Quan Đức

Có người tự dưng xông vào phòng khiến cho Lý Thiên Chân và Đường Oánh cảm thấy có chút mất hứng. Nhưng sau khi thấy người đã vào thì vẫn đứng dậy nở nụ cười.

Ông chủ khách sạn và Lý Thiên Chân cũng có vài phần giao tình. Còn Cục trưởng Đới và Lý Thiên Chân cũng có vài lần gặp mặt. Phóng viên báo chiều Vân Đô Trình Tân cũng đã từng phỏng vấn và viết bài về Đường Oánh. Cho nên, mất hứng thì mất hứng nhưng mặt mũi của những người này vẫn là phải cho.

Đới Hoành Phi và Tôn Phiêu Vân vì thế mà thành công mời rượu Đường Oánh và Lý Thiên Chân. Đường Oánh và Lý Thiên Chân dùng nước thay rượu cụng ly với bọn họ. Rất nhanh, Tôn Phiêu Vân liền nhận ra vị khách quý dùng bữa với Đường Oánh và Lý Thiên Chân chính là một gã cộng tác viên tổ dự án 3 của cô.

Điều này khiến cho cô ta cảm thấy rất kinh ngạc.

- Vị này dường như là ...chuyên viên Dương Bân của tổ hạng mục 3?

Chủ nhiệm Tôn dường như vì chuyện Dương Bân đến trễ vào buổi sáng bị phạt, nên nhớ kỹ tên và tướng mạo của hắn. Chỉ là việc hắn xuất hiện ở chỗ này khiến cho cô có chút không tưởng tượng được.

- À, là Chủ nhiệm Tôn.

Dương Bân thấy Chủ nhiệm Tôn mang người bước vào, mà người tới thậm chí còn là Cục trưởng Đới của cục Xúc tiến Thương mại, trong lòng nhất thời có chút hiểu được vì sao Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ phải giả danh vào phòng chung.

Dương Bân còn nhớ buổi sáng hắn đã nói những gì với Chủ nhiệm Tôn. Nếu hắn có thể đi ăn cùng với Đường Oánh, cô ta có thể bảo vệ cho hắn vào biên chế. Ngay cả Cục trưởng Đới cũng phải đích thân mời hắn đi làm ở cục.

Sau khi nói vài câu khách khí với Đường Oánh, nghe được Tôn Phiêu Vân nói với Dương Bân, Đới Hoành Phi không khỏi nhìn về phía hắn. Ông không biết Dương Bân, nhưng Tôn Phiêu Vân đã nói là người của phòng dự án thì ông không thể không chú ý chuyện gì đã xảy ra.

- Cậu ấy là đồng chí Dương Bân của tổ dự án 3 phòng Dự án.


Tôn Phiêu Vân thấy Cục trưởng Đới chú ý đến bên này, vội vàng giới thiệu với ông một chút.

- Thật sao? A, phải, là đồng chí Dương Bân mà? Sao cậu lại ở đây?

Đới Hoành Phi liếc nhìn Tôn Phiêu Vân, hiển nhiên là trách cứ cô ta trước đó không thông báo với ông chuyện này. Nhưng ông lập tức tỏ vẻ quen biết với Dương Bân ngay.

- Ăn cơm với bạn, không được sao?

Dương Bân hừ lạnh một tiếng. Đám người trong cục Xúc tiến Thương mại đang làm cái trò ruồi gì thế nhỉ?

Bị Dương Bân cứng rắn ném một câu như vậy, thần sắc Cục trưởng Đới rõ ràng có chút xấu hổ, nhưng khả năng ứng biến của ông ta mạnh hơn Tần Lượng rất nhiều. Lúc này chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười chủ động vươn tay với Dương Bân:

- Thanh niên của Cục Xúc tiến Thương mại chúng ta quả thật không tệ, không tệ. Rất có nhuệ khí, rất có năng lực.

Người ta nói không nên thò tay đánh vào mặt người đang tươi cười, huống chi đối phương là lãnh đạo cấp cao của Cục Xúc tiến Thương mại. Tuy nhiên, không biết như thế nào mình đột nhiên có nhuệ khí và năng lực như vậy, nhưng Dương Bân vẫn thò tay nắm chặt tay Cục trưởng Đới, mỉm cười với ông ta một tiếng.

- Vị này chính là người của Cục Xúc tiến Thương mại các người? Là thuộc hạ của Chủ nhiệm Tôn?

Phóng viên báo chiều Trình Tân không giống với người khác. Cô ta vừa vào cửa liền tập trung trên người Dương Bân.

Cùng ăn cơm với Đường Oánh lại là một chàng trai suất khí.


Đây là cảm tính nghề nghiệp của Trình Tân. Cô ta đã từng viết bài về Đường Oánh. Hiện tại cảm thấy Đường Oánh và Lý Thiên Chân cũng là giúp nhau nói một tiếng thôi. Nhưng trước buổi biểu diễn hòa nhạc quan trọng mà Đường Oánh lại mở tiệc chiêu đãi một chàng trai trẻ tuổi, hơn nữa còn có Lý Thiên Chân bên cạnh, giá trị tin tức của chuyện này liền cao lên.

- Đúng vậy, cậu ấy công tác tại bộ phận chúng tôi.

Tôn Phiêu Vân trả lời Trình Tân một câu. Giờ phút này đầu óc của cô vô cùng hỗn loạn. Sau khi đột nhiên phát hiện Dương Bân ở chỗ này, cô ta thậm chí quên sạch những tình tiết đã xếp đặt với Cục trưởng Đới trước đó.

- Xin chào, tôi là phóng viên Trình Tân của báo chiều Vân Đô. Rất hân hạnh được quen biết cậu.

Trình Tân lập tức buông tha cho Đường Oánh và Lý Thiên Chân, vẻ mặt tươi cười bước đến bên cạnh Dương Bân, tự giới thiệu mình.

- Chào chị...Trình Tân? Hình như tôi đã từng nghe nhắc đến tên chị. Mấy năm trước, vụ nằm vùng điều tra vụ án buôn bán phụ nữ là chị phải không?

Dương Bân ngược lại nghĩ tới, Trình Tân này lá gan thật lớn. Vì theo dõi vụ án thành phố Vân Phong liên tiếp phát sinh mấy vụ phụ nữ mất tích, lấy thân làm mồi nhử để bọn buôn người bắt đi. Về sau cô ta lẫn vào tổ chức buôn bán người, hỗ trợ cảnh sát phá án, triệt để đánh tan tổ chức buôn người to lớn kéo dài đến mấy tỉnh.

Cô ta cũng nhờ lần hành động này mà thành danh, trở thành phóng viên nổi tiếng trong cả nước. Bây giờ còn là chủ biên của báo chiều Vân Đô.

- Haha, là tôi.

Trình Tân nhẹ gật đầu với Dương Bân.


- Chị rất giỏi.

Dương Bân hướng Trình Tân dựng ngón tay cái lên. Mặc kệ động cơ ban đầu Trình Tân tham gia vào hành động này, phải chăng là vì muốn dựa vào một lần hành động mà thành danh, nhưng việc đả kích bọn buôn bán phụ nữ của cô đã giúp cho rất nhiều phụ nữ bị bán đi được giải cứu. Cái này cũng đã đủ lắm rồi, đủ để Dương Bân dùng ánh mắt tôn kính mà nhìn cô.

- Chủ trì chính nghĩa cho xã hội, đây là chức trách của phóng viên chúng tôi. Đúng rồi, cậu quen biết với Đường Oánh à? Buổi hòa nhạc tối nay có phải sẽ đến cổ vũ cho cô ấy hay không?

Trình Tân thấy Dương Bân nhắc đến thành tích trước đó của mình, không khỏi cảm thấy cao hứng. Sau khi khách khí vài câu liền đem chủ đề câu chuyện về lại Đường Oánh.

Thân là một phóng viên thâm niên, Trình Tân biết rõ muốn đào móc được tin tức có giá trị, điểm mấu chốt phải là nhanh chuẩn. Nếu không thì cơ hội sẽ trôi qua nhanh hơn. Không khí trong phòng chung này khẳng định không cho phép cô ta có quá nhiều cơ hội nói chuyện với Dương Bân.

Đương nhiên, trong phòng này còn có một Lý Thiên Chân mẫn cảm với nghề nghiệp của Trình Tân. Sau khi thấy Trình Tân cứ quấn lấy Dương Bân, ánh mắt Lý Thiên Chân vẫn chăm chú nhìn vào Dương Bân. Thấy Trình Tân nhắc đến Đường Oánh, Lý Thiên Chân lập tức ném ánh mắt đến chỗ Dương Bân, hy vọng hắn đừng ở trước mặt Trình Tân ăn nói lung tung, tránh cho Trình Tân nắm được cán.

