Khi Thanh Ly tỉnh lại thì phát hiện mình đang được Hô Nhĩ Xích ôm chặt trong lòng.
Y nhấc cánh tay đang bao quanh người ra rồi chống thân dậy, vì thế mà cũng đánh thức người bên cạnh tỉnh lại.
Hai người không hề nhắc tới chuyện Thanh Ly phát tiết khóc lóc ầm ĩ lúc trước. Thanh Ly chỉ bước tới trước bàn, cầm ngọc trâm vấn mái tóc dài thành búi đơn giản.
Hô Nhĩ Xích đứng phía sau phủ thêm áo ngoài cho y rồi đặt tay trên vai y. Thanh Ly không quay đầu lại, chỉ phủ bàn tay lên mu bàn tay hắn mà thôi.
Lòng Hô Nhĩ Xích ấm lại. Biết y đã không còn cự tuyệt mình nữa, hắn mừng thầm không ngớt, liền thuận thế kéo Thanh Ly vào lòng, để lưng y tựa vào ngực hắn. Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, lan tỏa trong không khí hương vị ấm áp.
Một hồi sau, Thanh Ly lại nói một câu làm hắn cụt hứng, “Ta vẫn muốn đi Thiên Triều một chuyến…”
Cánh tay Hô Nhĩ Xích đang ôm lấy Thanh Ly đột nhiên căng cứng.
“Vì sao cứ phải cố chấp như thế?”
Thanh Ly xoay người lại đối diện với Hô Nhĩ Xích. Ánh mắt y trong suốt mà kiên nghị, không có ý định né tránh nhãn thần của hắn.
“Đó là vì ta nợ hắn. Ngươi hẳn là phải hiểu rằng, không có hắn thì sẽ không có ta ngày hôm nay.”
“Nhưng mà, hắn chết rồi…”
Thần sắc Thanh Ly ảm đạm, “Có lẽ là thế… Nhưng dù sao đi chăng nữa, ta cũng muốn đi xác nhận.”
Hô Nhĩ Xích kinh hãi nói, “Lẽ nào đệ nghĩ hắn chưa chết?”
“Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Thư Hạo Vương đưa tới đã được một thời gian rồi. Dù hơn hai tháng, nhưng thân xác Tống Việt vẫn được Hạo Vương dùng băng bảo tồn, lại không thấy có chút hư hại nào. Trong thư không phải Hạo Vương đã nói, Tống Việt không khác gì lúc còn sống đó sao?”
“Thế nhưng đệ chắc phải biết rằng, hy vọng kia vô cùng nhỏ bé… Nếu như vẫn còn một đường sinh cơ, đệ cho rằng Hạo Vương sẽ bỏ mặt Tống Việt sao?”
Thanh Ly vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn như an ủi, “Hạo Vương là Hạo Vương, ta là ta. Ta không thể vì Hạo Vương không tìm được cách cứu Tống Việt mà yên tâm không đi xem thử được.”
“Vậy đệ nghĩ khi nào thì trở về? Nếu như đệ vĩnh viễn không tìm được cách khiến Tống Việt tỉnh lại thì sao?” Hô Nhĩ Xích vùi mặt vào cổ Thanh Ly.
“Ta đã tính rồi, nếu như không tìm được thật thì ta vĩnh viễn sẽ không trở lại…”
Nghe vậy, Hô Nhĩ Xích giận giữ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thanh Ly.
Y trông hắn đang tỏ tâm tính trẻ nhỏ thì lại mềm lòng.
Đưa tay gạt đi sợi tóc lòa xòa trước mặt hắn, y nói “Hiện giờ ta cũng không nhẫn tâm nổi… Vì Ma Lặc, phải, cả ngươi nữa, ta cũng không thể thiếu hai người được… Cho ta một chút thời gian, nếu như khi ta dốc hết sức rồi mà vẫn không tìm ra cách thì ta sẽ trở về. Sau đó, ta tuyệt không rời đi.”
“Thật chứ?” Hô Nhĩ Xích hỏi.
Thanh Ly gật đầu thay lời đáp.
Hô Nhĩ Xích nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi, “Một chút thời gian mà đệ nói, đại khái là bao lâu?”
“À thì…”
Hô Nhĩ Xích thực sự tinh tường khiến Thanh Ly nhất thời ngập mình trong mồ hôi lạnh.
“Tám năm, à, có thể mười năm? Ta cũng không nói chắc được.”
“Được lắm!” Hô Nhĩ Xích túm lấy hai vai Thanh Ly, “Một chút của đệ lại lâu thế sao? Thêm ‘một chút’ nữa là ta cũng muốn xuống mồ rồi!”
Thanh Ly tự biết đuối lý nên không dám cãi thêm.
“Ba năm, đó là cực hạn của ta rồi!” Hô Nhĩ Xích thấy y trầm mặc không nói, lo sẽ bức y nóng nảy rồi lại tìm cách chạy trốn như trước. Thanh Ly vốn lanh lợi như thế, hắn có thể bảo vệ được một lần, đâu có nghĩa sẽ có lần thứ hai. Đến khi ấy thì dù có tới tám mươi năm cũng sẽ không giải quyết nổi vấn đề nữa rồi.
Thấy Hô Nhĩ Xích nhượng bộ, Thanh Ly liền quay mặt lại, hôn lên gương mặt hắn.
“Năm năm đi! Chỉ cần năm năm thôi, để ta bồi lại sự áy náy với Tống Việt, để ta có thể hoàn hết nợ cho hắn. Đến khi đó giữa hai ta sẽ không còn gì cản trở nữa. Nếu không giải quyết chuyện này thì ai cũng sẽ không được hạnh phúc.”
“Năm năm… Đệ thật nhẫn tâm…”
Hô Nhĩ Xích nắm chặt hai tay đến nổi gân xanh. Thanh Ly nhìn cặp dị đồng chứa đựng thương cảm và mang theo cả lòng không muốn, lại thở dài.
“Ta cũng thật luyến tiếc…”
Bỗng nhiên, cặp mắt Hô Nhĩ Xích đảo qua những sắc màu kỳ lạ.
Thật tự nhiên, hai người trao nhau nụ hôn, một nụ hôn khiến lòng người rung cảm đến lạ…
o0o
Sau khi nghỉ ngơi ở Vương đô một thời gian, Hô Nhĩ Xích tuyển cho Thanh Ly những thị vệ sẽ đi cùng trong chuyến đi xa này. Tùy tùng thân cận đương nhiên là Nhị Tử.
Mấy ngày nay Nhị Tử lúc nào cũng ở cùng Trác Lang vì hắn biết, lần này đi rồi cũng sẽ rất lâu không được nhìn thấy mẹ nữa.
Thanh Ly cả ngày cùng Ma Lặc. Đứa nhỏ trắng mũm kia giờ đã hai tuổi, hàm răng nhỏ trắng xinh mọc đủ rồi, còn có thể nói được vài câu đơn giản.
Nhờ những ngày khổ cực sửa đổi mà giờ Ma Lặc không gọi y là ‘mẹ’ nữa mà đổi sang thành ‘cha nhỏ’, còn ‘cha lớn’ thì đương nhiên là phụ vương Hô Nhĩ Xích của nó.
Tuy biết rằng đứa nhỏ đó chẳng thiếu thứ gì nhưng Thanh Ly vẫn nhờ Trác Lang may cho nó rất nhiều y phục, mà chiếc áo lông xù tạo từ da dê kia là thứ tiểu Ma Lặc thích nhất.
Trác Lang biết lòng Thanh Ly nên làm cả những bộ mà có thể vài năm sau Ma Lặc mới mặc tới.
Vuốt ve từng bộ y phục mà trong lòng Thanh Ly lại ngổn ngang trăm mối.
Những năm sau này, chắc là không được trông thấy Ma Lặc trưởng thành rồi.
Ma Lặc lúc này đang đi cùng tiểu tỳ nữ tung tăng trên bãi cỏ bắt bướm.
Khi Hô Nhĩ Xích trở lại trong phòng nhìn thấy Thanh Ly đang chăm chú dõi theo Ma Lặc, lòng cũng nổi lên nỗi đắng cay.
______________________
Cuối cùng thì ngày chia ly cũng tới.
Hô Nhĩ Xích ôm Ma Lặc tiễn Thanh Ly ngoài cửa thành.
Tùy thị của Thanh Ly đều là những tinh anh được Hô Nhĩ Xích đích thân tuyển chọn.
“Những thị tùng này… Nếu trên đường đi đệ thấy hài lòng thì lưu lại. Tới bên Thiên Triều rồi thì Cảnh Đức đế ắt sẽ an bài thị vệ cho đệ.”
Thanh Ly gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi đứa nhỏ Hô Nhĩ Xích đang ôm trên tay.
Tuy còn nhỏ nhưng Ma Lặc rất thông minh.
Dường như biết được cha nhỏ muốn rời xa mình, Ma Lặc vùi mặt trong lòng cha lớn khóc rấm rứt không thành tiếng, như dỗi hờn mà không muốn để Thanh Ly trông thấy.
Lòng Thanh Ly đau như dao cắt.
“Ma Lặc? Ma Lặc?”
Kề sát lại nhẹ nhàng gọi tên đứa nhỏ kia, nhưng chỉ thấy đôi vai nó càng run rẩy hơn, bàn tay nhỏ bé bám lấy áo Hô Nhĩ Xích, vùi mặt càng sâu hơn.
Thanh Ly bất đắc dĩ, chỉ còn biết mở rộng vòng tay, ôm lấy cả hai cha con họ. Y đau lòng hôn lên mái tóc đứa con.
“Xin lỗi, xin lỗi con…”
Nói hàng ngàn lời xin lỗi, dành cho Ma Lặc, và cho cả Hô Nhĩ Xích.
Hô Nhĩ Xích nhìn người trước mặt rồi nhắm mắt lại.
“Được rồi, đi đi.”
Thân thể Thanh Ly chấn động, rồi từ từ buông tay.
“Lên ngựa rồi thì đừng quay đầu lại.”
Thanh Ly cắn chặt môi xoay người đi.
Nhị Tử vẫn đứng một bên, giờ đã dắt ngựa tới.
Gió thu chợt nổi, cuốn theo những phiến lá khô khiến người ta càng thêm hiu quạnh, tô đậm lên cảm xúc buồn khổ trong bức tranh ly biệt.
Nhị Tử ra lệnh một tiếng, đoàn người bắt đầu chuyển động. Khi họ đi chưa được bao xa thì phía sau đã nghe tiếng khóc nỉ non.
Ma Lặc ngẩng đầu lên trông thấy cha nhỏ đang dần khuất xa, nó liền gọi với theo, “Đừng quay đầu lại! Không được quay đầu lại!”
Thanh Ly cắn chặt răng, ép mình quên đi tiếng khóc gọi trẻ thơ khiến lòng đau như xé.
Trong miệng đã thoảng nghe mùi máu.
Thảo nguyên trước mắt như đang giao thoa cùng bầu trời.
Thanh Ly giục ngựa, chạy về phía Thiên triều xa xôi đó.
Hi, được ngày rảnh lại vào hú hí với cả nhà ^^ Chúc cả nhà trung thu vui vẻ nha ^.^ (Giờ mới gần 12h, vẫn coi như chưa muộn nha *hị hị*). Mấy ngày nay không lên thường xuyên nên không có hàng trả, mong mọi người đừng giận nha ^^
Yêu nhiều a *chụt chụt chụt*!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...