Tiếu Kim Phong lập tức hai mắt sáng rực. Gương mặt héo hon già nua trong nháy mắt đỏ bừng, đầu vai kích động đến run lên. Ông chậm rãi đưa tay ra, đặt lên vai An Tại Đào, ánh mắt nhìn như muốn thiêu đốt khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên.
Sau đó, ông nhất định dựa theo gia phong họ Tiếu ở Nam Dương, bắt An Tại Đào quỳ xuống, dâng trà cho mình, kêu một tiếng cha nuôi, bắt Tiếu Tác Niên làm chứng cho nghi thức nhận cha nuôi này. Đương nhiên, cũng ngộ biến tòng quyền, không phải dâng trà mà là mời ly… cà phê.
Hoàn thành xong nghi thức này, lão nhân gia cực kỳ hưng phấn, ngồi bên người An Tại Đào, nắm chặt tay hắn hỏi han đủ thứ chuyện.
Tiếu Tác Niên ngồi bên cạnh cười mãi, nhìn Tiếu Kim Phong lấy ra một cái hộp nhỏ, dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, không khỏi cười ha hả:
- Tiểu An, cậu xem, thúc đã chuẩn bị tốt lễ vật gặp mặt.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, thầm nghĩ nếu nhận cha nuôi đã nhận, bái cũng đã bái, nhận thêm chút lễ vật của ông cụ cũng chẳng sao. Tuy nhiên, khi hắn mở ra thì không khỏi giật mình kinh hãi, hóa ra trong cái hộp nhỏ đó đựng một miếng ngọc bội cổ màu trắng ngà. Mặt trên khắc hai con rồng đang bay lên cực kỳ tinh xảo, sống động. Tuy rằng không hiểu ngọc khí, nhưng hắn cũng biết miếng ngọc bội đó không phải vật tầm thường, hẳn là một món đồ cổ quý giá. Vàng bạc có giá ngọc vô giá, miếng ngọc bội cổ này chắc chắn giá trị trên cả tiền bạc.
- Cha nuôi, cái này, ôi, rất quý, con không thể nhận.
An Tại Đào không chút do dự, lập tức đậy nắp hộp lại, sau đó đẩy trả lại.
Tiếu Kim Phong nhíu mày:
- Ta là cha đưa cho con chút lễ vật nhỏ mà cũng không được à? Có phải ta đút lót cho con đâu?Cất đi, con nhớ kỹ, đây là ngọc bội gia truyền của Tiếu gia, trước đây là Kim Bang giữ, giờ Kim Bang không còn, con hiện tại là con trai ta, miếng ngọc này dĩ nhiên là của con.
Tiếu Tác Niên cũng an ủi vài câu, An Tại Đào thấy lão nhân gia cao hứng, thầm nghĩ mình làm sao mà nhận đồ gia bảo của Tiếu gia chứ? Nhưng hắn ngẫm nghĩ một chút, tạm thời cứ nhận, sau một thời gian, khi lão nhân gia bình tĩnh trở lại, sẽ tìm cách trả.
An Tại Đào cũng không thể về ngay. Suốt buổi tối, Tiếu Kim Phong đều nắm chặt tay hắn không rời, một tiếng Tiểu Đào hay tiếng Tiểu Đào, bắt hắn ngồi trong nhà khách cùng mình nói chuyện. Từ chuyện làm ăn của Tiếu gia ở Nam Dương, đến chuyện Kim Bang qua đời như thế nào.Mãi cho đến khi 3h sáng, ông cụ buồn ngủ rũ ra mới thôi. Truyện Tiên Hiệp -
Tiếu Kim Phong ngay từ đầu đã muốn đem 5 cổ phần của Tập đoàn Tiếu thị chuyển cho An Tại Đào nhưng An Tại Đào nhẹ nhàng từ chối. Hắn sở dĩ đồng ý nhận Tiếu Kim Phong làm cha nuôi, vì cảm thấy cũng có chút duyên phận, giữa biển người mờ mịt như thế có ai ngờ lại có thể gặp nhau, không thể không nói là một mối duyên kỳ ngộ. Thứ hai là cũng thấy ông cụ thực lòng có hy vọng, không nỡ khiến lão nhân đau buồn. Nên mới nhận lời. Nhưng hắn tuyệt không có ý đụng chạm đến tài sản của Tiếu gia, càng không muốn cuốn vào cuộc tranh đoạt quyền thừa kế. Tuy rằng ông cụ không có con nối dõi, nhưng một sản nghiệp khổng lồ như vậy, nói không gây ra tranh chấp mới là lạ.
Thấy thái độ của hắn cực kỳ kiên quyết, Tiếu Kim Phong đành từ bỏ, nhưng ép hắn hứa một việc: một ngày nào đó, nếu hắn chán ghét quan trường, nhất định phải tới Nam Dương thay ông quản lý gia nghiệp. An Tại Đào rơi vào đường cùng, đành nghẹn ngào nhận lời.
An Tại Đào mệt mỏi đứng dậy khỏi ghế sô pha, kéo chăn đắp cho cha nuôi, sau đó lặng yên đi dọc hành lang xuống lầu, đốt một điếu thuốc. Hắn đứng ở khuôn viên nhà khách Quy Ninh im lặng nhìn trời, hít một hơi thật sâu.
Không khí trong lành tràn vào khí quản, tinh thần hắn sảng khoái hẳn lên. Nhưng bất chợt hắn nhớ ra câu chuyện kỳ quặc tối nay, chỉ sau một buổi tối, hắn trở thành em họ của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, nếu tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ không có ai tin.
Cười khổ một tiếng, hắn xoay người đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, bước vào trong xe của mình, hắn chậm chậm khởi động máy, rời khỏi nhà khách Quy Ninh.
Lái xe chạy như bay trên đường phố vắng người, lòng hắn chùng xuống. Bất kể là quá khứ hay tương lai, hắn đều đang đi trên con đường đời hắn đã chọn và xác định. Về phần làm con nuôi của Hoa kiều, hay làm em của Tiếu Bí thư Tỉnh ủy, chỉ như một chút hồi ức thoáng qua mà thôi.
10 sáng, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên chính thức kết thúc đợt công tác tại trấn, được lãnh đạo huyện và thành phố tiền hô hậu ủng ô tô rời khỏi Quy Ninh, Trên đường, Tiếu Tác Niên cười nói:
- Tam thúc, sao thế? Lúc này con nuôi đã nhận rồi, phải thoái mái lên chứ?
Tiếu Kim Phong cười ha hả:
- Ừ không sai, ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, cảm giác tốt lắm, lần này về nước đúng là thu hoạch rất tốt. Trong nước có đứa con nuôi, sau này lá rụng về cội đã có người lo hương hỏa.
Nghe Tiếu Kim Phong và Tiếu Tác Niên nói chuyện, Trương Hiểu Minh ngồi ở ghế phụ không khỏi giật mình: con nuôi? Ông Tiếu nhận con nuôi? Chẳng lẽ là Bí thư Tiểu An? Y trong lòng run lên, lại vểnh tai lên nghelén hai người đang nhỏ giọng nói chuyện. Đương nhiên, việc này y tuyệt đối không dám hé răng nửa lời. Làm Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, nếu không biết giữ mồm giữ miệng, làm sao có được tín nhiệm của Tiếu Tác Niên?
- Tôi hôm qua, ta đề xuất đem 5 cổ phần của Tiếu thị giao lại cho Tiểu Đào, nhưng nó kiên quyết cự tuyệt. Đứa nhỏ này thật đúng là rất giống Kim Bang, đều cực kỳ khí khái. Ta hôm nay không gọi cháu là Tiếu Bí thư, mà là cháu cả. Cháu cả, cháu là lãnh đạo tỉnh, Tiểu Đào là cán bộ dưới quyền hãy nể mặt Tam thúc mà chiếu cố cho no. Ta biết quan trườngtrong nước phức tạp nên cũng không dám nhiều lời, tuy nhiên sau này cũng sẽ khuyên nó xuất ngoại đến Nam Dương giúp ta kinh doanh mới được.
Tiếu Kim Phong nắm lấy tay Tiếu Tác Niên, nói rất trịnh trọng.
- Ha hả, Tam thúc, thúc cứ yên tâm, kỳ thật thúc không cần quá lo lắng. Tiểu An tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng rất có kinh nghiệm, làm việc trầm ổn chắc chắn, thậm chí có chút quyền mưu, chỉ sợ chính là thiên tính trời cho.
Tiếu Tác Niên khẽ mỉm cười, trước mắt hiện lên gương mặt anh tuấn mà điềm tĩnh của An Tại Đào, nhíu mày, kinh ngạc ồ lên một tiếng:
- Ừ, cháu đột nhiên cảm thấy rất giống một người. Tiểu Trương, cậu có thấy đồng chí Tiểu An của thị trấn Tư Hà giống một người trong tỉnh ủy không?
Trương Hiểu Minh ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, quay đầu lại cười nói:
- Tiếu bí thư, không, thật ra là tôi không chú ý.
Tiếc Tác Niên ồ lên một tiếng, cũng không nói gì thêm.
5h sáng An Tại Đào mới về đến nhà, liền lăn ra ngủ, mãi đến trưa, thì có điện thoại của Lưu Ngạn gọi:
- An Tại Đào, nhanh dậy ăn cơm.
An Tại Đào mơ màng nhận điện thoại, mơ màng nghe giọng Lưu Ngạn dịu dàng từ đầu dây. Vội vàng vệ sinh, rồi đi sang bên kia, thấy Lưu Ngạn đang gắng gượng dọn bát đũa liền vội vàng đến giúp.
Lưu Ngạn nhìn hắn cười dịu dàng:
- Anh không cần phải làm, em tự lo được, ừ, anh đi đọc báo đi, báo buổi sáng vừa được đem tới đấy. Trên đó có ảnh anh và Tiếu Bí thư Tỉnh ủy chụp chung nha. Anh lúc này nổi lắm rồi đấy. Trên Đông Sơn nhật báo và Đông Sơn báo chiều đều có.
Lưu Ngạn mặc dù đang ở nhà dưỡng bệnh, nhưng văn phòng Ban tuyên giáo ngày nào cũng có người đem báo và tài liệu đến cho cô đọc.
An Tại Đào cười ha hả, cầm lấy tờ báo đặt trên bàn lên xem. Tin về Bí thư Tỉnh ủy dĩ nhiên đăng trang nhất. Tuy rằng chuyện ở thị trấn Tư Hà không lớn, nhưng lãnh đạo tham dự thì dù nhỏ, cũng trở thành tin quan trọng.
Đông Sơn nhật báo giật tít đậm rất… báo Đảng: "Kiều thương yêu nước ở Nam Dương ủng hộ tiền xây dựng quốc lộ. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên thị sát vùng núi", tít nhỏ là: Tiếu Bí thư sau khi thăm thị trấn Tư Hà đã khẳng định: giao thông bất tiện chính là nguyên nhân cản trở sự phát triển kinh tế ở vùng núi.
Đông Sơn nhật báo so với Đông Sơn báo chiều cách đưa tin phổ thông hơn chút, tuy nhiên cũng nhấn mạnh những điểm quan trọng, giật tít màu đen đậm: "Một cái bắt tay bất bình thường". Toàn bản tin đăng nguyên văn bài nói chuyện của Tiếu Tác Niên, cố ý tán dương thành tích công tác Bí thư An Tại Đào thị trấn Tư Hà. Hơn nữa, còn đăng một tấm ảnh Tiếu Tác Niên và An Tại Đào chụp cạnh nhau trước bồn hoa cây táo.
An Tại Đào hiểu đây là sự cố ý, rõ ràng là công của Dịch Thần. Nếu không phải Dịch Thần cố ý, phóng viên của Báo chiều Đông Sơn đã dồn sự chú ý vào Tiếu Tác Niên chứ không phải hắn. Hắn cười cười, cầm điện thoại lên gọi cho Dịch Thần, hai người tào lao một hồi trên điện thoại.
Vừa định đến ăn cơm với Lưu Ngạn, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ vợ, trong điện thoại, Thạch Thanh có vẻ nói gấp gáp, thậm chí như muốn khóc:
- Tiểu Đào, không tốt rồi, con nhanh về đi…
An Tại Đào hoảng sợ vội vàng nói:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói, đừng cuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...