Quan Bảng

Lúc này Tô Mộc đã đi tới cổng trại an dưỡng, hắn cũng không dám chậm trễ giây phút nào. Dù không có quan hệ với Khương Mộ Chi, nhưng đã nhận được lời dặn dò của Từ Trung Nguyên trước đó, Tô Mộc cũng phải nghĩ đủ biện pháp bảo vệ sinh mạng cho Khương lão.

Chỉ cần Khương lão còn chưa chết, hắn tuyệt đối có biện pháp làm được. Nhưng nếu gặp phải bất hạnh, Khương lão đã chết, tình huống sẽ không xong.

Dù quan bảng có bao nhiêu lợi hại, nhưng còn chưa tới khả năng cứu sống được người đã chết.

Tô Mộc, cuối cùng anh đã tới!

Khương Mộ Chi nhìn thấy Tô Mộc vào phòng, vội vàng lao tới, chỉ vào ông nội đã hôn mê, gấp giọng hô to:

Nhanh qua xem ông nội của tôi, ông làm sao vậy?

Đừng có gấp, có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện!

Tô Mộc vội an ủi Khương Mộ Chi, đi tới giả vờ xem mạch cho Khương lão, trên thực tế hắn đang vận chuyển quan bảng.

Tô Mộc cũng không học được y thuật của Thương Đình, cho nên chỉ có thể dựa vào quan bảng chữa trị. Mà quan bảng cũng là lá bài tẩy lớn nhất của hắn, không cần biết là bệnh gì cũng có thể cùng nhau trị liệu.

Trần Tứ Quý đứng bên cạnh, nhíu chặt mày.

Trước kia hắn chỉ nghe nói Tô Mộc là đại sư y học gì đó, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến qua. Cho nên hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, nếu còn trẻ như vậy đã trở thành đại sư, thật sự đã là thiên tài.

Thế nào?

Thấy Tô Mộc buông tay xuống, Khương Mộ Chi gấp gáp hỏi.

Tạm thời hôn mê, không có việc gì. Nhưng nhất định phải cứu chữa lập tức, nếu còn kéo dài chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra vấn đề. Khương gia các vị đã nghĩ kỹ chưa, có muốn trị liệu hay không?

Tô Mộc hỏi.


Trị, lập tức điều trị!

Khương Mộ Chi lớn tiếng nói.

Ai ngờ nàng vừa nói xong lời này, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó một thanh âm chói tai vang lên:

Không thể, tuyệt đối không thể trị liệu lúc này!

Rầm!

Rất nhanh có vài người vào phòng, người nói chuyện là một trung niên, khuôn mặt có vài phần giống Khương Đào Lý, nhưng loại cảm giác khi nhìn hắn lại làm cho người ta không thoải mái.

Khương Mộ Chi, tiểu nha đầu gan lớn như vậy, ai bảo cô làm ra quyết định này!

Đúng vậy, người kia là ai chứ, lại dám bảo hắn cứu chữa!

Đây là đại sự quan hệ tới Khương gia, làm sao cô có thể lỗ mãng như vậy!



Những người vào phòng không ai đứng bên Khương Mộ Chi, bọn hắn không chút khách khí trách mắng, vẻ mặt như muốn mắng nàng tới bật khóc mới thôi.

Mà không cần nói Tô Mộc cũng đoán được thân phận những người này, chính là dòng chính của Khương gia. Nghe Khương Mộ Chi nói qua, Khương lão có ba trai hai gái, nhóm người kia hẳn đều tới. Nhưng nhiều người như vậy vì sao không có một người nào chân chính quan tâm Khương Đào Lý? Chẳng lẽ sự chết sống của Khương lão không trọng yếu đối với bọn họ hay sao?

Vẻ mặt vốn đang lo lắng của Khương Mộ Chi lúc này đã biến đổi thành khẩn trương cùng sợ hãi.

Ông nội đã như vậy, ông sắp không được rồi, vì sao không tiến hành trị liệu? Nếu không trị liệu, ông nội sẽ chết!


Mồm quạ đen, nói bậy bạ gì đó!

Khương Chi Sơn quát.

Khương Chi Sơn là con lớn nhất của Khương Đào Lý, tiếp theo là Khương Chi Thủy, Khương Chi Hảo, mà hai con gái là Khương Chi Lâm cùng Khương Chi Đoán. Lúc này cả năm đứa con của Khương lão đều ở đây, còn có chính gia đình riêng của họ, nơi này thật sự rất náo nhiệt.

Bình thường rất ít thấy bọn hắn tới đây, lúc này đều chen chúc tới, đáy lòng Trần Tứ Quý vô cùng khinh thường.

Khương Mộ Chi là ai?

Kỳ thật Khương Mộ Chi cũng không phải cháu gái đích tôn, nàng chỉ là cô nhi chiến tranh mà Khương Đào Lý nhận nuôi dưỡng, sau đó làm con nuôi trên danh nghĩa của Khương Chi Hảo. Nhưng chỉ là danh nghĩa, bởi vì Khương Chi Hảo chưa từng quan tâm tới nàng, mà cả cuộc sống của nàng chỉ có Khương Đào Lý chiếu cố.

Khương Mộ Chi, rốt cục cô đang suy nghĩ gì đây? Chẳng lẽ cô không biết có bao nhiêu bệnh viện đều đã đưa ra thư chẩn đoán tử vong cho ông nội sao? Cô còn đòi cứu chữa, chẳng lẽ không biết càng cứu chữa càng bị tội sao? Cho dù cô muốn cứu cũng phải đi bệnh viện chính quy đi? Còn cứu chữa ở đây, hơn nữa còn để người này ra tay, hắn là ai?

Khương Chi Thủy lãnh đạm nói.

Nhị thúc, chẳng lẽ bởi vì bác sĩ nói ông nội không còn cách cứu chữa thì không cần cứu nữa sao? Anh ấy là ai, anh ấy là Tô Mộc, là một người biết y thuật mà tôi nhận thức, tôi để anh ấy tới đây là vì khám bệnh cho ông nội. Làm sao chú có thể nói như vậy, chú có biết hay không, nếu ông nội tỉnh lại biết chú nói như thế sẽ đau lòng biết bao nhiêu!

Khương Mộ Chi lạnh lùng nói.

Khương Mộ Chi đã nhìn thấu triệt tính cách của người trong Khương gia. Nàng biết mình không phải con ruột của họ, không có huyết mạch của Khương gia, cho nên người của Khương gia dù vô năng vẫn luôn xem thường nàng.

Khương Mộ Chi biết rõ, nếu lúc trước nàng không đủ lanh trí nói không chuẩn mình đã bị mấy anh họ làm bẩn. Toàn bộ chuyện này nàng đều có thể nhẫn nhịn, nàng có thể không nói ra, bởi vì nàng biết Khương Đào Lý thật tâm đối đãi tốt với nàng. Nàng không muốn làm cho ông thương tâm.

Nhưng hiện tại Khương Mộ Chi tuyệt đối không nhẫn nhịn thêm nữa, nếu còn tiếp tục chịu đựng nàng sẽ điên mất!

Cô câm miệng!


Trên mặt Khương Chi Đoán lộ vẻ ngạo nghễ:

Khương Mộ Chi, tôi hi vọng trước khi cô nói ra lời này nên hiểu rõ thân phận của mình, cô bất quá chỉ là con nuôi của Khương gia, cô không có quyền lợi làm ra quyết định như vậy!

Cô út của tôi, cô nói ra lời này chẳng lẽ không cảm thấy chột dạ sao?

Khương Mộ Chi vẫn thản nhiên, lần này nàng quật cường đứng vững, tuyệt đối không muốn thỏa hiệp:

Sở dĩ các người không muốn cứu chữa cho ông nội, thật sự là vì tốt cho ông nội sao? Dù các người không nói, tôi cũng biết, trong lòng các người khẳng định không nghĩ như vậy. Các người đã từng làm những chuyện gì, cho rằng tôi không hề biết một chút nào sao?

Đại bá, bác đang mưu đồ thăng chức, nhị thúc, chú đang muốn bắt một hạng mục hậu cần trong đại học Tây Bắc. Đại cô, nếu tôi không đoán sai, cô đang cần ông nội nói chuyện giúp cô, giúp cho con trai bảo bối của cô trở thành sinh viên du học do chính phủ đề cử!

Tiểu cô, cô đừng nói chuyện kiểu đúng lý hợp tình như vậy, cô nghĩ rằng tôi không biết cô đang muốn làm gì sao? Trong lòng các người đều có tính toán ích kỷ của mình, tôi không nói ra không có nghĩa tôi không biết. Các người tự hỏi lòng, nếu ông nội thật sự xảy ra sự cố, còn có ai chịu giúp đỡ các người?

Cả đám người bị Khương Mộ Chi vạch mặt, sắc mặt đều đỏ lên, hơi thở có chút dồn dập. Ánh mắt nhìn Khương Mộ Chi tràn ngập vẻ chán ghét.

Tô Mộc đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt.

Có cứu Khương Đào Lý hay không, không phải chuyện mà Tô Mộc có thể quyết định, dù sao quan hệ giữa hắn cùng Khương Đào Lý cũng không sâu đậm, hai người chỉ lần đầu tiên nhận thức. Nếu nói mỗi lần gặp phải người sắp chết mà nhất định phải trị liệu, chỉ sợ Tô Mộc đã sớm bị quan bảng cắn lại làm vết thương chồng chất.

Hơn nữa Tô Mộc cũng không phải không cứu người, thật sự là vì đám người trước mắt còn chưa đồng ý. Nếu người ta không đồng ý, Tô Mộc tùy tiện cứu chữa sẽ có hậu quả gì bản thân hắn cũng không thể gánh vác.

Nếu phải mạo hiểm, Tô Mộc sẽ không đi làm.

Sao cô có thể nói chuyện với trưởng bối kiểu như vậy! Khương Chi Hảo, đây là con gái tốt của anh nuôi dưỡng!

Khương Chi Đoán lớn tiếng nói.

Khương Chi Hảo nhíu mày, nhưng không phản bác.

Khương Mộ Chi nhìn người cha trên danh nghĩa của mình, đáy lòng càng thêm thất vọng. Hắn vĩnh viễn yếu đuối như vậy, vĩnh viễn không biết gánh vác. Nếu hắn cường thế một chút, gia tộc sao có thể biến thành như thế.


Tiểu tử, tôi khuyên anh đừng xen vào việc nhà của chúng tôi, anh còn chưa có tư cách xen tay vào, thừa dịp chúng tôi còn chưa tức giận, hiện tại anh tốt nhất nhanh chóng rời đi!

Khương Chi Lâm chán ghét nói.

Đủ rồi!

Trần Tứ Quý không nhẫn nhịn được nữa, quát:

Xem các người giống cái gì, các người đều là người có thân phận, hiện tại đang làm gì đây? Chẳng lẽ các người không biết hành vi của mình sẽ mang tới ảnh hưởng tồi tệ gì sao? Còn ở đây nhao nhao, có gì thì nói đàng hoàng chỉ biết gây cãi!

Nếu đổi lại là người khác bị Trần Tứ Quý mắng như vậy nhất định sẽ trầm mặc không lên tiếng.

Nhưng đây đều là người của Khương gia, bọn hắn không hề xem Trần Tứ Quý vào trong mắt. Ở trong lòng của bọn hắn, chỉ có Khương Đào Lý mới hòa nhã với Trần Tứ Quý, bọn hắn không hề đem Trần Tứ Quý xem ra gì!

Ông tính là thứ gì? Còn dám quản chuyện nhà chúng tôi!

Sớm lau sạch sẽ đôi mắt, xem chúng tôi là ai?

Đúng rồi, cha chúng tôi tôn trọng ông, ông liền cho rằng mình có thể đúng lý hợp tình chõ mõm vào sao?



Thân hình Trần Tứ Quý run rẩy lên, quan sát đám người trước mắt, vô cùng phẫn nộ. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới đám người này lại biến thành như vậy, rốt cục Khương Đào Lý làm sao giáo dục nhi đồng, vì sao lại dạy dỗ ra toàn thứ người như thế!

Khóe môi Tô Mộc cười lạnh.

Đây là Khương gia sao?

Nếu đây là Khương gia, khó trách Khương gia sẽ suy bại, khó trách Khương gia muốn Khương Mộ Chi hi sinh, mưu cầu lợi ích cho gia tộc. Gia tộc như vậy, thật sự làm người cảm thấy thất vọng đau lòng, làm lòng người nảy sinh chán ghét.

Câm miệng!

Đúng lúc này Khương Đào Lý đột nhiên mở mắt, ánh mắt đảo qua toàn trường thở hổn hển quát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui