Quan Bảng

Nhân mạch là cần kinh doanh, là phải duy trì. . Nói cách khác lại nhân mạch tốt, đều sẽ bị thời gian xóa nhòa. Ngàn vạn lần không nên tin vào cái lý do gọi là vô nghĩa. Cái gì mà chỉ cần giữa hai bên có tình thâm ý hậu, cho dù khoảng cách xa, thời gian bao lâu không liên hệ đều sẽ không phai nhạt.

Có nhân mạch như vậy hay không?

Có lẽ có, nhưng Tô Mộc lại không tin, cũng không nhất thiết phải câu nệ ở trên ý nghĩ như vậy. Trong thế giới nhân sinh của hắn, phần nhiều đều là tùy tâm sở dục tiến hành quan hệ xử lý và giữ gìn lẫn nhau.

Đi tới kinh thành không tìm Lý Nhạc Thiên, sẽ bị Lý Nhạc Thiên hiểu nhầm trở thành khinh thường hắn. Sự khinh thường như vậy, thoáng cái nếu như hình thành, quan hệ giữa Tô Mộc và Lý Nhạc Thiên thật sự sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên nói Tô Mộc năng động là cố gắng năng động hết mức. Quan hệ là càng qua lại càng thân thiết.

- Thế nào? Có nể mặt không?

Tô Mộc hỏi.

- Có. Chuyện anh bảo tôi làm, hiện tại tôi đã làm cho anh gần xong rồi. Anh cũng biết nhà tôi không có ai công tác ở trong Bộ tài chính. Tôi cũng phải tìm người mới có thể làm được. Chỉ có điều trước khi làm chuyện đó, tôi giới thiệu cho anh làm quen với một người. Nếu như anh và hắn có thể làm tốt quan hệ, chút chuyện của anh, chắc chắn không có bất kỳ vấn đề gì.

Lý Nhạc Thiên nói.

Cũng chính là chuyện trên quan trường, việc công ra chuyện công. Nếu không, Lý Nhạc Thiên thật sự rất muốn trực tiếp ném qua một khoản tiền cho Tô Mộc sử dụng. Không phải là thiếu chút tiền lương sao? Đối với Lý Nhạc Thiên lúc này mà nói, thật sự chỉ là mưa bụi mà thôi.

- Ai vậy?

Tô Mộc hỏi.

- Là con trai một Phó bộ trưởng Bộ tài chính, là Toàn Cẩm Lý. Cha hắn chính là Phó bộ trưởng Bộ tài chính Toàn Long Thiên.

Lý Nhạc Thiên nói.

Toàn Cẩm Lý? Tên này vẫn thật sự đủ ý nghĩa. Cẩm Lý Cẩm Lý. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là tên của một cô gái, làm sao lại dùng ở trên người một nam tử. Hơn nữa còn dùng tự nhiên như vậy.

Về phần Toàn Long Thiên, Tô Mộc tất nhiên biết rõ ràng. Nếu như đến Bộ tài chính làm việc, nếu ngay cả chút phương pháp ấy cũng không có cách nào thăm dò, vậy tuyệt đối không cần làm nữa.


Toàn Long Thiên thật sự là một Phó bộ trưởng Bộ tài chính. Phó bộ trưởng này cũng không phải là Phó bộ trưởng đứng đầu. Nói đến quyền lực, cho dù hơi kém, nhưng muốn giải quyết chút chuyện của Tô Mộc, vẫn không có bất kỳ khó khăn nào.

- Thời gian, địa điểm!

Tô Mộc nói thẳng.

- Tám giờ tối nay, hội sở Bát Kỳ.

Lý Nhạc Thiên quyết đoán nói.

- Được. Đến lúc đó gặp lại sau.

Tô Mộc gật đầu nói.

Hội sở Bát Kỳ, đó chính là địa bàn của Hoàng Phủ Thanh Phong. Nghĩ đến lần này mình đến kinh thành, thật sự không thể đi thăm nơi nào. Ngược lại có thể mượn cơ hội lần này qua thăm một chút. Phải biết rằng Hoàng Phủ Thanh Phong đối với Tô Mộc cũng tuyệt đối nhân vật số một.

Nếu Lý Nhạc Thiên đã đối phó với chuyện này, Tô Mộc cũng không cần phải bận rộn gì nữa. Chỉ có điều nghĩ đến trước đó mình bảo đám người Thường Vân đi theo con đường thường quy, trình tự liệu về huyện Ân Huyền lên, cũng không biết hiện tại đã làm như thế nào.

- Buổi trưa thì không có việc gì. Vậy trước tiên đi tới chỗ Chu lão báo cáo rồi nói sau.

Tô Mộc rất nhanh liền bắt đầu liên hệ. Sau khi nhận được sự chấp thuận của Chu Phụng Tiền, hắn vội vàng chạy tới nơi đó. Chờ sau khi đến nơi, đứng ở trước mặt Chu Phụng Tiền, nhìn lão nhân trước mắt này, Tô Mộc vẻ mặt tươi cười. Sau khi chung đụng với Chu Phụng Tiền một thời gian dài, loại cảm giác ràng buộc đã càng ngày càng ít.

- Chu lão!

- Lần này công tác của cháu ở huyện Ân Huyền làm được không tệ. Có một số việc nếu phát hiện ra manh mối, vậy phải hoàn toàn rút manh mối đi. Ông không hy vọng cháu che dấu manh mối đi. Bởi vì làm như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày sẽ lên mủ. So với như vậy, chẳng bằng làm tốt chuyện này sạch sẽ lưu loát một chút.

Chu Phụng Tiền chậm rãi nói.

- Đúng vậy, Chu lão, cháu biết phải làm sao.


Trong lòng Tô Mộc biết rõ.

Hầu Bách Lương, anh chờ đấy cho tôi. Nếu như Chu lão đã nói ra lời này, vậy tôi cũng chỉ có thể nắm lấy anh.

Tô Mộc đương nhiên biết Chu lão muốn muốn đối phó với Hầu Bách Lương, sẽ có rất nhiều thủ đoạn. Nhưng nghĩ tới Trương Bắc Hạ rời khỏi huyện Ân Huyền như thế nào,Tô Mộc càng hiểu rõ ràng hơn, Chu Phụng Tiền sẽ không có khả năng thông qua thủ đoạn khác để làm như vậy. Bởi vì làm như vậy, mất mặt chỉ có thể là hắn, là cả Đoàn hệ. Ngã ở nơi nào thì sẽ đứng lên ở nơi nào. Đây lại là vì chuyện cực kỳ bình thường.

- Chu lão, huyện Ân Huyền ô nhiễm môi trường thật sự là một vấn đề rất nghiêm trọng. Mà sở dĩ trở nên ô nhiễm như vậy, là bởi vì trong huyện không chú trọng tới rất nhiều xí nghiệp có liên quan trực tiếp. Bởi vì những xí nghiệp ô nhiễm này giống như xưởng than, như lò gạch, như xưởng thép các loại, mới có thể khiến không khí môi trường nơi đó trở nên kém đi. Cho nên cháu nghĩ, sau khi giải quyết vấn đề này, đối vối môi trường ô nhiễm của huyện Ân Huyền, phải tiến hành khám và chữa bệnh. Cháu nghĩ, nếu như có thể, tốt nhất là giúp đỡ giải quyết vấn đề nghề nghiệp ở huyện Ân Huyền, hoàn toàn thay đổi hiện trạng loại xí nghiệp ô nhiễm này chiếm chủ đạo.

Tô Mộc thận trọng nói.

- Cháu nói rất có lý. Núi xanh, nước trong là tài phú quý báu nhất mà lão tổ tông lưu lại cho chúng ta. Như bây giờ núi xanh, nước trong đã bị phá hủy hầu như không còn. Tình hình của Huyện Ân Huyền, ông cũng có biết. Tình hình nơi đó thật sự không ôn. Cháu muốn làm vài chuyện, không có vấn đề. Đến lúc đó, có thể trực tiếp lấy vị trí số một.

