Bảy ngày trôi qua, luyến nhân cơ hồ ngày đêm đều bên cạnh chiếu cố Huyền Khôn, hơn nữa lúc Huyền Khôn khó chịu trong người nhất định phải được y ôm thật chặt, mới bằng lòng ngủ, thẳng đến sáng ngày thứ bảy, luyến nhân cũng kiệt sức, lại một đêm không ngủ, mệt mỏi tựa vào bên giường Huyền Khôn.
"Nương..." Thanh âm nho nhỏ không có khí lực, nhưng luyến nhân lại nghe được rất rõ ràng.
Luyến nhân giật mình tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là xem Huyền Khôn, nhìn hắn đã tốt hơn rất nhiều, luyến nhân bước nhanh ra gian ngoài: "Ngươi mau tuyên thái y đến đây, thái tử đã tỉnh."
Vài vị thái y đã nhiều ngày ngụ ở Lam Khuyết cung, nghe tuyên đến một lát liền đi ra. Vài người đến xem thái tử, mạch cũng là chẩn lại chẩn, lần nữa xác định, ba người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hoàng thái y đối luyến nhân nói: "Hầu gia, thái tử đã khỏe hơn, hiện tại sẽ không lây bệnh cho người xung quanh, chỉ cần hảo hảo chiếu cố, đừng lưu lại dấu vết là sẽ khỏi."
Nghe nói thái tử cuối cùng không có việc gì, luyến nhân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Khôn, kích động hạ xuống nước mắt, vừa vặn rơi trên mặt Huyền Khôn, Huyền Khôn đầu tiên là sửng sốt, rồi mới vươn tay nhỏ bé đến giúp luyến nhân lau nước mắt, còn đối với luyến nhân nở nụ cười: "Hầu phụ, ta mơ thấy ta có nương, tựa như bọn đệ đệ Huyền Liệt vậy, thời điểm sinh bệnh nương liền một mực bên cạnh ta, ta hảo vui vẻ a."
Nghe tiếng nói trẻ con của Huyền Khôn, luyến nhân đau lòng nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt hắn, nhưng không dám ôm hắn, hiện tại toàn thân hắn đều là ban đỏ, nhẹ nhàng đụng một chút cũng sẽ rất đau.
"Khôn nhi, đừng khổ sở, ngươi còn có Cẩm phi nha, nàng là di nương của ngươi a, cũng tựa như mẹ ruột vậy."
Đang nói, Cẩm phi đã gần đi đến, nhìn thấy một lớn một nhỏ hai người đang trò chuyện, cũng không vội vã xen vào, thấy thái tử đã hồi phục tinh thần, lòng nàng cuối cùng thả xuống.
"Chính là..."
Huyền Khôn vươn tay nhỏ bé ôm lấy cổ luyến nhân: "Di nương chính là di nương a, di nương đối ta tốt lắm, nhưng là ta còn muốn có nương." Tay nhỏ bé ôm luyến nhân càng ngày càng gấp.
"Khôn nhi."
Thanh âm Cẩm phi mang theo tiếng cười nói một câu: "Sau này thời điểm không có ngoại thần, Khôn nhi liền kêu Hầu phụ của ngươi là mẫu thân đi." Nói xong quay đầu nhìn về phía luyến nhân, đây là kết quả nàng rất muốn, cho dù tương lai có đại sự phát sinh, nàng chỉ là một phi tần nhỏ bé không thể giúp được gì, luyến nhân thân là Hầu gia, lại là vợ của Hoàng Thượng, ít nhất có thể bảo đảm thái tử bình an.
Luyến nhân bị Cẩm phi nói như vậy, có chút không biết làm sao, trong lòng tuy rằng thật cao hứng rằng Cẩm phi không đem y xem như người ngoài, nhưng là chính mình dù sao cũng là nam nhân, bị người khác gọi là nương nghe vẫn có chút quái, hơn nữa sau này thái tử lớn lên có thể hay không cảm thấy đã bị vũ nhục?
"Ý kiến này không tồi a!" Thanh âm Dung Diệp đột nhiên bên tai vang lên.
Luyến nhân hoảng sợ, muốn quay đầu lại xem, bất đắc dĩ bị tay nhỏ của Huyền Khôn gắt gao ôm, nghĩ muốn động, lại sợ làm đau ban đỏ trên người hắn, chỉ có thể tùy ý Huyền Khôn ôm như vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Hai người phụ tử các ngươi, thực thích đem ta ra đùa giỡn."
"Nương, Khôn nhi không có đùa giỡn, Khôn nhi muốn Hầu phụ làm mẫu thân của Khôn nhi." Huyền Khôn buông ra cổ luyến nhân, vẻ mặt còn thản nhiên nói ra.
"Khôn nhi."
Dung Diệp đi tới, cẩn thận ôm lấy Huyền Khôn để hắn ngồi trên đùi mình: "Sau này thời điểm không có ngoại thần liền gọi Hầu phụ là nương, cũng gọi phụ hoàng là phụ thân nga." Dung Diệp ở trên mặt hài tử xoa một chút, đặt lại trên giường, đem luyến nhân ôm qua.
"Uy, ngươi... Làm trò trước mặt hài tử cùng Cẩm phi, ngươi cũng..." Còn chưa nói xong, lời nói đã bị Dung Diệp hàm vào miệng.
Thái hậu vừa mới tiến vào cửa đã thấy một màn như vậy, Dung Diệp ôm luyến nhân thân mật bất diệc nhạc hồ, Cẩm phi ở một bên xấu hổ cúi đầu, thái tử đứng ở trên giường, tò mò nhìn hai người trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
"Ân!" Thái hậu thật sự là không có cách nào khác, chỉ có thể xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Nghe được thanh âm Thái hậu, luyến nhân là người đầu tiên phản ứng, thời điểm đẩy ra Dung Diệp mặt đã nhuộm hồng như quả cà chua, nén giận trừng mắt liếc Dung Diệp một cái, nhỏ giọng oán giận nói: "Ngươi còn không mau đi vào triều, đều đã quá canh giờ rồi."
Hai người cùng nhau đi đến trước mặt Thái hậu, Cẩm phi cũng nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi theo phía sau bọn họ, ba người cùng nhau hướng Thái hậu thỉnh sớm an.
Nghe nói bệnh tình thái tử bệnh tình đã tốt hơn, Thái hậu vội vội vàng vàng lại đây thăm, từ lúc nghe nói thái tử sinh bệnh, nàng không được tái kiến tiểu tôn tử, hiện tại cuối cùng có thể gặp mặt, chính là vừa vào cửa lại thấy một màn như vậy.
Dung Diệp thỉnh an xong trực tiếp đi vào triều, lưu lại luyến nhân cùng Thái hậu một bên cùng thái tử, Cẩm phi bồi trong chốc lát, nàng nhìn ra Thái hậu có việc muốn cùng với luyến nhân nói riêng, thế là tìm cái lấy cớ trở về tẩm phòng chính mình.
"Luyến nhân nha, ai gia có một việc... Tuy rằng khó nói, chính là ai gia suy nghĩ mấy ngày, vẫn là không thể không nói." Nhìn thấy Cẩm phi đã lui ra, Thái hậu mới đối luyến nhân mở miệng.
"Thái hậu cần gì phải như vậy, cứ trực tiếp nói luyến nhân là được." Luyến nhân nhìn thái tử bên cạnh y đang luyện tập viết tự, ngoài miệng cũng chỉ đáp qua loa.
"Kỳ thật, nếu không phải lần này thái tử sinh bệnh, ai gia cũng không muốn nói việc này, dù sao ngươi cùng Hoàng Thượng cũng là thiên tân vạn khổ mới có thể ở cùng một chỗ, chính là về huyết thống hoàng tộc... Ai gia không thể không quan tâm."
Luyến nhân nhìn Thái hậu nói không ra lời, ý tứ Thái hậu rất minh bạch, luyến nhân làm sao không nghe ra được ý tứ của nàng.
Thái hậu khó xử nhìn luyến nhân: "Luyến nhân..."
"Xin Thái hậu đừng nói nữa, điều đó không có khả năng." Luyến nhân kích động đứng lên, dọa đến Huyền Khôn ngẩng đầu lên nhìn về phía y, y nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, xoa đầu trấn an thái tử, rồi lại xoay người đi đến bên cửa sổ, nhưng không cách nào lảng tránh được mâu thuẫn trong lòng.
"Hầu gia... Chỉ cần Hoàng Thượng vì hoàng thất lưu lại thêm một hài tử nối dòng là đủ rồi, chỉ cần thêm một đứa, ai gia tuyệt không nhắc lại việc này."
"Thái tử không có việc gì, hắn trải qua bệnh đậu mùa đều có thể sống sót, đại nạn không chết tất có hậu phúc, Khôn nhi của thần nhất định là cát nhân thiên tướng, hắn nhất định sẽ lớn lên an khang khỏe mạnh, tương lai chính là Hoàng đế tốt."
"Hầu gia..."
Thái hậu còn muốn nói cái gì, chính là luyến nhân kích động không thôi, ôm lấy thái tử đi ra cửa, ngay cả lễ nghĩa lui an đều không có.
"Hầu gia..." Thái hậu đuổi theo cước bộ luyến nhân: "Ai gia biết Hoàng Thượng nhất định sẽ không đáp ứng, thỉnh Hầu gia vì giang sơn xã tắc khuyên nhủ Hoàng Thượng."
Ôm Huyền Khôn đi hướng tẩm cung, Huyền Khôn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là trời sinh thông minh lanh lợi cho nên cũng có thể nhìn ra được tâm tình y không tốt, thanh âm nho nhỏ trong lồng ngực y vang lên: "Nương, Khôn nhi sẽ thực ngoan ngoãn, nương không cần sinh khí với Hoàng nãi nãi được không? Hoàng nãi nãi nhất định không phải cố ý, thời điểm chúng ta ra khỏi cửa, Hoàng nãi nãi đều khóc, nàng nhất định là biết sai rồi."
Luyến nhân dừng lại cước bộ: "Ngươi nói cái gì? Vừa rồi Thái hậu khóc?"
Huyền Khôn dùng sức gật đầu, muốn tỏ vẻ chính mình xem rõ ràng. Đột nhiên, hắn đem tay hướng trên cổ chính mình dùng sức gãi: "Nương, thực ngứa."
"Đừng gãi." Luyến nhân cả kinh, đột nhiên nhớ tới thái y giao đãi, bệnh ban muốn khỏi nhanh không thể để trúng gió, một tay bắt lấy tay nhỏ Huyền Khôn còn đang muốn gãi, ôm chặt hắn bước nhanh chạy về tẩm cung chính mình, tức khắc thỉnh thái y lại đây xem chẩn.
Tuy rằng luyến nhân mỗi đêm đều ở tẩm cung của Dung Diệp, chính là Dung Diệp vẫn muốn để tẩm cung cho y, còn xưng nơi này là nhà trong cung của luyến nhân, luyến nhân có khi ban ngày ở lại đây, hơn nữa cung nhân trong đây cũng là bình dị gần gũi cùng y ở chung thập phần hòa hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...