Quan Bảng

Có người bám theo!

Thật ra không tính là bám đuôi, bởi vì chiếc xe kia quang minh chính đại lái tới, đi theo trước xe của Tô Mộc. Chẳng qua không có ý vượt qua, không quấy rầy đến Tô Mộc.

Khi nhìn người bước xuống xe, khóe môi Tô Mộc càng nhếch cao, vì hắn biết người này là ai. Một người tên Vương Vũ, bí thư của Đồng Nhạc Nhạc.

Nói sao thì Đồng Quán là nhi tử của Đồng Nhạc Nhạc, gã đã làm ra chuyện đó, Tô Mộc sẽ không đánh trận không nắm chắc. Tô Mộc đã kêu Đoạn Bằng chuẩn bị tư liệu liên quan đến Đồng Nhạc Nhạc từ lâu.

Vương Vũ đi tới, thái độ lễ phép:

- Tô thư ký!

Tô Mộc nhướng mày hỏi:

- Ngươi là...?

Vương Vũ bình tĩnh thản nhiên nói:

- Xin tự giới thiệu, ta tên Vương Vũ, là bí thư của Đồng bộ trưởng. Đồng bộ trưởng hiện tại muốn gặp Tô thư ký, đang ở trong xe bên kia.

Dù biết hiện tại Đồng Nhạc Nhạc làm như vậy vì có chuyện muốn thương lượng với Tô Mộc, Vương Vũ còn biết Đồng Nhạc Nhạc đã buông xuống thái độ rất thấp, nhưng thế thì sao? Vương Vũ dù gì là bí thư của Đồng Nhạc Nhạc, còn Đồng Nhạc Nhạc là thị ủy thường ủy, tuyệt đối không thể mất mặt trước Tô Mộc.

Tô Mộc đang muốn làm gì?

Tô Mộc không bất mãn thái độ Đồng Nhạc Nhạc đến lúc này còn cao điệu như vậy, đối phương dù sao là bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy, hắn phải nể mặt một chút. Điều bây giờ Tô Mộc muốn biết là tại sao Đồng Nhạc Nhạc tìm hắn?

- Được.

Tô Mộc ôm thắc mắc đi hướng chiếc xe kia.

Khi Tô Mộc ngồi vào xe thì thấy bên trong quả nhiên có Đồng Nhạc Nhạc ngồi. Tô Mộc ngồi vào, tài xế đi xuống, đứng chung với Vương Vũ ở bên ngoài. Trong xe chỉ còn lại hai người.

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói:

- Tô Mộc!


Tô Mộc vội đáp:

- Đồng bộ trưởng!

Nói ra thì Tô Mộc và Đồng Nhạc Nhạc không tiếp xúc đàng hoàng bao giờ. Khi Tô Mộc ngồi vào ghế, Quan Bảng bắt đầu xoay tròn, toàn bộ tin tức liên quan Đồng Nhạc Nhạc lão hiện ra và lưu trữ.

Suy nghĩ: Tìm cách làm Tô Mộc mở miệng, khiến Tô Mộc cầu tình cho Đồng Quán, chắc bên Long Chấn Thiên sẽ thả lỏng.

Ra là đến vì ý định này.

Tô Mộc cười thầm. Chuyện Đồng Quán nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, điều quan trọng là xem bên Long Chấn Thiên làm thế nào. Dù sao Đồng Quán không trộm mộ, nếu Liêu Võ đi trộm mộ vì gã, vậy có nói thế nào thì Đồng Quán đừng hòng chạy thoát trừng phạt này.

Đường lên chức thì bình thường như cũ, điều này nói lên cái gì? Chứng minh Đồng Nhạc Nhạc không vì chuyện này mà bị trừng phạt giáng chức gì! Chuyện này cũng bình thường, nếu vì chuyện này mà trực tiếp đụng vào Đồng Nhạc Nhạc thì hơi chuyện bé xé ra to.

Đồng Nhạc Nhạc do dự một lúc, cuối cùng cẩn thận hỏi:

- Có biết hôm nay ta kêu ngươi đến vì lý do gì không?

Trong trường hợp thế này Đồng Nhạc Nhạc biết rõ không tiện bàn công việc, so với che lấp chẳng bằng nói huỵch toẹt ra. Hơn nữa Đồng Nhạc Nhạc sưu tầm tư liệu chứng minh con người Tô Mộc ăn mềm không ăn cứng.

Nếu chơi trò mèo trước mặt Tô Mộc sẽ gây ra tác dụng ngược.

Tô Mộc khẽ hỏi:

- Đồng bộ trưởng, có phải vì chuyện Đồng Quán?

- Đúng vậy!

Đồng Nhạc Nhạc gật đầu nói:

- Tô Mộc, tuy lúc trước chúng ta không tiếp xúc gì nhưng ta luôn tin tưởng, cũng khẳng định những công tác ngươi đã làm. Bên bộ tuyên truyền thị ủy sẽ tuyên truyền chính diện cho huyện Ân Huyền các ngươi. Sau này huyện các ngươi nếu có vấn đề gì về tuyên truyền thì bộ tuyên truyền thị ủy sẽ hỗ trợ giải quyết.

Câu này như ông nói gà bà nói vịt.


Đồng Nhạc Nhạc khẳng định hôm nay tìm Tô Mộc để nói chuyện về Đồng Quán, nhưng ngay sau đó nói ra chuyện liên quan công tác, làm Tô Mộc bất ngờ. Nhưng Tô Mộc chỉ hơi ngạc nhiên liền biết ý tưởng của Đồng Nhạc Nhạc.

bộ tuyên truyền thị ủy hết sức ủng hộ, thế này còn chưa đủ rõ ràng sao? Bộ tuyên truyền thị ủy sẽ ủng hộ huyện Ân Huyền, hiện tại huyện Ân Huyền do Tô Mộc phụ trách. Đồng Nhạc Nhạc đã thả tín hiệu ra quá rõ ràng.

Đồng Nhạc Nhạc nói xong nhìn Tô Mộc chằm chằm.

Tô Mộc suy tư, khi ngước lên nhìn Đồng Nhạc Nhạc thì vẻ mặt đã trở nên cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận.

- Đồng bộ trưởng, chuyện của Đồng Quán rắc rối ở chỗ làm trước mặt Long thư ký, cầu tình cho Liêu Võ. Hiện tại Đồng bộ trưởng cũng biết Liêu Võ đào mộ tổ tiên Long thư ký lên, chưa hết, Đồng Quán còn công khai đùa giỡn Long Loan ngay trước mặt Long thư ký.

- Ta thật sự rất muốn nói giúp Đồng Quán nhưng không biết nên nói thế nào. Vậy đi Đồng bộ trưởng, điều ta có thể giúp Đồng bộ trưởng là cố gắng khiến chuyện này không khuếch đại. Nên làm sao thì làm thế ấy, sẽ không đào móc sâu hơn.

- Nếu có thể thì ta nghĩ Đồng bộ trưởng tốt nhất nên đi gặp Đồng Quán, kêu hắn khai ra việc Liêu Võ. Vận động như thế nào thì ta tin Đồng bộ trưởng tự hiểu. Bên Long thư ký, chỉ cần giải quyết đúng lẽ côang bằng thì Long thư ký sẽ chấp nhận hết. Nên hình dung như thế nào đây, Long thư ký sẽ không chắp nhặt với con nít.

Phù!

Trái tim treo cao của Đồng Nhạc Nhạc đã thả xuống, gã thở hắt ra. Kết quả này là Đồng Nhạc Nhạc đã tràn đầy thỏa mãn, miễn giải quyết đúng theo công bằng, không khuếch trơng mấy chuyện khác quá đáng, gã biết rõ Đồng Quán sẽ không gặp vấn đề gì lớn.

Sau khi Đồng Quán được thả ra Đồng Nhạc Nhạc sẽ đưa gã đi du học ngay, lập tức ra nước ngoài.

Nhưng mới rồi Tô Mộc bảo nhờ vào chuyện Liêu Võ vẽ vời ra, điều này không làm khó được Đồng Nhạc Nhạc. Đừng quên Đồng Nhạc Nhạc lập nghiệp bằng cái gì, đó là người luôn công tác ở chiến tuyến tuyên truyền đến tận bây giờ. Nếu không có chút bản lĩnh chuyển dời tầm mắt thì Đồng Nhạc Nhạc làm lăn lộn được?

Quan trọng nhất là hiện tại Đồng Nhạc Nhạc cảm kích Tô Mộc, vì hắn hứa sẽ hỗ trợ. Mặc dù sự giúp đỡ này không thả Đồng Quán ra ngay được nhưng làm được đén mức này là Đồng Nhạc Nhạc đã biết đủ.

Đồng Nhạc Nhạc hỏi:

- Tô Mộc, nghe nói bây giờ huyện của các ngươi định tham gia đại hội đầu tư chiêu thương do trong thị tổ chức đúng không?

Tô Mộc gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Đồng Nhạc Nhạc bảo:


- Vậy tốt, hai ngyà này đi, huyện các ngươi đưa báo cáo kỹ càng lên, trọng điểm giới thiệu tài nguyên ưu thế của huyện Ân Huyền. Ta sẽ tuyên tuyền cho các ngươi.

Tô Mộc cười nói:

- Vậy xin đa tạ Đồng bộ trưởng!

Hai người không tò chuyện lâu trong xe, rất nhanh Tô Mộc ra ngoài. Vương Vũ và tài xế ngồi vào ghế, chiếc xe lăn bánh ra ngoài.

Tô Mộc ngồi vào xe của mình, bánh xe lập tức lăn hướng huyện Ân Huyền.

Nói thật ra Tô Mộc không ngờ Đồng Nhạc Nhạc sẽ tìm đến hắn, nhưng đã tìm tới thi hắn thuận nước đẩy nhân tình ra ngoài. Lúc trước Long Chấn Thiên có nói cứ giải quyết vụ việc theo lẽ công bằng, những chuyện khác sẽ không dính dáng nhiều.

Nhưng ngẫm lại hiện tại có Đồng Nhạc Nhạc đưa ra bảo đảm nói sao thì xem như kéo được một phiếu trong thị. Có phiếu Đồng Nhạc Nhạc ủng hộ rất có lợi cho Tô Mộc sau này vận động trong Thương Thiền thị.

Nghĩ đến đây Tô Mộc nói với Mộ Bạch:

- Kêu Trịnh Lập Hưng nhanh chóng đưa ra một phần báo cáo đầu tư hoàn thiện rồi giao cho bên bộ tuyên truyền thị ủy.

Mộ Bạch gật đầu nói:

- Rõ!

Thương Thiền thị tổ chức địa hội chiêu thương dẫn đầu tư tổ chức vào thứ hai, còn thời gian. Ban đầu Tô Mộc định để huyện Ân Huyền tự mình chiêu hương, nhưng bây giờ có trong thị cho cơ hội thì hắn sẽ không bỏ qua.

Có bình đài tốt thế này mạnh hơn là huyện Ân Huyền một mình chiến đấu. Hơn nữa vị trí địa lý của huyện Ân Huyền đặt nơi đó, là con người đều biết nên chọn thế nào.

Reng reng reng!

Khi xe sắp lái trở lại, điện thoại của Tô Mộc vang lên, là Khương Mộ Chi gọi điện.

- Sao tuần này ngươi không đến kinh thành?

Tô Mộc cười hỏi:

- Có việc bận cần giải quyết. Thế nào? Hay Khương viện trưởng định chấm công ta?

Khương Mộ Chi cười nói:

- Ngươi nghĩ vậy? Nếu ngươi còn tiếp tục vô cớ trốn học thì ta nghĩ ngươi không có bằng tốt nghiệp được!


Tô Mộc nói:

- Xem ra ta phải hối lộ Khương viện trưởng mới được, để Khương viện trưởng lúc đó đừng ngáng chân ta. Khương viện trưởng nói đi, thích cái gì? Khương viện trưởng muốn gì miễn ta làm được đều sẽ tìm tới cho Khương viện trưởng!

- Đừng ba hoa mấy lời vô dụng đó.

Khương Mộ Chi tạm dừng một lúc, khi lại lên tiếng thì giọng điệu hơi nặng nề:

- Chuyện Khương gia là ngươi làm?

Tô Mộc kinh ngạc hỏi:

- Cái gì chuyện Khương gia?

Khương Mộ Chi hỏi:

- Ngươi không biết?

Tô Mộc hỏi ngược lại:

- Đương nhiên không biết, ta nên biết cái gì sao? Ta trừ biết chữa bệnh cho Khương Đào Lý lão gia tử ra những chuyện khác trong Khương gai ta đều không biết gì. Nghe ý của Khương viện trưởng chẳng lẽ Khương gia xảy ra chuyện gì?

Xem ra Tô Mộc thật sự không biết.

Khương Mộ Chi không biết tại sao khi nghe Tô Mộc không rõ tình huống Khương gia thì lòng thít chặt bỗng chốc thả lỏng nhiều. Miễn không phải Tô Mộc làm chuyện này là được, không dính líu đến hắn thì sẽ không phải đối mặt Khương Đào Lý chất vấn.

Hơn nữa đám người Khương Chi Sơn đang đối diện khốn cảnh, trong bụng Khương Mộ Chi rất thích thú. Lúc trước bọn họ làm nhiều chuyện nhằm vào Tô Mộc, bị trừng phạt như vậy là đáng đời!

Thế giới này rất công bằng, không thể nào mặc ngươi muốn sao cũng được. Làm sai việc nhưng không bị trừng phạt, vậy chẳng phải là nói ai đều có thể làm sai?

- Ngươi không biết thì thôi, không có chuyện gì lớn. Vậy đi, cuối tuần sau ngươi phải lại đây lên lớp! Tuyệt đối không cho phép vắng mặt nữa!

Khương Mộ Chi nói xong cúp máy.

Tô Mộc lắc đầu.

Thật không hiểu ra sao!

Tô Mộc không biết mới rồi Khương Mộ Chi nói là có ý gì nhưng tin tưởng chẳng dính dáng gì đến hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui