Từng thấy kiêu ngạo nhưng chưa thấy loại vênh váo đến mức này. Người ta tỏ rõ không muốn nói nhiều với ngươi nhưng cứ cứng cổ xông đến cho bằng được. Ỷ có vài đồng tiền, muốn diễu võ dương oai, biểu hiện khoe mẽ trước mặt bạn trai cũ của bạn gái mình. Loại người này ở đâu cũng có, nhưng Tô Mộc không ngờ thứ cực phẩm cặn bã này sẽ đến trước mắt mình.
Hồ Lỵ tất nhiên đi theo bên cạnh Doãn Hải Đào:
- Hải Đào, anh say rồi, chúng ta về đi.
Nhưng nói Hồ Lỵ kéo Doãn Hải Đào lại chẳng bằng bảo là khoe khoang.
Từ Lâm Giang, mở con mắt ra nhìn cho kỹ, lão nương trước kia đi theo ngươi sống trong nước sôi lửa bỏng, giờ thấy chưa? Sống như bây giờ mới gọi là sống!
Hồ Lỵ ngước mắt tô đậm đen đầy khiêu khích, bộc lộ ý tưởng trong lòng mình.
Diêm Sùng, Khương Đào giống như Tô Mộc, thấy hai người đột nhiên vào phòng thì sắc mặt âm trầm. Bọn họ vốn không định xen vào chuyện của Từ Lâm Giang, dù sao đây là việc riêng của người ta.
Nhưng cơm trưa do Diêm Sùng mời khách, hai người phá cửa xông vào, vậy là sao? Khiêu khích ra mặt? Cho rằng mình có ít tiền thì không biết trời cao đất rộng là gì?
Có lẽ Khương Đào không làm gì được nhưng Diêm Sùng thì có thể. Nói đến nhân mạch trong Thành phố Thịnh Kinh thì Khương Đào, Từ Lâm Giang không thể so sánh với Diêm Sùng.
Doãn Hải Đào cười càn rỡ:
- Ha ha ha, bảo bối, ai nói ta say? Hôm nay ta rất vui, thấy lão Từ là lòng ta sung sướng. Sao, các người ăn mấy món này làm sao đủ? Phục vụ viên đâu, làm thêm một phần vừa nãy bàn này kêu. Lão Từ, uống đủ không? Chỗ ta có nhiều rượu, để ta kính ngươi một ly.
Từ Lâm Giang lạnh lùng nói:
- Hồ Lỵ, Doãn Hải Đào, ta đã nói bữa ăn trưa này là huynh đệ chúng ta vui vẻ, nơi này không hoan nghênh các ngươi, mời đi cho!
- Ui cha cha, làm gì nóng vậy? Uống miếng rượu chứ có gì mà dữ thế?
Doãn Hải Đào cười khẩy nói:
- Từ Lâm Giang, đừng đạp mũi lên mặt, cho rằng ngươi là ai? Cán bộ tép riu như ngươi lão tử nhúc nhích một ngón tay là bóp chết, dám la lối với ta? Nếu ngươi giỏi thì sao nữ nhân của ngươi thuộc về lão tử? Em nói có đúng không?
Doãn Hải Đào bóp mạnh mông Hồ Lỵ, nàng ré lên, gã cười càng ngông, thành phốt mỡ toàn thân lắc lư khiến người nhìn buồn nôn.
- Ngươi . . .!
Từ Lâm Giang đang định bất chấp tất cả nhào vào đánh Doãn Hải Đào thì Tô Mộc đứng dậy kéo gã lại.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh Từ bình tĩnh đừng nóng.
Từ Lâm Giang thở phì phò ngồi xuống. Tô Mộc nhướng mày nhìn Doãn Hải Đào, hắn không định lộ mặt nhưng bị người trèo lên đầu mà vẫn nhịn thì hắn không phải Tô Mộc.
Tóm lại bây giờ không như lúc làm bí thư trấn ủy, Tô Mộc thích làm gì thì làm.
Ánh mắt Khương Đào ý hỏi nhìn Diêm Sùng:
- Diêm Sùng?
Diêm Sùng lắc đầu, nói:
- Chờ xem đi, lão tứ nhà chúng ta không đơn giản, không phải ai muốn ăn hiếp cũng được.
Chờ Tô Mộc không giải quyết được Diêm Sùng lại ra mặt cũng không muộn. Diêm Sùng đã qua tuổi hở chút là đánh lộn, gã trở nên thành thật hơn nhiều. Người hiểu rõ Diêm Sùng đều biết tiết mục trước mắt không đáng để gã ra tay.
Nếu đối phó thứ ngu xuẩn như Doãn Hải Đào cần Diêm Sùng tự mình ra tay thì Doãn Hải Đào tới số rồi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Doãn Hải Đào đúng không? Đây là nơi huynh đệ chúng ta liên hoan, không hoan nghênh ngươi. Uống cạn chai rượu trong tay, nói xin lỗi rồi cút đi.
Yên lặng.
Sau yên lặng như chết là tiếng cười điên cuồng của Doãn Hải Đào.
Doãn Hải Đào giơ bình Mao Đài chỉ vào Tô Mộc, kiêu ngạo quát:
- Tiểu tử mới nói gì? Dám kêu ta uống hết chai rượu này rồi xin lỗi?
Tô Mộc cười nói:
- Lỗ tai thính thật.
Doãn Hải Đào gào thét:
- Bà nội nó! Trong Thành phố Thịnh Kinh này không ai dám nói kiểu đó với ta, cho rằng chức quan tép riu của ngươi có thể diễu võ dương oai ở đây? Ta phi, người đi chung với Từ Lâm Giang thì lên mặt tới đâu được? Ta nói thẳng tại đây, ta đến đá bàn, thêm một người càng tốt. Tất cả uống hết hai bình Mao Đài thì lão tử sẽ tha cho, còn không các ngươi chờ bị ta đùa chết đi!
- Đúng thật là đồ ngu không não, cho rằng có tiền là có thể quyết định hết thảy?
Tô Mộc lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Anh Từ, em nhớ Anh Từ có nói cái tên này làm ai?
Từ Lâm Giang hung tợn nói:
- Doãn Hải Đào, trong nhà kinh doanh dược liệu, ỷ vào có quan hệ tốt với Tập đoàn dược liệu Nam Thạch mới giàu lên. Doãn Hải Đào con nối nghiệp cha, ỷ vào bố của mình có tiền.
Tô Mộc nhếch mép, mắt lóe tia độc ác:
- Hèn chi, ra là cậu ấm đúng chuẩn. Tập đoàn dược liệu Nam Thạch sao?
Tô Mộc không bao giờ thích gây sự, nhưng có ai dám chọc vào hắn thì đừng trách Tô Mộc ra tay tàn nhẫn.
Quy tắc của quan trường là thế, đã đạp người thì nhất định phải giẫm chết, tuyệt đối không thể cho kẻ đó có cơ hội trở mình.
Doãn Hải Đào kiêu căng nói:
- Tiểu tử, sợ chưa? Nhà chúng ta buôn bán với Tập đoàn dược liệu Nam Thạch, lão tử có tiền. Có tin ta dùng tiền đập chết các ngươi không?
- Ha ha ha ha ha ha!
Hồ Lỵ cười nói:
- Đúng rồi, Anh Đào dùng tiền đập chết bọn họ đi. Mấy nhân viên công tác nghèo kiết xác cũng dám đến Đế Hào ăn cơm, phỏng chừng bọn họ tham ô. Anh Đào đi tố cáo bọn họ, để cục phản tham bắt hết đi.
Ngực lộ ra da thành mảng trắng rung rinh khiến người hoa mắt.
Trước kia gã bị mù mắt. Từ Lâm Giang nhìn bộ dạng Hồ Lỵ càng thấy ghét mình hơn. Nếu sớm biết Hồ Lỵ là loại người này, Từ Lâm Giang không dám yêu nàng hai năm. Bây giờ nghĩ thôi Từ Lâm Giang đã mắc ói.
Rầm!
Từ Lâm Giang đập bàn đứng dậy, quát to:
- Doãn Hải Đào, ngươi đừng quá đáng!
Khương Đào lạnh lùng cười:
- Thật lớn lối.
Diêm Sùng hờ hững nhìn Doãn Hải Đào:
- Tô Mộc, nói nhiều một câu với loại cặn bã này càng ghê tởm, mau kêu chúng cút xéo.
Tô Mộc lạnh lùng hỏi:
- Nghe thấy không?
- Ha ha ha ha ha ha!
Nghe bốn người nói, Doãn Hải Đào không sợ chút nào, gã phả hơi rượu, huơ bình Moa Đài đập vào Tô Mộc.
- Dám kêu lão tử cút? Giờ lão tử cho đầu ngươi nở hoa.
- Tô Mộc!
Trong tiếng hét sợ hãi của Diêm Sùng, Khương Đào, Từ Lâm Giang, Tô Mộc bình yên đứng tại chỗ. Thân thể mập mạp bị Tô Mộc đá bay đụng vào cánh cửa sau lưng. Doãn Hải Đào té lăn quay, tiếng động lớn như động đất.
Tô Mộc cười khẩy nói:
- Ngươi không muốn tự đi ra thì ta đành tiễn ngươi đi vậy.
- A! Các ngươi dám đánh Anh Đào, các ngươi chết chắc rồi, các ngươi . . .!
Tô Mộc chán ghét nhìn Hồ Lỵ, sắc mặt âm trầm quát:
- Cút!
Hồ Lỵ chạm vào ánh mắt Tô Mộc, lòng run lên, vội nâng Doãn Hải Đào dậy.
Hồ Lỵ lo lắng hỏi:
- Anh Đào sao rồi? Có bị gì không? Có thấy chỗ nào khó chịu?
Doãn Hải Đào phun búng máu:
- Phụt!
Mới rồi Tô Mộc đá một cước làm Doãn Hải Đào bất ngờ cắn trúng môi, máu chảy ra.
Doãn Hải Đào hung dữ nói:
- Ngươi dám đánh ta?
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Đánh ngươi rồi sao? Nếu không phục thì kêu lão tử của ngươi đến. Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không đi, sẽ ngồi đây chờ ngươi.
Doãn Hải Đào hăm dọa:
- Ngươi giỏi. Các ngươi chờ đó, ta tuyệt đối không buông tha các ngươi. Từ Lâm Giang, thằng khốn, ta sẽ hành chết ngươi!
Doãn Hải Đào móc điện thoại di động từ túi quần ra, bấm một dãy số.
Đầu dây kết nối, Doãn Hải Đào gào thảm thiết:
- Bố mau đến cứu mạng, nếu bố không đến thì con trai bảo bối của người sẽ bị người ta đánh chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...