Trắng trợn vẽ mặt!
Mã Tường bị câu hỏi của Tô Mộc làm ngây người, cái gì gọi Mã phó trưởng trấn, tiểu tử này gọi thẳng tên mình thì cũng thôi, còn nhấn mạnh xưng hô phó trưởng trấn sao? Rõ ràng là đánh vào mặt hắn, đang nhắc nhở hắn chỉ có chức vụ phó thôi sao?
Mẹ nó, mày không cho tao mặt mũi, tao cũng không cho mày quy củ.
- Tô bí thư, việc này kỳ thật rất đơn giản, chính là Ngưu tổng tới đây muốn đầu tư, nhìn trúng mảnh đất Tiêm Nanh Trứ này. Nhưng những người đó ngang ngược quấy nhiễu, vì không ảnh hưởng việc mời đầu tư trong trấn, cho nên tôi mới để cho Tần Minh làm như vậy. Có lẽ thái độ của Tần Minh có chút vấn đề, nhưng anh cũng biết nếu không làm vậy, đám điêu dân kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mã Tường âm dương quái khí nói.
- Tô bí thư, nếu anh còn biện pháp khác, vậy không bằng anh tới thử xem. Chỉ cần anh có thể khuyên bảo đám điêu dân kia rời đi, tôi nghĩ Ngưu tổng vẫn thật thích ý tới đây đầu tư.
- Đúng vậy, nếu việc này không giải quyết, Đỉnh Tượng tuyệt đối sẽ không đầu tư. Tô bí thư, tôi nói rõ ràng với anh, Đỉnh Tượng nhìn trúng mảnh đất này. Trừ bỏ nơi này, chúng ta sẽ không đầu tư nơi nào khác. Làm thế nào anh xem rồi làm đi.
Ngưu Đức Thành ngưu khí phụ họa.
- Ngưu Đức Thành, chú ý ngữ khí nói chuyện của ông, ông biết ông đang nói chuyện với ai sao?
Từ Viêm không kiềm nén được quát lớn.
Tô Mộc giơ tay ngăn cản Từ Viêm, vẫn không nhìn Ngưu Đức Thành, nhìn chằm chằm Mã Tường, vẻ mặt ngưng trọng:
- Mã phó trưởng trấn, đây là đáp án ông cho tôi?
- Phải!
Mã Tường không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt Tô Mộc trong lòng run bần bật, nhưng rất nhanh lại thẳng sống lưng.
- Tốt lắm!
Trong mắt Tô Mộc lướt qua ánh sáng lạnh, xoay người nhìn Từ Viêm:
- Từ đồn trưởng, nghe kỹ cho tôi, mang theo người của anh…
- Từ đồn trưởng, nghe kỹ cho tôi, mang theo người của anh giữ gìn trật tự. Nếu ai còn dám phát sinh xung đột với người của tập đoàn Cự Nhân, anh biết nên làm như thế nào.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Từ Viêm cúi chào.
- Tô bí thư, anh đây là ý gì?
Mã Tường biến sắc hỏi.
- Không có ý gì, nếu Mã phó trưởng trấn không có biện pháp giải quyết vấn đề, vậy để tôi đi làm. Về phần Mã phó trưởng trấn, tôi nhớ được phân công của ông hình như không phải là mời đầu tư đi?
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Tôi…
Mã Tường đỏ bừng mặt.
Lời của Tô Mộc quá độc ác, cái gì mà không phải phân công của hắn, vậy ý của tiểu tử này muốn nói hắn xen vào việc của người khác sao? Được ah Tô Mộc, tiểu tử ngươi thật sự cho rằng mình là bầu trời của trấn Hắc Sơn sao? Mày chờ đó cho ta, không bao lâu đợi khi tổ lãnh đạo giám thị đi xuống, mày cứ chờ đó mà xem.
Nghĩ tới đây Mã Tường liền xoay người nhìn Ngưu Đức Thành:
- Ngưu tổng, việc này tôi vô năng vi lực.
- Tô bí thư, lời này của anh là có ý gì? Là muốn ngăn trở công ty Đỉnh Tượng đầu tư sao? Chẳng lẽ anh không biết làm vậy là trái với lời mời đầu tư trong huyện.
Sắc mặt Ngưu Đức Thành khó xem nói:
- Đỉnh Tượng chúng ta nếu vì vậy mà rời đi, Tô bí thư, trách nhiệm này anh gánh vác nổi sao?
Tô Mộc giống như không hề nghe được lời nói của Ngưu Đức Thành, lựa chọn xem thường hắn.
- Tô bí thư!
Ngay lúc Ngưu Đức Thành muốn bão nổi, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng hô gấp gáp, ngay sau đó vài đạo thân ảnh từ xa sốt ruột chạy tới, người đi đầu là Lâm Thần. Sau lưng hắn là phó bí thư Trương An cùng bí thư ban kỷ luật thanh tra trấn Đổng Hướng Thụy.
- Tô bí thư, anh không sao chứ?
Trương An thở hổn hển đi sau hỏi.
- Không có việc gì!
Vẻ mặt Tô Mộc có chút hòa dịu lại.
- Không có việc gì là tốt rồi!
Trương An thả lỏng tâm tình, lúc nãy khi Lâm Thần báo tin cho hắn cùng Đổng Hướng Thụy, thái độ sốt ruột làm Trương An nghĩ Tô Mộc xảy ra đại sự gì, vì vậy mới vội vàng chạy tới.
May mắn Tô Mộc không xảy ra việc gì, nếu thật sự xảy ra sự cố, bầu trời trấn Hắc Sơn phải sụp. Người khác không hiểu rõ ràng, nhưng Trương An biết rõ nếu đổi lại là người khác, trấn Hắc Sơn thật sự vận chuyển rất khó khăn. Ba đại tập đoàn đều vì quan hệ với Tô Mộc mà tới Hắc Sơn, nếu thật sự xuất hiện vấn đề, ai có thể giải quyết?
- Mã trưởng trấn, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Trương An nhìn Mã Tường trầm giọng hỏi.
Con mẹ nó mình trêu ai chọc ghẹo ai chứ!
Hiện tại trong lòng Mã Tường muốn chửi lớn, thật là xui xẻo. Sớm biết lần này dẫn Ngưu Đức Thành tới đây phải đối mặt lời chất vấn của đám người Tô Mộc, hắn tuyệt đối sẽ không làm việc này.
- Trương bí thư, việc này…
Mã Tường định nói gì, lại bị Ngưu Đức Thành cắt đứt, hắn nổi giận đùng đùng nhìn Tô Mộc hô:
- Tô bí thư, anh sẽ vì chuyện này mà hối hận, việc này chúng ta còn chưa xong, đi!
Ngưu Đức Thành chưa bao giờ bị người gạt bỏ như hiện tại, hắn làm sao còn nghĩ tới lễ nghi, trực tiếp dẫn theo người của mình rời đi.
Sắc mặt Mã Tường xanh mét lúc đỏ lúc đen, đáy lòng thầm mắng Ngưu Đức Thành. Mẹ nó ông đúng là nhà giàu mới nổi, làm gì có kiểu làm ăn như ông, đây không phải rõ ràng đem hắn đặt lên lửa nướng sao? Ông có tiền thì thế nào? Dám ngang nhiên đối lập với một trấn ủy, ông thật sự không biết trời cao đất rộng.
Tuy trong lòng thầm mắng nhưng trong lòng lại thật chờ mong, hắn biết rõ hậu trường của Ngưu Đức Thành, bởi vì biết cho nên mới khát vọng nhìn thấy Tô Mộc bị thu thập.
- Tô bí thư, việc này…
Trương An hỏi.
- Việc này tôi đều có chủ trương.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Lâm chủ nhiệm, thông tri xuống, hai giờ sau mời dự họp. Toàn bộ những người đang ở nhà đều phải tham gia.
- Dạ.
Lâm Thần ứng tiếng nói.
Tạm thời an bài xong việc ở đây, Tô Mộc đảo mắt nhìn những công nhân còn tức giận của tập đoàn Cự Nhân, mỉm cười nói:
- Mọi người giải tán đi, chuyện này tôi sẽ có câu trả lời công đạo cho các vị, các vị yên tâm, việc phát triển du lịch của tập đoàn Cự Nhân đã được khẳng định trong trấn, không có ai có quyền phá hủy.
- Chúng ta nghe lời Tô bí thư.
Các công nhân rất nhanh tản ra, nâng lên người bị thương, cũng chỉ là những vết thương nhẹ không có gì trở ngại. Nếu không Tô Mộc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đám người Ngưu Đức Thành.
Mã Tường đã sớm dẫn Tần Minh trở về, nơi này chỉ còn lại mấy người của Tô Mộc. Từ Viêm đi tới nói:
- Tô bí thư, Trương bí thư, Đổng bí thư, chuyện xảy ra hôm nay là do tôi giữ gìn trị an bất lợi tạo thành, tôi thỉnh cầu tổ chức xử phạt.
- Từ đồn trưởng, đừng nói lời này, việc này không quan hệ gì tới anh. Đừng đem toàn bộ trách nhiệm gánh lên người mình, mấu chốt là phải điều tra rõ ràng, đem vấn đề giải quyết.
Trương An cười nói.
- Phải đó, giải quyết vấn đề mới là trọng yếu nhất.
Đổng Hướng Thụy nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...