Ký giả am hiểu nhất là bịa đặt. Chỉ cần có thể bắt được một chút manh mối, lập tức liền thao thao bất tuyệt, phát huy sức tưởng tượng cho những tin tức bát quái.

Mà trước buổi hòa nhạc quan trọng, Đường Oánh lại cùng với một chàng thanh niên đi ăn tối, giá trị giải trí và liên tưởng phong phú liền có không gian bay lên ngay.

Dương Bân đương nhiên biết rõ Lý Thiên Chân là có ý gì. Nhưng cho dù Lý Thiên Chân không có nháy mắt với hắn, hắn cũng sẽ không cố ý tạo nên ảnh hưởng xấu cho Đường Oánh.

Cho nên, Dương Bân liền bịa chuyện:

- Tôi cũng không phải là người quen của Đường Oánh. Đây là lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng tôi là bạn của chị cô ấy, lần này thay chị cô ấy đến đây bày tỏ sự quan tâm một chút về buổi hòa nhạc của Oánh Oánh.

Trình độ nói dối của Dương Bân quả là cao. Mấy câu nói đó vừa ra khỏi miệng, tiếng động trong phòng lập tức dừng lại, ánh mắt tập trung cùng một chỗ.


Chị của Đường Oánh không phải là Đường Mân, con gái của Tổng giám đốc tập đoàn Đông Hưng, người nắm giữ hơn hai mươi tỷ đầu tư khu công nghiệp kỹ thuật cao sao?

Dương Bân đương nhiên là bịa chuyện rồi. Kỳ thật, lời này của Dương Bân là để cho Cục trưởng Đới nghe. Cho dù hắn có nói những lời này thì những người trong cục cũng không thể hướng Đường Mân xác nhận điểm này. Các người bất nhân thì đừng trách Bân gia tôi bất nghĩa. Lừa gạt các ngươi thì như thế nào? Hiện tại nói Bân gia là bạn của Đường Mân, các người còn dám xa lánh Bân gia?

Bân gia sẽ tố cáo các người đang tìm cách cản trở tập đoàn Đông Hưng đầu tư xây dựng khu công nghiệp tại thành phố Vân Phong.

- Thật sao? Cậu là bạn tốt của chị Đường Oánh? Con gái Tổng giám đốc Đường Mạt Nhược của tập đoàn Đông Hưng Đường Mân?

Phóng viên báo chiều Trình Tân càng lúc càng hứng thú. Phân vân cả nửa ngày cũng không dám lấy camera ra. Chủ yếu là cố kỵ lời dặn dò của ông chủ Hoắc, tránh làm cho Đường Oánh và Lý Thiên Chân tức giận.

Phó cục trưởng Đới Hoành Phi mắt nhìn thẳng Dương Bân. Ông hiển nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với quan hệ giữa Dương Bân và Đường Mân, nhưng e ngại ở đây có quá nhiều người nên không tiện hỏi thăm.

Lãnh đạo chính quyền Thành ủy, cao thấp Cục Xúc tiến Thương mại vắt hết óc không phải là muốn kết nối với Đường Mân sao? Không nghĩ tới lại có một thành viên của tổ dự án 3 lại là bạn của Đường Mân. Công tác bình thường của Chủ nhiệm Tôn đã làm như thế nào?

Tôn Phiêu Vân thấy ánh mắt của Đới Hoành Phi nhìn mình mang theo ý tứ bất mãn, gương mặt liền bày ra thần sắc vô tội. Nhưng cô ta lập tức nhớ tới lời nói của Dương Bân trước kia. Xem ra lúc ấy không phải là hắn trêu chọc mà là đang nói thật.

Xong rồi. Chuyện lần này nhất định phải giải thích rõ với Cục trưởng Đới mới được.

Không cần đợi sau này, Dương Bân hiện tại đang nhìn chằm chằm vào cô.

Dương Bân không phản ứng với câu hỏi của Trình Tân mà là nhìn về phía Tôn Phiêu Vân, mang theo giọng điệu châm chọc:

- Chủ nhiệm Tôn, sáng nay chị có nói rằng nếu như tôi có thể đi ăn tối với Đường Oánh, chị sẽ cho tôi vào biên chế. Còn nói Cục trưởng Đới sẽ đích thân mời tôi đến cục làm việc. Hiện tại Cục trưởng Đới cũng có mặt ở đây, chị chắc không nuốt lời chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui