Nghiêm Chân nằm ở trên giường, tùy ý để anh cầm
khăn mặt ấm áp lau rửa khuôn mặt khóc loạn thất bát tao của cô. Đèn trong phòng
cũng đã tắt, cô nhìn không thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được động
tác nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt của cô, mềm nhẹ đầy sự kiềm nén. Cố Hoài Việt
quả thật rất cẩn thận, bởi vì Nghiêm Chân của đêm nay khiến anh khống chế không
được, nếu như là một đứa nhỏ khóc nháo thì đã tốt rồi, anh sẽ dỗ đứa nhỏ đó mà
không do dự. Chỉ tiếc cô không phải là một đứa nhỏ, cô là người mà anh không thể
nắm trong lòng bàn tay, sẽ không khóc nháo chỉ biết đè nén chính mình.
Nghiêm Chân nhắm mắt lại, lại ngủ không được.
Người khác say rượu đều là ngủ vùi nhưng sao cô lại không thể biến thành như vậy
chứ. Say khướt rồi tranh cãi ầm ĩ. Cô nghĩ một chút rồi mở mắt, nhìn Cố Hoài Việt
đang giặt khăn rửa mặt ở bồn rửa, sau đó giúp cô lau tay, cảm thấy có chút đau,
có lẽ là do va chạm lúc nãy rồi.
Biết mình đêm nay đã thất thố khiến cô không
muốn nhớ lại, nghiêng đầu đi thì lại nghe Cố Hoài Việt nói với cô, “Em còn nhớ
rõ vị chiến hữu của anh đã hi sinh ở Tây Tạng không?”
“Vâng.” Cô lên tiếng trả lời.
“Anh ấy gọi là Tần Phóng, so với anh thì tham gia
quân ngũ sớm hai năm.” Anh vừa mở một ngọn đèn trên trần nhà lên, dùng thuốc
sát trùng lau miệng vết thương cho cô. Cô hơi choáng bởi ánh sáng đó, nhưng thế
này cô có thể thấy rõ sườn mặt của anh, nhu hòa nhưng cũng không giống với lúc
bình thường.
“Sau đó, bộ đội đặc chủng đến quân đoàn bọn
anh chọn lựa, người muốn đi cũng đã hơn phân nửa quân số, nhưng qua lần tuyển
chọn thứ nhất chỉ có hai người bọn anh được chọn. Lúc ấy anh cùng anh ấy cứ
nghĩ rằng, được phân đến một đơn vị cùng kề vai chiến đấu, khi đó chỉ nghĩ đến
vô luận là binh lính hay tướng quân, đều lấy việc chết trên sa trường làm vinh
dự cao nhất.” Anh thản nhiên nói xong, lại thay đổi bàn tay tiếp tục bôi thuốc,
“Nhưng sau khi tới căn cứ của bộ đội đặc chủng mới biết được, trong hai người bọn
anh họ chỉ cần một người cho nên hai người bọn anh cần có một lần lựa chọn nữa.”
Cô ngẩn người, im lặng lắng nghe anh nói, “Lúc
ấy anh đã vứt súng mặc kệ mọi thứ, nhưng đội phó anh ấy nhặt súng của anh lên,
lau khô đi rồi nói cho anh biết. Anh ấy muốn cùng anh so thắng bại, anh đi anh ấy
ở lại hoặc là anh ấy đi anh ở lại.”
“Kết quả thì sao?” cô nhịn không được mà hỏi
ra tiếng.
“Anh thắng ở lại.” Anh nói, cuối cùng chua sót
mà cười cười, “Nhưng sau đó anh không còn được gặp lại tiểu đội phó nữa, ngày
hôm sau khi anh ấy đi vận chuyển vật tư và hi sinh.”
“Sau đó anh ở lại độ đội đặc chủng, nhưng lại
rất hay sinh sự. Bởi vì anh cảm thấy bọn họ đã hủy đi tình nghĩa chiến hữu của
anh, hủy đi tín ngưỡng của anh. Em tin không, đó là lúc anh còn trẻ đấy?”
“Vậy sau này thì thế nào?” Cô lại nhịn không
được mà lần thứ hai lên tiếng, hoàn tòan không ý thức được cô đang bị anh lừa gạt
dẫn dụ đi càng sâu vào câu chuyện của anh.
“Sau trong đại hội thì anh bị giáo huấn một
chút thôi.” Anh con nhớ rõ lúc ấy trong đại đội trưởng có nói một câu: Tham gia
quân ngũ thì cho dù đi đến chỗ nào, chiến hữu chính là chiến hữu. Không ở cùng đơn
vị sẽ không tính là một người chiến hữu sao?Nói cái gì chứ, những người quân
nhân từ cao đến thấp đều là chiến hữu của tôi đây. “Sau đó anh liền thành thật mà nổi lên trong
bộ đội đặc chủng. Hơn nữa, là lúc kết hôn.”
Mí mắt của Nghiêm Chân nhảy dựng lên, cô nghĩ
quay đầu đi chỗ khác nhưng Cố Hoài Việt giữ cánh tay của cô, “Nghiêm Chân, em
có lẽ không biết, anh luôn nghĩ rằng làm như thế nào để nói với em về cuộc hôn
nhân trước đây của anh. Anh nghĩ rằng có lẽ là nên quên đi chuyện đó nhưng giống
như em nói, nếu muốn cái gì được cái đó thì còn là nhân sinh nữa sao?”
Anh ngồi ở trên tấm thảm trước giường, không
nhanh không chậm nói về cuộc hôn nhân đã qua, mặc kệ cô có phải đang nghe hay
không. Anh thầm nghĩ nếu nói ra cũng giống như cùng cô nói chuyện vậy.
“Vợ trước của anh là Lâm Kha, cô ấy so với anh
kém 5 tuổi. Cô ấy lúc học trung học mới chuyển tới thành phố C, ở rất gần Cố
viên, cho nên cô ấy luôn cùng Hoài Ninh đi học, có quan hệ rất tốt với gia đình
anh. Cô ấy thích Hoài Ninh, nhưng Hoài Ninh tiểu tử này rất ương ngạnh. Hoài
Ninh không thích cô ấy, thậm chí không tiếc mà chạy đi làm nhập ngũ.”
“Lâm Kha lúc ấy như một cô công chúa nhỏ, cô
được mọi người yêu thương cưng chiều, sống vô ưu vô lo nhưng cũng vô tâm vô phế.
Lớn như vậy nhưng đả kích lớn nhất mà cô ấy phải chịu chính là Hoài Ninh cự tuyệt
cô ấy. Sau khi biết được Hoài Ninh tham gia quân ngũ thì cô ấy khóc rất thương
tâm, giống như là bị vứt bỏ vậy. Anh lúc ấy chỉ coi cô ấy là một đứa nhỏ, cảm
thấy cô ấy sẽ không sao, qua vài ngày sẽ vui vẻ trở lại mà thôi. Nhưng sau đó
có một ngày cô ấy nói cho anh biết là cô ấy muốn cùng anh kết hôn. Anh liền hỏi
cô ấy vì sao, cô ấy nói nếu anh thật sự thương yêu cô ấy thì anh nên đáp ứng,
vì thế anh đã đồng ý. Anh đem cô ấy yêu thương như em gái, sau lại cố gắng yêu
thương cô ấy giống như người vợ, hai người đều cố gắng để có một cuộc sống giống
như một đôi vợ chồng bình thường.”
“Sau khi kết hôn hai người sống chung rất tốt,
bởi vì anh một năm mười hai tháng thì có đến 11 tháng rưỡi anh không có ở nhà
cho nên ngay cả cãi nhau cũng rất ít. Sau có một lần cô ấy hỏi qua anh, nói anh
không về nhà thì không sợ cô ấy sẽ chạy theo người khác hay sao? Câu trả lời của
anh là em vui là được rồi, sau đó hai người liền cãi nhau.” Nói tới đây anh cười
cười, “Cô ấy nói anh căn bản không hiểu tình yêu, anh nghĩ anh có lẽ thật sự là
không hiểu, anh nghĩ rằng thương cô ấy cưng chiều cô ấy chính là yêu, nhưng sau
cô ấy nói cho anh biết, một người đối với vợ của mình không có gì muốn giữ lấy
thì nói gì tới tình yêu. Anh nghĩ, đại khái cũng chỉ vậy mà thôi.”
Nói xong, Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, chợt
nghe Nghiêm Chân hỏi, “Vậy…vì sao cô ấy lại qua đời?”
Anh sửng sốt một chút rồi nói, “Cô ấy khó sinh
mà qua đời, bác sĩ nói ca mổ sinh tiến hành quá muộn, vì trước đó Lâm Kha kiên
trì sinh thường. Hơn nữa cô ấy có triệu chứng trước khi sinh. Nhưng tất cả anh
đều không biết, thời điểm cô ấy vào phòng mổ anh còn ở bộ đôi, chấp hành nhiệm
vụ, không được nhận điện thoại.”
“Khi đó nhận được một nhiệm vụ, một tập đoàn
buôn thuốc phiện đang hoạt động ở biên giới, lãnh đạo phái trung đội của bọn
anh hiệp trợ cảnh sát bắt bọn chúng. Bọn buôn lậu thuốc phiện ở bên giới thực
giảo hoạt, vì buôn lậu thuốc phiện không tiếc đem thuộc phiện nuốt vào trong bụng,
bọn anh gặp được một đám độc phiến như thế. Bọn chúng đều có súng ống cho nên
khi tất yếu thì bộ đội có thể nổ súng bắn chết.” Anh dừng lại một chút rồi nói,
“Đó là lần đầu tiên mà cũng là lần duy nhất anh giết người.”
Nghiêm Chân đột nhiên mở to hai mắt, không thể
tin được mà nhìn anh.
“Là một người phụ nữ. Bụng
của cô ấy hơi nhô ra, thời điểm hai bên nổ súng thì cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đem
súng giấu ở eo ra cho nên nhất cử nhất động của cô ấy anh đều nhắm kính mà nhìn
rành mạch, thời điểm cô ấy lấy khẩu súng ra phía trước, anh liền nổ súng và bắn
chết cô ấy.” Nói tới anh, giọng nói của anh có chút khàn khàn, “Anh nghĩ đến là
cô ấy dấu thuốc phiện trong bụng cho nên anh mới nổ súng. Sau khi xem kiểm tra
báo cáo thi thể anh mới bết được, cô ấy mang thai bốn tháng rồi, phần bụng lồi
lên là vì có đứa bé đã được bốn tháng cho nên coi như anh đã giết đi hai mạng
người. Sau đó trở về căn cứ anh nhận được điện thoại trong nhà.”
Cô có thể lập tức hiểu được
trong điện thoại anh đã nghe được cái gì, là đứa con của anh không có việc gì
nhưng vợ của anh khó sinh mà bỏ mình. Nghiêm Chân nghĩ muốn mở miệng nói gì đó
để ngăn anh không nói thêm gì nữa nhưng lại phát hiện cổ họng bị đau nói không
được, mũi cô bỗng nhiên cảm thấy chua xót, có chất lỏng ấm ướt nơi khóe mắt.
“Anh nhận được điện thoại
mà cảm thấy khó có thể tin được, cũng không nghĩ ra được gì. Sau đó anh liền nhốt
mình ở trong phòng suy nghĩ ba ngày ba đêm, anh suy nghĩ vận mệnh là cái gì vậy,
anh trước kia không tin vào số mệnh cũng không tin vào sự trùng hợp nhưng em biết
không? Có đôi khi vận mệnh chính là đúng lúc như vậy, ở lúc nào đó sẽ nâng em
lên nhưng lại ở một nơi nào đó để em rớt xuống, làm em ngã đau đến mức không
dám đứng lên lần nữa.”
“Mấy ngày đó anh nghĩ tìm
người trò chuyện nhưng cầm lấy điện thoại lên thì anh không biết nên tìm ai. Người
trong nhà cũng không biết anh đang chấp hành nhiệm vụ, vì trước đó anh có gọi
điện thoại thông báo cho mọi người trong nhà là anh tham gia quân diễn cho nên
anh không dám gọi điện về nhà. Người trong đội thì anh cũng nói không nên lời,
người duy nhất biết đến là đại đội trưởng. Anh nói với anh ấy là anh không nghĩ
ra được gì, suy nghĩ lâu như vậy anh cũng không ra được kết quả gì, đại đội trưởng
liền nói cho anh biết, có một số việc không nghĩ ra thì đừng nên nghĩ nữa, nên
làm cái gì thì làm cái đó. Cho nên anh chỉ có thể về nhà xử lý chuyện hậu sự của
cô ấy, sau đó rời khỏi bộ đội đặc chủng.”
“Anh đừng nói nữa.” Giọng
nói của cô rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở. Nhưng Cố Hoài Việt giống như
không nghe thấy, cầm lấy tay của cô.
“Anh không thể ở đó thêm
nữa bởi vì khi anh nằm xuống nghỉ ngơi liền không tự chủ được mà nghĩ tới thời
khắc anh nổ súng giết người phụ nữ đó. Lúc đó những người bên cạnh anh đang trải
qua việc gì, trái ngược hay là trùng lặp như vậy đây, ngày ngày đêm đêm đều là
như vậy. Sau khi được điều về đây, anh càng không muốn kết hôn nữa, không phải
không nghĩ mà là không dám nghĩ. Anh nghĩ không ra, anh mới 30 tuổi mà đã trải
qua một lần sinh ly tử biệt rồi, bọn họ đã tới rồi lại ra đi, cuối cùng chỉ còn
lại một mình anh. Sau đó anh cũng không suy nghĩ nữa, chỉ nói với mình rằng một
lần sinh ly tử biệt như vậy là đủ lắm rồi.” Anh dừng một chút, “Anh thật muốn
như vậy là đủ rồi nhưng sau đó anh lại gặp được em.”
Thời điểm anh hướng cô cầu
hôn chính là nghĩ tìm một người phụ nữ an ổn mà sống, nhưng anh không nghĩ tới
người phụ nữ này sẽ gây cho hắn nhiều điều ngoài ý muốn như vậy. Ba của cô là
quân nhân, cô hiểu được quân nhân, cô yêu thương đứa con của anh, thậm chí bởi
vì một lời nói dối nho nhỏ mà mang theo con của anh đến thảo nguyên để gặp anh.
Cô nguyện ý cùng anh đi Tây Tạng, đến nơi có độ cao so với mặt biển là hơn
4000m đến cấm khu để gặp chiến hữu ngoài sinh mệnh của anh… rất nhiều, anh từ
trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trải qua nhiều chuyện như vậy, mà lại
phát sinh ở trên người của anh.
Vì thế anh không thể
không nhìn thẳng vào chính mình, không thể không nhìn thẳng vào cô.
“Anh từng hỏi qua đại đội
trưởng của anh, rốt cuộc cái gì mới gọi là tình yêu. Đại đội trưởng của anh nói
vấn đề này mỗi người đều có một đáp án cho riêng mình, anh phải tự mình đi tìm
thì mới biết được. Nhưng anh nói cho em biết là anh cho đến nay cũng không tìm
được cái đáp án kia. Em không thể quên được thì anh cũng vậy, đó chính là điểm
mấu chốt, giống như em đào trong lòng đất một cái hồ rồi vùi một người rồi dựng
lên một tấm bia ở đó. Tấm bia đó dù lập ở nơi nào đi nữa, mặc kệ em nghĩ rằng
đã vượt qua rồi nhưng cho dù gặp lại nó thì em cũng phải vượt qua, không phải
sao?”
Tay cô vẫn bị anh nắm chặt,
cho nên cô chỉ có thể nghiêng đầu đem mặt chôn vào gối mà khóc nức nở. Cố Hoài
Việt lấy tay xoay mặt cô lại, đối diện cùng cô, “Anh có khả nằng còn phải đi một
con đường thật dài mới tìm được đáp án kia, nhưng con đường phía trước em có
nguyện ý ở cùng một chỗ với anh không?”
Cô tựa đầu, gối lên bờ
vai của anh, khóc rất thương tâm, không chỉ vì chính mình mà vì người đàn ông
trước mặt này. Cô nói mình hối hận, anh liền cố ý đem chuyện của mình nói cho
cô biết, làm cho cô đau, làm cho cô rốt cuộc không hạ thủ được. Anh nắm chắc cô
tuyệt đối là cự tuyệt không được.
“Vâng.” Nghiêm Chân nghẹn
ngào nói.
Cố Hoài
Việt xoay người, ôm chặt lấy cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...