Chu Phụng Tiền thản nhiên nói.

Vị trí số một?

Khi từ như vậy từ trong miệng Chu Phụng Tiền nói ra, Tô Mộc lập tức có kích động. Cái gì gọi là chọn một vai, đây là muốn nói, sau khi thu thập Hầu Bách Lương xong, mình có thể lấy thân phận của bí thư huyện ủy, kiêm nhiệm chức huyện trưởng sao?

Nếu thật sự là như vậy, Tô Mộc cũng không khó tưởng tượng được, lúc đó trong huyện Ân Huyền còn có ai dám đấu với mình!

Chỉ có điều, có cần phải ác như vậy hay không?

Chỉ có điều trong nháy mắt, Tô Mộc lại suy nghĩ minh bạch. Chu Phụng Tiền làm như vậy tuyệt đối không phải là hành động lỗ mãng gì. Hắn là muốn thông qua phương thức như vậy, tiến hành gõ vào đám cán bộ lãnh đạo thành phố Thương Thiện một phen. Để cho bọn họ biết Trương Bắc Hạ không phải dễ nắm lấy như vậy. Các người nắm lấy Trương Bắc Hạ, vậy tôi sẽ để Tô Mộc một thân kiêm hai chức, thống lĩnh huyện ủy và chính phủ huyện.

Đây cũng không phải là vấn đề nhận lệnh đơn giản, mà là liên quan chân chính đến một loại uy nghiêm, quan hệ đến vấn đề mức độ quyền phát biểu của Chu Phụng Tiền.

Tô Mộc thậm chí nghĩ đến, Chu Phụng Tiền làm như vậy, chẳng những gõ một lần đối với lãnh đạo của thành phố Thương Thiện, ccòn muốn gõ vào người của lãnh đạo chính phủ tỉnh ủy tỉnh Yến Bắc. Theo thân phận của Chu Phụng Tiền, cho dù muốn tính toán, cũng nên tính toán với đám người kia mới đúng. Đám người phía dưới thật sự không có đủ tư cách đấu với hắn.


- Chu lão, cháu biết phải làm sao. Cháu biết rõ ràng, trong thời gian ngắn không có khả năng rời khỏi huyện Ân Huyền. Cháu sẽ cải thiện tốt tình hình nơi đó. Nếu như không có biện pháp nào làm được, đến lúc đó ngài muốn giết muốn quát muốn làm gì cũng được.

Tô Mộc cười nói.

- Tiểu tử thối, biết ở chỗ này của ông nói chuyện chọc cười rồi.

Chu Phụng Tiền cười nói.

- Đâu có. Nếu như cháu thật sự có lá gan như vậy, đã sớm không còn là cấp chính xử, tuyệt đối đã trở thành cấp phó sở.

Tô Mộc nói.

- Cấp phó sở!

Chu Phụng Tiền cười lắc đầu.

- Cháu thật sự không biết đủ. Với tuổi của cháu như vậy có thể trở thành cấp chính xử liệu có bao nhiêu người? Có một ít, nhưng những người này đều ở trong cơ quan đơn vị, có thể so sánh được với cháu sao? Vị trí chính xử còn ngồi không vững vàng, đã muốn nhớ thương tới cấp phó sở. Cháu được lắm!

- Cháu cũng chỉ nói vậy tôi. Tối thiểu điều này chứng minh cháu là một viên quan tốt có lòng cầu tiến.

Tô Mộc cười nói.

- Lòng cầu tiến?

Chu Phụng Tiền thật ra càng nghe càng cảm giác không nói được gì.

- Được rồi. Cháu nhanh làm việc của cháu đi thôi. Nếu như cháu thật sự lại ở chỗ này của ông lâu, ông cũng không biết nên nói cái gì nữa.

- Vậy Chu lão ngài nghỉ ngơi!

Tô Mộc nói muốn rời khỏi, đúng lúc này Chu Phụng Tiền đột nhiên nói:

- Xem như nể tình cháu làm việc coi như không tệ, có chuyện nói cho cháu biết. Thật ra chuyện này đã được thông qua, chỉ có điều hiện nay còn chưa có tuyên bố mà thôi.


- Chuyện gì vậy?

Tô Mộc hiếu kỳ nói.

Chuyện có thể biết được từ trong miệng Chu Phụng Tiền, vậy phân lượng tuyệt đối sẽ không nhẹ. Nếu như thật sự quá nhẹ, cũng xin lỗi thân phận của hắn.

- Chuyện này có liên quan tới Diệp An Bang. . .

Thật sự đủ khiếp sợ!

Tô Mộc cũng không biết mình cuối cùng làm thế nào từ chỗ của Chu Phụng Tiền đi ra. Bởi vì tin tức kia chính là chấn động như vậy. Hiện tại hắn xem như đã biết, vì sao trước đó Diệp An Bang lại nói như thế. Nói là bảo Tô Mộc đến kinh thành, muốn cùng hắn tâm sự. Hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này.

Diệp An Bang lại sắp được điều đến tỉnh Yến Bắc!

Chỉ là điều động bình thường còn không tính làm gì. Nhưng phải biết rằng ở trong tỉnh Giang Nam, hắn đã là Phó bí thư Tỉnh ủy. Lần này đến tỉnh Yến Bắc, không ngờ là tiếp nhận vị trí của Viên Kế Giang. Viên Kế Giang đã đến thời điểm phải về hưu. Diệp An Bang lại được làm quyền tỉnh trưởng tỉnh Yến Bắc.

Tô Mộc biết điều này đối với Diệp An Bang mà nói, tuyệt đối là một cửa ải quan trọng nhất cần vượt qua. Dù sao từ khoảnh khắc này, có nghĩa là Diệp An Bang thực sự trở thành quan lớn ngoài biên cương, trở thành một trong những lãnh đạo thực chức cấp tỉnh trong Thiên Triều.

Mấu chốt nhất chính là Diệp An Bang đến, thật sự khiến cho Tô Mộc có trạng thái đơn đả độc đấu có chỗ dựa vững chắc.

Chu Phụng Tiền có thể biết chuyện Diệp An Bang nhận lệnh, điều này cũng là bình thường. Chỉ có điều Chu Phụng Tiền nói ra vào lúc này, lại bởi vì cái gì? Phải biết rằng Tô Mộc không giống với những người khác. Quan hệ giữa người với người của hắn đều bày ra đó. Rắc rối khó gỡ bỏ.

Diệp An Bang thì sao? Hắn không thuộc về Đoàn hệ, mà thuộc về Diệp gia. Tô Mộc lại là con rể tương lai của Diệp gia. Chu Phụng Tiền không phải cố ý nói ra tin tức này. Thật sự cần nghiên cứu một phen.

Chỉ có điều Tô Mộc hiểu rõ ràng, Chu Phụng Tiền đối với mình không có bất kỳ ý đối địch nào. Đây tuyệt đối là sự thật.

Thôi đi. Không thèm suy nghĩ nhiều nữa. Nói vậy Diệp An Bang rất nhanh sẽ đến kinh thành. Đến lúc đó có chuyện gì, cùng nhau nghiên cứu. Nói vậy, Diệp An Bang mặc dù rất thoả mãn với điều động lần này. Nhưng ở trong cuộc sống không quen với tỉnh Yến Bắc, chỉ sợ cũng cần phải tốn chút thời gian để tiến hành làm quen.

Reng reng reng!

Ngay khi Tô Mộc nghĩ phải đi tới khách sạn nơi đám người Mộ Bạch bọn họ quyết định ở lại, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên. Sau khi nhận nghe, gương mặt vốn tươi cười của hắn lập tức trở nên lạnh xuống.

- Chờ tôi. Tôi đi vào đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui