..."

Grindelwald chưa nói dứt lời thì thấy mặc dù bị bùa chú đánh bay nhưng cánh tay nhỏ bé của Alina vẫn nắm lấy chiếc va li không buông. Nhờ vào lực hướng tâm trong lực học cổ điển, cơ thể cô bé vẽ một hình vòng cung trên không rồi quay trở về trước mặt Grindelwald.

Bịch!

Một chiếc giày bệt cỡ nhỏ của bé gái in mạnh lên trên khuôn mặt đang vô cùng đắc ý của lão Chúa tể Hắc ám đời đầu, khiến cho lời lão muốn nói bị đạp trở về.

"Ui da, thế mà ông nỡ xuống tay thật à? Cái thứ ruồi nặng tim đen này!"

Alina hít vào một hơi không khí lạnh, xoa lồng ngực đau đớn của mình. Cũng may cuối cùng cô không hề buông tay, bằng không suýt chút nữa thì để lão già mất nết này cướp đồ thành công rồi.

"Mày!" Trên mặt còn in vết giày, Grindelwald phẫn nộ quay đầu lại, ngọn lửa giận ngút trời trong mắt lão dường như đã biến thành thực thể.

Trước giờ chưa từng có...

Bao nhiêu năm nay, bất kể là trải qua những trận chiến như thế nào, bị bắt bao nhiêu lần thì cũng chưa từng có ai dám to gan dùng chân đạp vào mặt lão. Nếu như lúc trước còn nói mấy câu pha trò thì bây giờ trong lòng Grindelwald đã lập tức nổi giận thực sự.

"Mày cái gì mà mày! Tôi ghét nhất loại người cậy già lên mặt như ông đấy!"

Tuân theo nguyên tắc quyền anh ngầm do cha xứ Benítez dạy, tất cả những lời rác rưởi đều phải hoàn thành trong quá trình giơ nắm đấm.

Dù sao cũng đã ra tay rồi, Alina dĩ nhiên cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều và trông trước trông sau nữa. Cô đứng tấn rồi nhanh chóng xông về phía trước, một nắm đấm không hề hoa lệ, trực tiếp chào hỏi với khuôn mặt của Grindelwald.

Đối mặt với phù thủy hắc ám mạnh nhất giới pháp thuật từ xưa đến nay, cô sẽ không thiếu cảnh giác chỉ bởi vì đối phương là một lão già mặt đầy nếp nhăn đâu.

Còn về dũng khí và lí do ra tay thì rất đơn giản, lời bổ sung thêm trong lời nhắn lại của cụ Dumbledore có nhắc đến "Grindelwald có thể không đánh lại cô". Điều này chứng tỏ, trên lý thuyết, cô và Grindelwald chắc hẳn là một chín một mười.

Nhìn nắm đấm đang lao tới mặt mình, ánh mắt của Grindelwald ngưng tụ lại, cánh tay phải nhanh chóng vung lên, chiếc gối trên chiếc giường cứng bay lên không trung ngăn phía trước nắm đấm của Alina, triệt tiêu phần lớn sức lực trên nắm đấm của cô bé, khiến lão không trực tiếp ăn phải cú đấm này.

"Mày thực sự cho rằng chỉ dựa vào chút sức lực của mày mà có thể làm tao bị thương sao? Tao không phải là những kẻ yếu đuối trong trường chúng mày đâu nhé!"

Là một Chúa tể Hắc ám đời đầu đã trải qua vô số trận quyết đấu, cho dù đã già nua, cơ thể đã yếu đi nhiều, nhưng đối với việc phải chịu một đá một đấm, Grindelwald còn chưa đến mức bị một con nhóc mười tuổi dễ dàng đánh ngã như vậy.

Grindelwald hơi lắc đầu, tay trái giơ lên nhanh như điện xẹt, tóm lấy cánh tay nhỏ bé của Alian bị hãm trong gối một cách chuẩn xác, bàn tay phải siết chặt, không có bất cứ vẻ thương hoa tiếc ngọc nào mà đấm lên cái bụng nhỏ mềm yếu của cô bé thật mạnh.

"Đừng coi thường người khác quá, cái con nhóc quái quỷ không biết trời cao đất dày này!"

Bụp!

"Ui da!"

Một cơn đau kịch liệt lan ra từ bụng của Alina, cô bé không nhịn được mà rên lên một tiếng, sức lực của Grindelwald hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với những lão già có cơ thể già yếu như thế này, nhưng mà... dường như cũng không phải không thể chịu được.

Alina cắn răng, hai tay xé rách chiếc gối chắn trước đầu Grindelwald, không nghĩ ngợi gì mà dùng cái đầu liều chết lao về phía trước.

Bốp!

"Lão già chỉ biết ăn mà không biết nấu nhà ông, có tư cách gì ngăn cản tôi đem thức ăn đi!"

Vừa nói, Alina vừa nhân cơ hội dùng sức vặn ngón tay giữ trên va li của Grindelwald, lảo đảo đẩy chiếc va li định rời khỏi căn phòng này.

"Con nhãi hỗn xược, mày đứng lại cho tao!"

Grindelwald che trán, tay phải vung mạnh, chiếc ghế gỗ cũ kĩ bay ngang tới, nện lên lưng của Alina.


Vốn dĩ bước chân không được vững lắm, Alina suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, đến nỗi chiếc va li trong tay cô tự nhiên cũng không cánh mà bay, quay trở lại trên giường của Grindelwald.

"Như vậy xem ra không còn gì để nói nữa rồi phải không? Phi, xem ra là một trận đánh ác liệt..."

Alina quệt khóe miệng, nhổ ra một bãi nước bọt có lẫn tơ máu, xoay bả vai, sắc mặt trở nên nghiêm túc, co người lại tránh được chiếc ghế lại đánh tới một lần nữa rồi lao về phía trước.

Lần này Grindelwald không né tránh nữa mà lão không cam chịu yếu thế mà giơ nắm đấm lên, vung về phía Alina.

Hai phù thủy một lớn một nhỏ giống như là võ sĩ quyền anh của thế giới phi pháp thuật vậy, vung tay múa chân xông vào đánh lộn với nhau.

...

Trên tòa tháp cao của lâu đài Nurmengard, hai phù thủy mà tuổi tác cách xa nhau đang nhìn chòng chọc nhau, tràn đầy ý chí chiến đấu, giống hệt như hai con gà chọi vậy.

Qua mấy hồi đấm đá, mặt mũi hai người đều đã bầm dập, những vết bầm tím trên cơ thể lại càng không đếm xuể.

"Phù, ha, phù..."

Dựa vào bức tường lạnh giá, Gellert Grindelwald thở hổn hển như một cái máy quạt gió cũ kĩ, lão nheo con mắt bên trái đã hơi sưng to, nhìn về phía cục bông trắng ở cách đó không xa bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

So sánh với Alina vẫn dồi dào tinh lực, Grindelwald lại cảm nhận được rõ ràng sự mệt mỏi đang không ngừng dâng lên trong cơ thể mình. Năm tháng đã để lại trên cơ thể lão những vết tích không thể nào dùng pháp thuật mà chữa khỏi được.

Trong trường hợp không có đũa phép, Grindelwald căn bản không thể nào phóng ra được những bùa chú tinh xảo, khả năng sử dụng bùa chú không cần dùng đũa phép mà lão vẫn lấy làm kiêu ngạo trong không gian chật hẹp như thế này lại không hữu dụng như trong tưởng tượng, bởi vì khi lão vẫn chưa kịp mở miệng nói thì một nắm đấm nhỏ đã xuất hiện ngay trước mắt lão rồi.

Grindelwald ý thức rất rõ rằng thời gian qua đi, tuổi tác và những khuyết điểm trên cơ thể lão đang ngày càng tăng thêm, có lẽ chỉ cần qua thêm mấy phút nữa thôi, lão sẽ bị con nhãi ranh trước mặt đánh ngất.

Cảm nhận được cơn đau đớn truyền tới từ khắp trên dưới toàn thân, Grindelwald nhe răng, cuối cùng lão cũng bắt đầu hiểu ý nghĩa mà cụ Dumbledore muốn biểu đạt trong lời nhắn. Con nhóc tên Alina này quả thực chính là một con quái thú nhỏ mạnh mẽ và dồi dào sức lực.

Mà một ông già bị nhốt trên tháp cao, cơ thể gầy yếu như lão, căn bản không thể nào đánh nổi một con quái thú dồi dào năng lượng được.

"Dừng lại! Mày thắng rồi! Tất cả thức ăn đều thuộc về mày hết!"

Thấy dường như Alina đã nghỉ ngơi đủ rồi, đang điều chỉnh lại hơi thở và chuẩn bị nhào tới lần nữa, Grindelwald dứt khoát đặt mông ngồi xuống va li màu xám tạm thời quay trở về bên cạnh lão, dang hai tay tỏ ý không muốn đánh nữa rồi lão hét lớn.

Một nắm đấm lướt qua gò má của lão, một nắm đấm nhỏ sưng đỏ dừng ngay bên đầu Grindelwald.

"Nhưng chúng nhất định phải đặt bên ta mới phải chứ..."

"Hửm?" Alina hừ mũi.

"Trước tiên dừng tay đã, ta giúp cháu chữa trị vết thương, còn cháu nghe ta nói."

Không đợi Alina ra tay, Grindelwald giơ hai tay lên, cười thân thiện, rồi lão nhẹ nhàng giữ lấy nắm đấm của Alina.

Một ánh sáng màu trắng mờ nhạt phát ra từ lòng bàn tay của lão, nhanh chóng trị lành các vết thương trên người cô bé, Grindelwald dùng một giọng điệu dỗ dành trẻ con trước nay chưa từng có mà nói.

"Cháu xem đi, dù sao ta cũng không thể rời khỏi căn phòng này, đây là lời hứa của ta với Albus. Huống hồ trên dưới lâu đài đều không có nhà bếp có thể dử dụng, ít nhất chỗ ta còn có thể dùng pháp thuật giúp cháu nấu chín những thức ăn này..."

Lão già Albus Dumbledore đáng chết!

Nhắc tới cụ Dumbledore, Grindelwald không nhịn được cắn răng oán hận.

Cuối cùng lão cũng hiểu ra một chuyện, đó là tại sao cụ Dumbledore lại không tiếc cái mặt già, cho dù là lừa bịp rồi bỏ trốn cũng phải để cục bông trắng này ở trong lâu đài của lão.

Nếu đổi thành lão thì lão cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để ném đứa trẻ chuyên gây sự này đi càng xa càng tốt.

"Chúng ta phải hợp tác với nhau mới được. Ta quyết định rồi, ta sẽ đích thân dạy pháp thuật cho cháu, không thể để cái... ừm... cháu gọi thế nào nhỉ... ồ phải rồi, lão củ cải già độc ác kia, nhất định không thể để cho lão sống thoải mái!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui